"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 07

Lạnh lùng quá mức rồi.

Cửu Năng Vụ Tử thở dài một tiếng:

"Bạn học Lục Trúc à, cậu như thế này thì sau này sẽ không có bạn gái đâu."

"À à à, chuyện đó không cần chị phải bận tâm."

Cửu Năng Vụ Tử bất lực xua tay:

"Vậy thì, tạm biệt nhé~"

Không có hồi đáp, Lục Trúc đã tự mình quay người bước đi.

Nhìn theo bóng lưng của cậu, Cửu Năng Vụ Tử nhún vai, lẩm bẩm:

"Haizz, đáng đời độc thân, đừng nói là chị đây không cho cơ hội nhé~"

Đáng tiếc thật, Cửu Năng Vụ Tử trêu chọc Lục Trúc, cũng chẳng phải vì thích cậu ta.

Là vì em gái Vũ Dao thôi đó~

Cô lắc đầu, kéo vali bước về phía phòng thay đồ.

Thế nhưng, Lục Trúc – lẽ ra đã đi khuất – bỗng như chợt nhớ ra điều gì, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Cửu Năng Vụ Tử.

Bảo sao nãy giờ cứ thấy là lạ.

[“Bạn học Lục Trúc”]

Gọi cả họ lẫn tên, lại thêm kiểu nói chuyện như thế, chắc chắn là kiểu người lâu năm tiếp xúc với người Trung rồi.

Nhưng Lục Trúc cũng chỉ nghi ngờ tới mức đó thôi, thậm chí còn bớt lo lắng hơn trước.

Tại sao Cửu Năng Vụ Tử lại chủ động đề nghị đi cùng nhóm họ?

Tại sao tới nơi rồi vẫn không chịu tách đoàn?

Kết hợp với những gì cô ấy nói lúc trước, chẳng phải đã nói lên tất cả rồi sao!

Cửu Năng Vụ Tử... là fan của Trung Quốc!

Ừ, kết luận là như vậy.

Khóe môi Lục Trúc cong lên, trong lòng âm thầm giơ ngón cái với cô nàng.

Cũng khó trách cậu chỉ có thể nghĩ đến vậy. Dù sao thì người trên trái đất nhiều như vậy, ai mà ngờ được lại có chuyện trùng hợp đến thế?

...

Cốc cốc cốc —

Cửa phòng thay đồ bị gõ nhẹ, Vũ Dao mặt không biểu cảm đứng dậy, đi ra mở cửa.

"Hi~ bé..."

Cạch —

Cửu Năng Vụ Tử: …

Lần mở cửa tiếp theo, cô nàng bước vào với vẻ mặt đầy ai oán:

"Tiểu Dao Dao~ em thật là tuyệt tình đấy~"

Không có phản ứng, Vũ Diêu thậm chí còn chẳng buồn liếc cô lấy một cái.

Gì gọi là trong mắt chỉ có một người?

Vũ Diêu đúng là thực hiện triệt để luôn rồi.

"Tiểu thư, để tôi giúp cô thay đồ nhé?" – Vũ Dao lấy quần áo ra, định cùng Du Hi chuẩn bị.

"Không cần."

Bị từ chối, Vũ Dao đành giao lại đồ cho Du Hi, rồi lặng lẽ đứng im tại chỗ.

Du Hi đi vào phòng thay đồ, để mặc Cửu Năng Vụ Tử càng thêm lộng hành. Cô nàng rón rén bước đến sau lưng Vũ Dao, đột ngột ôm lấy cô từ phía sau.

"Tiểu Dao Dao~ chị khuyên em đừng cử động, nếu em dám kêu lên một tiếng, chị sẽ hôn em trước mặt mọi người đó~"

Câu nói nghe rất biến thái, nhưng Vũ Dao chẳng nghi ngờ chút nào – Cửu Năng Vụ Tử đúng là có thể làm ra chuyện như vậy thật.

Vì sĩ diện, Vũ Dao đành nhẫn nhịn.

[Nhẫn một lúc, nó sẽ được đà lấn tới.]

Bàn tay của Cửu Năng Vụ Tử bắt đầu không yên phận, trượt qua lại trên bụng Vũ Diêu, còn hít một hơi thật sâu.

"Ha—! Vẫn là Tiểu Dao Dao thơm quá đi mất~ Em có biết tàu điện ngột ngạt cỡ nào không? Hả Tiểu Dao Dao? Em làm chị thảm quá đó biết không~"

Vũ Dao hừ lạnh một tiếng đầy bực bội, vẫn không nói gì.

Khả năng chịu đựng này, đúng là không phải người bình thường có được.

Cửu Năng Vụ Tử tự thấy vô vị, nhướng mày buông cô ra:

"Nhưng mà cũng không phải không có lợi, chị gặp được một cậu trai siêu đẹp luôn đó~"

Không ngoài dự đoán, chẳng có hồi đáp, nhưng Cửu Năng Vụ Tử chẳng để tâm, vẫn tự mình luyên thuyên.

"Chị không ngờ cậu ta là người Trung đâu nha, nhìn cái tuổi chắc cũng là sinh viên như bọn mình, người thì thú vị nhưng lại lạnh lùng quá mức."

"Hơ! Đáng đời chị!" – Cuối cùng Vũ Dao cũng lên tiếng, chỉ vì nghe thấy câu “lạnh lùng quá mức”.

