"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 06

Lục Trúc có thể chắc chắn, anh chưa từng gặp cô gái này.

Không quen, cực kỳ không quen. Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ thật sự là vì thấy gì đó nên cô ta mới chủ động tiếp cận sao?

“Ah nà~ shimasen~, xin phép làm phiền một chút được không ạ?”

Cô ta lên tiếng trước. Xem ra đúng thật là vì thấy họ nên mới chủ động lại gần.

Lục Trúc khẽ tặc lưỡi, tiện tay kéo Giả Ninh từ phía sau ra đỡ đạn:

“Cậu ra nói chuyện với cô ấy đi.”

“Ê ê ê, anh Lục, đây là vận đào hoa của anh mà?”

“Loại đào hoa thế này tôi không thích.”

Giả Ninh nhún vai, xoay người hỏi cô gái trước mặt có chuyện gì.

Sau một hồi giao lưu thân thiện, Giả Ninh biết được cô gái này cũng đang định đi hội chợ truyện tranh, muốn hỏi bọn họ có tiện đi cùng không.

Đúng như họ đã đoán. Nhưng điều khiến Lục Trúc thắc mắc là — làm sao cô ta biết họ cũng đi hội chợ?

“À~ cái đó hả, vì bạn của mấy anh cứ cầm chặt vé hội chợ, trông hào hứng lắm luôn đó~”

Lục Trúc ngẩn người, ngoái đầu nhìn Vụ Sơn, người nãy giờ im lặng suốt quãng đường.

Quả nhiên, đúng như cô ta nói, Vụ Sơn chẳng khác nào đang tích tụ oán khí vậy — trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng thân thể thì hơi run nhẹ.

Thôi được rồi, rõ ràng quá còn gì.

Lục Trúc âm thầm thở dài, tiếp tục im lặng.

Giả Ninh bên cạnh đã bắt đầu vòng giao tiếp thứ hai, lần này càng vui vẻ hơn.

Lẽ ra Lục Trúc chẳng có việc gì.

Nhưng không biết có phải ảo giác không, ánh mắt cô gái này cứ thi thoảng lại lướt qua anh, mang theo chút ẩn ý.

Không phải đa nghi đâu, đây là cảnh giác được mài giũa suốt bao năm sinh tồn nơi hành tinh xa lạ rồi.

Chẳng lẽ như Giả Ninh nói, cô ta thật sự để mắt tới anh?

Xì ——

Ba ảo giác lớn của đời người: "Cô ấy (Anh ấy) có vẻ thích mình."

Lục Trúc hít sâu một hơi, nhắm mắt dưỡng thần.

Có lẽ là do dậy sớm quá, cộng thêm công cụ thôi miên gọi là phương tiện công cộng, Lục Trúc chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Không biết đã qua bao lâu, anh bị Giả Ninh và Vụ Sơn gọi dậy.

Lúc mơ màng nhìn quanh, Lục Trúc nhíu mày, xoa nhẹ trán.

Cảm giác thật giả lẫn lộn, đến nỗi suýt nữa quên mất mình đã rời khỏi thành phố X, thậm chí là rời khỏi cả tổ quốc.

Phù—

Hít sâu một hơi, Lục Trúc vươn vai uể oải.

“Anh Lục, nhanh lên! Không tranh thủ là tàu điện đóng cửa bây giờ đó!”

Nghe tiếng Giả Ninh gọi, Lục Trúc ép mình tỉnh táo, lao ra khỏi cửa tàu đúng vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi nó khép lại.

Giả Ninh nhướng mày:

“Tôi còn tưởng phải chờ anh đi thêm một chuyến nữa rồi chứ.”

“Bớt nói nhảm đi, vừa rồi cậu chuẩn bị lao nước rút à?”

“Hehehe, nếu anh mà không kịp, tôi có thể lao vào kéo anh ra mà. Tôi từng phá kỷ lục chạy ngắn của trường mình đấy!”

Ồ hả—? Nhìn thế mà không nhận ra luôn.

“Rồi rồi, không nói chuyện này nữa. Vụ Sơn và cô tiểu thư Cửu Năng còn đang đợi phía trước kìa.”

Cửu Năng?

Khóe miệng Lục Trúc giật giật:

“Đến tên người ta cũng hỏi được, cậu không phải là kiểu ong bướm tán tỉnh đấy chứ?”

“Không không không, là cô ấy tự giới thiệu mà! Tôi đâu có phải kiểu trai đẹp xã giao gì đâu.”

Thôi thì nói sao nghe vậy. Lục Trúc cũng không muốn đứng mãi ở trạm xe trong gió lạnh, thấy bóng dáng Vụ Sơn thì lập tức đuổi theo.

“U hô~~ Bên này nè!” Vụ Sơn vẫy tay, ra hiệu cho cả hai đi qua.

“Chậm quá đó nha, Trúc-san.” Vụ Sơn cười hì hì buông một câu đùa.

Chỉ là nói đùa thôi.

Nhưng hình như lại khiến cô gái bên cạnh để ý.

“Bạn học Trúc? Cậu cũng là người Hoa hả?”

Lục Trúc bình thản gật đầu.

Trong tình huống thế này không nên chần chừ — cứ xác nhận thẳng thừng là xong.

“Ê~ ngầu ghê á. Chính thức làm quen nha, mình tên là Cửu Năng Vụ Tử.”

