"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 08

Giọng nói là thứ dễ đánh lừa người ta nhất.

Giọng chị đại, giọng loli, giọng nữ vương… So với khuôn mặt, độ giống nhau của giọng nói đúng là cao đến kinh ngạc.

Nhưng nếu chỉ là giọng nói thôi thì cũng chưa đến mức khiến Lục Trúc căng thẳng đến thế.

Bởi mỗi người đều có cách nói chuyện và ngữ điệu riêng biệt.

Có thể đồng thời bắt chước được cả giọng nói lẫn cách nói chuyện, hỏi thật chứ, khả năng trùng hợp này là bao nhiêu?

Không phải là không thể, chỉ là kiểu trúng số độc đắc.

Lục Trúc nuốt nước bọt đánh ực, lặng lẽ dịch sang mép ghế dài.

“Cậu sợ tôi à?”

Cơ thể bất giác run lên, như thể là ký ức khắc sâu trong DNA.

Khóe miệng Lục Trúc giật giật: “Không phải, chỉ là thấy cậu hơi khả nghi...”

Im lặng——

“Nói những lời như vậy với người mới gặp lần đầu, cậu không thấy mình vô lễ sao?”

“Dù gì cũng đang ở nơi đất khách quê người, giữ chút cảnh giác vẫn hơn.”

“Vậy à.”

Không khí lại trở nên tĩnh lặng. Du Hi không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ quan sát Lục Trúc qua lớp mặt nạ.

Như ngồi trên đống lửa, như có gai sau lưng.

Lục Trúc khẽ nhíu mày, đứng dậy phủi quần áo: “Tôi đi đây.”

Không ngoảnh đầu lại, cứ thế rời đi.

Du Hi không đuổi theo. Một phần là vì giày không hợp, phần còn lại thì là... cần gì phải đuổi?

Chỉ vì thấy quen mắt thôi sao?

Du Hi vẫn giữ vững quan điểm của mình. Nếu chỉ vì “quen mắt” mà phải để tâm đến ai đó thì thật quá mệt mỏi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người đàn ông này... cảm giác có chút khác lạ.

Muốn đuổi theo à?

Không cần thiết, với lại người ta cũng đi mất dạng rồi.

Lộc cộc lộc cộc ——

Du Hi nghe thấy tiếng bước chân chạy tới, chẳng bao lâu, Vũ Dao đã xuất hiện trước mặt cô.

“Tiểu thư, nước đây ạ.”

“Ừm.”

Sự thật luôn chỉ cách bị phát hiện có vài phút mà thôi.

………………

Đi được một đoạn, không còn cảm giác bị đè nén nữa, Lục Trúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái ban nãy… thật sự rất giống Du Hi...

Nhưng không thể nào, đúng không?

Không thể trùng hợp đến mức đó được chứ?!

Du Hi chẳng phải đang du học nước ngoài sao...

...

...

Ờ đúng rồi, cô ấy đi nước ngoài rồi mà...

Trên thế giới có bao nhiêu quốc gia cơ chứ, sao lại dễ gặp nhau đến vậy?

Lục Trúc hít sâu một hơi, tự giễu cười cười: “Không thể nào không thể nào, nếu thật sự là cô ấy thì chắc đã đuổi theo tôi rồi.”

“Ai muốn đuổi theo cậu chứ?”

“Á đù!!”

Hết hồn suýt chết.

Lục Trúc ôm ngực, ánh mắt đầy oán hận quay sang nhìn Giả Ninh bên cạnh.

“Nếu cậu muốn tôi chết thì dùng dao luôn đi, được không?”

“Hả?” Trên đầu Giả Ninh như hiện lên một dấu hỏi to tướng, “Cậu sao vậy? Có ai đuổi theo cậu à?”

“Không có.”

“Tch~ tôi còn tưởng cậu kéo áo cô coser nào đó rồi bị cảnh sát đuổi ấy chứ.”

Lục Trúc bĩu môi, hất Giả Ninh ra, tự mình bước đi.

Giả Ninh nhún vai đuổi theo: “Đừng phũ thế chứ! À đúng rồi, cậu có thấy cô Jiunou đâu không?”

Ra là đến tìm hắn chỉ để hỏi Jiunou... Jiunou... Jiunou cái gì cơ nhỉ?

Thôi, không quan trọng.

Lục Trúc mặt không cảm xúc, thản nhiên nói: “Không thấy.”

“Ể~ tiếc nhỉ, tôi còn muốn xem rốt cuộc cô ấy cosplay nhân vật nào nữa.”

Thấy Giả Ninh tiếc nuối thở dài, Lục Trúc âm thầm bĩu môi, cảm thấy thằng này hết thuốc chữa rồi.

Người ta mới nói chuyện với cậu vài câu mà cậu đã vội vàng thế này sao?

Trẻ con à, còn phải học nhiều lắm!

Lục Trúc hít sâu một hơi: “Đi thôi, thay vì tìm một người cụ thể, chẳng bằng đi xem thêm vài coser khác.”

“Woa, Lục ca, tư tưởng cởi mở ghê ta~!”

“Hả? Cởi mở cái đầu cậu á, Vụ Sơn đâu rồi?”

Giả Ninh giơ tay chỉ về một khu trưng bày ở góc, “Kia kìa, đang xếp hàng chờ tác giả ký tên.”