Bình thường ai nói câu đó, chẳng phải đều là vì tự mình bị dội gáo nước lạnh nên mới có cảm giác như vậy sao?

Mà Vũ Dao thì rất hứng thú khi thấy Cửu Năng Vụ Tử bị đâm đầu vào tường.

"Ể~ Tiểu Dao Dao đúng là ác ghê, nhưng mà như vậy nhìn hai em rất hợp đôi đó~"

"Hả?"

Vũ Dao lập tức chú ý đến vẻ cười gian của Cửu Năng Vụ Tử, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Bị lừa rồi, bị phản đòn rồi.

"Ê hê hê~ Hay là để chị dẫn em đi gặp cậu ấy luôn nha~"

"Cút!"

Hai người đang đấu khẩu, thì Du Hi đã thay đồ xong, bước ra ngoài.

Kim đồng tử, tóc xanh, mặc kimono – vừa nhìn đã biết là bản nhân hóa của một con slime nào đó.

Không khí bỗng chốc trầm xuống như có người chuyên phá game vừa xuất hiện.

Nhưng Du Hi không để tâm, đứng trước gương chỉnh lại trang phục rồi nhàn nhạt nói:

"Hai người, có thể đi dạo tùy ý."

"Em không đi đâu, em muốn ở lại với tiểu thư." – Vũ Dao lập tức từ chối.

Cửu Năng Vụ Tử thì cười toe toét giơ tay:

"Vậy để chị quay lại giúp Tiểu Dao Dao tìm soái ca nha~"

Vụt —

Ánh mắt như muốn giết người của Vũ Dao phóng thẳng về phía cô nàng, nhưng lại hoàn toàn bị phớt lờ.

Vẫn không chút nghiêm chỉnh, nhưng Du Hi cũng chẳng cản, chỉ phẩy tay tỏ ý cho phép Cửu Năng Vụ Tử tự do.

Du Hi đã thể hiện lập trường, Vũ Dao dù có bực tức đến mấy cũng đành trơ mắt nhìn Cửu Năng Vụ Tử rời đi.

Không sao cả!

Hừm!

"Tiểu thư, chúng ta đi đâu bây giờ?"

"Không biết, đi loanh quanh thôi."

"Vâng."

Đúng là chỉ đi loanh quanh thật, chỉ dạo quanh tham quan các khu vực thôi.

Còn chụp ảnh á? Du Hi không thích bị chụp mặt, nên dứt khoát mua luôn cái mặt nạ giống Vua Moe mà đeo vào.

Ai cũng biết, mặc kimono thì thường phải mang guốc gỗ, mà Du Hi thì không quen với thứ đó.

Đi được một lúc thôi là đã thấy mỏi rồi.

Là người hầu thân cận nhất của Du Hi, Vũ Dao đương nhiên phát hiện ngay lập tức:

"Tiểu thư, nghỉ một lát đi ạ."

Du Hi không từ chối, được Vũ Dao dìu tới một chiếc ghế dài ngồi xuống.

"Tiểu thư chờ một chút, tôi đi mua nước."

"Ừm."

Vũ Dao rời đi, để lại Du Hi một mình ngồi lặng lẽ.

Xung quanh khá náo nhiệt, ba người một nhóm, năm người một đám, hoặc là vây quanh coser chụp hình, hoặc là bàn luận mấy chuyện khó hiểu.

So với sự ồn ào đó, chỗ Du Hi ngồi lại như một góc thanh tịnh giữa thời loạn – yên bình và tĩnh lặng.

Một nơi như vậy, dĩ nhiên sẽ hấp dẫn cả những người cũng đang muốn tìm chút yên tĩnh.

Ví dụ như... một cậu trai tóc trắng với vẻ mặt đầy bất lực.

Thật bó tay, tóc cậu chỉ là màu trắng thôi mà, có mặc cos gì đâu, thế mà ai cũng nghĩ cậu đang cosplay bản lỗi của Kaneki Ken là sao?

Sớm biết vậy đã nhuộm lại tóc trước khi đến rồi.

Lục Trúc thở dài, dựa vào lưng ghế, lặng lẽ tận hưởng khoảng khắc yên bình hiếm có.

"Bọn mình... hình như từng gặp nhau rồi?"

Tiếng nói bất chợt vang lên bên cạnh khiến Lục Trúc giật mình, quay đầu lại mới phát hiện ra ở đầu bên kia của ghế cũng có người ngồi.

Không phải cố tình lơ đi, mà thật sự ban đầu không để ý – người đó ngồi yên không nhúc nhích, Lục Trúc còn tưởng là mô hình người thật do ban tổ chức đặt nữa cơ.

Bình tĩnh lại, cậu xua tay nói:

"Chắc là tại tôi trông giống Kaneki thôi, nhưng thật sự tôi không cosplay cậu ta đâu."

Du Hi im lặng, một lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng:

"Không, tôi không nói đến nhân vật trong anime, tôi nói là... cậu ấy."

"Hả?" – Lục Trúc hơi sững lại, chưa hiểu được hàm ý câu đó.

Không nói đến nhân vật anime? Nhưng mà đây chẳng phải nơi tụ hội của fan anime à?

"Quái quái lạ lạ." – Lục Trúc lẩm bẩm.

Thế nhưng—

"Người Trung Quốc à?"

Lục Trúc sững sờ.

Cậu không ngờ đối phương không chỉ hiểu mà còn nói được tiếng Trung.

Hơn nữa... giọng nói này, nghe có chút quen tai...