Nhìn bàn tay cô ta mỉm cười đưa ra, Lục Trúc do dự chốc lát rồi nhẹ nhàng bắt tay, chỉ cầm lấy bốn ngón:

“Chào cô, tôi tên Lục Trúc.”

Không ổn lắm, cảm giác có gì đó sai sai, nhưng mà cụ thể là sai chỗ nào thì lại không nói rõ được.

“Ối—— minna! Ở đây nè ở đây nè!”

Vụ Sơn không kìm được phấn khích, gọi to.

Phụ nữ gì đó, rõ ràng trong mắt cậu ta chẳng là gì so với hội chợ.

Cửu Năng Vụ Tử bật cười, rút tay về:

“Saa, ikooo~”(Nghĩa là さあ行こう: mình đi thôi nào)

Không cho người ta cơ hội suy nghĩ gì cả.

Lục Trúc hít sâu một hơi, dứt khoát không nghĩ nữa, im lặng đi theo ba người kia, xếp hàng chờ vào hội trường.

...

“Tiểu thư, mọi thứ chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát.”

Vũ Dao mặc thường phục, yên lặng đứng chờ ngoài cửa.

“Vụ Tử đi rồi à?”

Vũ Dao gật đầu:

“Vâng, đi rồi.”

Khi trả lời câu hỏi này, vẻ mặt Vũ Dao không giấu được nét hả hê.

Vé là do Vũ Dao mua — ba tấm, hai vé VIP và một vé thường.

Tại sao không mua ba vé VIP?

Vì cô cố ý.

Dĩ nhiên là Cửu Năng Vụ Tử không chịu nổi, vừa nhận vé đã nhào tới nũng nịu mách lẻo với Du Hi.

Nhưng có ích gì?

Du Hi xưa giờ không can thiệp vào mấy chuyện vặt vãnh giữa cấp dưới.

Không còn cách nào, Cửu Năng Vụ Tử đành tự tìm giải pháp. Nhưng vé VIP đâu có dễ kiếm như vé thường, giờ thì cháy hàng hết rồi.

Vì muốn đảm bảo Du Hi có trải nghiệm tốt nhất, Cửu Năng Vụ Tử buộc phải dậy sớm, đến hiện trường trước.

Tại sao không đi ô tô?

Cũng là Vũ Dao cố ý.

Tóm lại, hôm nay là một ngày vô cùng sảng khoái đối với cô.

“Đi thôi.” Du Hi từ trong phòng bước ra, giọng nói nhàn nhạt.

Vũ Dao thu lại nụ cười, nhanh chóng theo sát.

Đinh đoong—

Điện thoại Vũ Dao rung lên báo tin nhắn.

Vừa thấy tên người gửi, cô không thèm xem mà nhét luôn điện thoại vào túi.

Khỏi đoán cũng biết — Cửu Năng Vụ Tử gửi.

Coi hay không thì có gì khác đâu.

...

〔Hình ảnh〕

...

“Tiểu thư, đi trước có muốn ăn sáng không?”

“Không cần, không muốn ăn.”

“Tiểu thư thấy khó chịu ở đâu sao?” Vũ Dao bắt đầu lo lắng, suýt buột miệng nói: Vậy thôi hôm nay đừng đi hội chợ nữa, ở nhà nghỉ ngơi nhé.

Nhưng cô không có cơ hội để nói ra câu đó.

Du Hi chẳng hề dừng lại bước chân, chỉ thản nhiên đáp:

“Không sao.”

Không còn cách nào, Vũ Dao đành bất lực đi theo.

So với tàu điện thì xe riêng tiện lợi hơn nhiều, tiết kiệm được kha khá thời gian di chuyển.

Khi Du Hi tới nơi, vừa nhìn đã thấy hàng người dài tít tắp.

Trong hoàn cảnh này, vé VIP mới thể hiện rõ giá trị.

Lúc này Vũ Dao mới lấy điện thoại ra, định nhắn cho Cửu Năng Vụ Tử đem trang phục tới.

Vừa mở khung trò chuyện, cô liền thấy ảnh mà Cửu Năng Vụ Tử đã gửi trước đó.

Là một tấm chụp bốn người, trong đó có một cậu tóc trắng bên rìa, trông hơi quen mắt.

Vậy cô ta gửi tấm này làm gì?

Vũ Dao nhếch môi, không thèm để tâm, gọi thẳng cho cô ta đến phòng thay đồ đã thuê sẵn.

Không muốn nói nhiều, thông báo xong liền cúp máy. Vũ Dao quay đầu nói với Du Hi:

“Tiểu thư, đã nhắn cho Cửu Năng Vụ Tử rồi.”

“Đi thôi.”

...

Cùng lúc đó, bên trong hội trường.

Cửu Năng Vụ Tử nghiến răng cười, tay khẽ siết thành nắm đấm.

“Cô sao vậy?” Lục Trúc không nhịn được mà hỏi.

Cửu Năng Vụ Tử cười nhẹ:

“Không sao không sao, chỉ là cô em nghịch ngợm nhà tôi thôi.”

“Ồ, ra vậy. Xin lỗi, tôi không cố tình tò mò đâu.”

“Phải là tôi mới đúng. Tôi phải đi một lát, thứ lỗi nhé.”

“À, tạm biệt.”

“Yadaa~ tôi có đi luôn đâu, chỉ đem đồ qua đó thôi mà~” (やだ: hừm nó kiểu là không muốn nhưng nà trường hợp này là không đâu)

“Ồ.”

Đức hạnh của nam giới.