Lục Trúc nhìn theo hướng tay chỉ, lập tức thấy nhức đầu: “Đông thế này, phải xếp tới bao giờ?”

“Cũng tàm tạm thôi, Vụ Sơn nó đến sớm, chắc giờ cũng gần đến lượt rồi đấy.”

“Ồ, vậy thì tốt.”

“Hay là mình đi mua gì ăn trước đi, vừa ăn vừa đợi.”

Nghe đến chuyện ăn, Lục Trúc mới thấy bụng đói cồn cào, hậu quả của việc không ăn sáng bây giờ mới lộ ra.

“Ở đâu bán đồ ăn?”

“Bên kia có cửa hàng tiện lợi.”

“Đi.”

Không mong gì món nóng, có cái bánh mì lót dạ cũng được, không thì Lục Trúc không biết mình có trụ được tới trưa không.

Thế nhưng——

“Yo hó~” Trước cửa cửa hàng tiện lợi, Jiunou Vụ Tử cầm một hộp nước trái cây, cười híp mắt chào họ.

“Ể? Jiunou cô không thay đồ à?” Giả Ninh nhướng mày, mở miệng là giọng điệu của dân chơi lão luyện.

Jiunou Vụ Tử khoát tay: “Không có không có, tôi chỉ đến đưa đồ cho người khác thôi.”

“Ế~ vậy là cô đi cùng bạn đến à?”

“Ừ, nhưng bạn tôi... tính cách hơi kỳ quặc, nên tôi không đi chung với họ.”

Thấy hai người nói chuyện vui vẻ, Lục Trúc chỉ muốn lặng lẽ đi ngang qua họ để vào mua bánh mì.

Nhưng sự đời hiếm khi như ý.

“Nói mới nhớ, Lục-san nhìn có vẻ chẳng có hứng thú gì hết ha?” Jiunou Vụ Tử rất tự nhiên chuyển chủ đề sang Lục Trúc.

Lục Trúc cạn lời. Không lẽ sự tồn tại của hắn rõ ràng đến thế?

Lục Trúc không đáp, liếc cô một cái rồi tiếp tục đi vào trong cửa hàng tiện lợi.

“Ya~ da, Lục-san lạnh lùng ghê nha, người ta tìm anh mãi đấy~”

Hô——

Thật muốn quay đầu lại đấm cho cô ta một cú.

Lục Trúc bĩu môi trong lòng, không quay đầu lại: “Tìm tôi làm gì?”

“Chẳng phải lúc nãy mình đã hẹn gặp lại nhau sao? Vậy mà anh lại không chịu đợi người ta~”

“Hẹn lúc nào? Có à?” Lục Trúc cúi đầu chọn bánh mì.

Lúc này, Giả Ninh bước tới, vỗ vai Lục Trúc, tặng cho hắn một nụ cười kiểu “tôi hiểu mà”, rồi quay người biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Ừ, Giả Ninh này với Hoàng Bảo Thư đúng là một ruột, định nghĩa là “bạn khốn”.

Lục Trúc thở dài, không phải loại đào hoa nào cũng là hoa đẹp.

“Ê~ bạn cậu đi mất rồi kìa~”

“Thì sao?”

Jiunou Vụ Tử đưa ngón trỏ lên môi, cười mà như không cười: “Chẳng lẽ... bạn cậu đang làm quân sư cho cậu à?”

“......”

Có thể mặt không đỏ tim không đập mà nói ra câu đó, e là cô ta chẳng có chút liêm sỉ nào nữa rồi.

Lục Trúc chọn cách im lặng, nhưng không ngờ Jiunou Vụ Tử lại được nước lấn tới, cười tủm tỉm áp sát lại gần.

“Lục Trúc học trưởng~ anh có bạn gái chưa đó~?”

“Thứ nhất, đó là chuyện riêng của tôi. Thứ hai, làm ơn tránh xa tôi ra.”

Jiunou Vụ Tử lập tức tỏ vẻ thất vọng: “Ê—— sao lại thế~ tôi còn định giới thiệu em gái tôi cho anh nữa, sao phản ứng của anh lại tệ đến vậy chứ~”

“Nè nè, nói thật nha, anh không tò mò chút nào về em gái tôi à? Nó mê mẩn đồ hầu gái đấy nha~”

Lục Trúc thở dài một hơi, giơ tay đẩy Jiunou Vụ Tử ra: “Không hứng thú.”

“Anh bạn trẻ à~ anh thật là phản nghịch đó~ nhưng chính vì vậy, tôi lại càng muốn hiểu rõ anh hơn nha~”

“Tôi gọi cảnh sát bây giờ.”

“Ê ê ê đừng mà~ người đâu mà không đùa được tí nào thế hả, báo gì mà báo cảnh sát chứ... đúng là.”

Jiunou Vụ Tử cuối cùng cũng thu liễm lại, biết điều đứng ngoài cửa chờ.

Nhưng những lời cô ta nói không hề là nói chơi. Jiunou Vụ Tử thật sự muốn được thấy cảnh Vũ Dao bị Lục Trúc làm cho bó tay toàn tập.

Chắc chắn sẽ vui lắm!

Khoan đã, nếu đã không nói được Lục Trúc, chi bằng tìm cách lừa Vũ Dao đến đây thì hơn!