"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 05

Hai tay khó địch nổi bốn tay, một cái miệng cũng khó chống lại hai người.

Cuối cùng thì Lục Trúc vẫn bị lôi đi.

Cậu nhìn tấm vé cầm trong tay, bất đắc dĩ thở dài:

“Ngày mai tụi mình cũng phải đi xa thế này nữa à?”

“Có sao đâu! Đi chơi mà! Thư giãn tâm trạng một chút~” — Giả Ninh hoàn toàn không bận tâm, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Tiếc là Lục Trúc lại không thích kiểu thư giãn này, mệt chết đi được...

“Trúc-san không thích đi đường xa lắm hả?” — Vụ Sơn cũng chen vào một câu.

Lục Trúc nhún vai:

“Cũng không hẳn là ghét đi xa... chủ yếu là để tiết kiệm năng lượng?”

“Ể? Phụng Thái Lang-kun?” — Vụ Sơn ồ một tiếng, trông như vừa phát hiện động vật quý hiếm.

“Giỏi quá luôn! Trúc-san, hay mai cậu cosplay thử nhé?”

Khóe miệng Lục Trúc giật giật, âm thầm dời mắt đi chỗ khác:

“Tôi thấy không cần thiết lắm đâu.”

“Ể—— Tiếc ghê đó, rõ ràng Trúc-san đẹp trai vậy mà, chắc chắn sẽ khiến người ta rung động đó nha!”

Hô——

Hình như sau lưng có ai thổi gió lạnh, khóe mắt Lục Trúc giật liên hồi, lặng lẽ lùi khỏi Vụ Sơn một bước.

Chẳng lẽ... đây chính là cái truyền thuyết gọi là BL?

Thôi bỏ đi, đoán bừa thế cũng không hay cho người ta.

“A! Phải rồi, quên nói với mấy cậu, mai tụi mình có thể sẽ phải dậy thật sớm đó. Hội chợ truyện tranh đông lắm, không đi sớm sẽ rất chật chội.”

Nói xong, Vụ Sơn liếc nhìn Lục Trúc, cười rạng rỡ:

“Ya—— chắc hơi khó với Trúc-san nhỉ. Đừng lo! Tôi sẽ gọi cậu dậy nha!”

“...” Lục Trúc hối hận rồi, cậu quyết định thu hồi ngay cái suy nghĩ vừa nãy.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao cậu lại phải dậy sớm chứ? Có phải cậu muốn chen đi mua mấy món hàng giới hạn hay xin chữ ký họa sĩ đâu.

Vả lại, có dậy sớm cũng chưa chắc tranh được mà?

Dù sao vẫn có lối vào VIP mà.

Lục Trúc thở dài, phất tay:

“Mai khỏi gọi tôi sớm quá cũng được.”

“Ể? Lục ca không muốn sớm được ngắm mấy chị coser xinh đẹp hả?”

“Chuyện đó... sao cũng được thôi, đâu phải tất cả coser đều đến sớm. Gặp được thì gặp, không thì thôi, tùy duyên.”

“Ồ—— đúng là Lục ca rất hợp với Oreki Houtarou nha.”

“......”

Cạn lời thật sự.

“Tiểu thư, vé đã chuẩn bị xong rồi.” — Vũ Dao kính cẩn đưa vé cho cô.

Du Hi tiện tay nhận lấy, chỉ liếc mắt nhìn qua, lạnh nhạt hỏi:

“Những thứ khác đâu?”

Vũ Dao quay đầu liếc nhìn:

“Sắp xong rồi ạ.”

“Ừ, đi nghỉ đi.”

Vũ Dao hơi khom người, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Yên tĩnh rồi?

Cũng không hẳn, trong phòng đâu chỉ có hai người họ.

Lúc này, ở góc phòng, Cửu Năng Vụ Tử đang kiên nhẫn là lượt quần áo.

Mấy việc này vốn dĩ là của người hầu...

Ban đầu là vậy, tiếc là Cửu Năng Vụ Tử tự chuốc họa vào thân, lúc trêu chọc Vũ Dao đã làm cô ấy làm đổ trà.

Thế là cô bị phạt làm mấy việc này. May mà cũng không nhiều, chỉ là là quần áo, thay nước trà, quét dọn, tiện tay cắt tỉa thêm mấy chậu cây trên bệ cửa sổ thôi... vậy đó.

Cửu Năng Vụ Tử hối hận lắm rồi, chu miệng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Rrrrr—Rrrrr—Rrrrr—

Điện thoại trong túi đột ngột rung lên, cô sững người, mặt lộ vẻ khó xử.

Nghe không? Tiểu thư vẫn đang ở đây, mà việc còn chưa làm xong.

Không nghe? Lỡ có chuyện quan trọng thì sao?

Tiến thoái lưỡng nan.

Ngay lúc Cửu Năng Vụ Tử còn đang rối rắm, Du Hi cất giọng:

“Sao không nghe máy?”

“À ha ha... em sợ làm phiền sự yên tĩnh của tiểu thư mà~”

“Để nó rung hoài thì gọi là yên tĩnh à?”

“......Em sai rồi, tiểu thư...”

“Nghe đi.”

“Vâng...”

Người gần ba mươi tuổi bị cô gái chỉ vừa qua hai mươi tuổi đè ép không thương tiếc.

Cửu Năng Vụ Tử ngoan ngoãn đi tới góc phòng, lúc này mới dám lấy điện thoại ra xem.

Nhưng khi nhìn thấy hiển thị cuộc gọi, cô lập tức ngẩn người, rồi lặng lẽ quay sang nhìn Du Hi.

“Sao vậy?” — Du Hi rất nhạy, lập tức nhận ra có điều bất thường, đôi mắt xinh đẹp thoáng lóe lên tia lạnh lẽo.

Cửu Năng Vụ Tử không dám chịu trận cơn giận của Du Hi, đành lí nhí lên tiếng:

“Là phu nhân gọi tới...”

Gương mặt vô biểu cảm của Du Hi lộ ra chút bực bội, cô hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói:

“Nghe.”

“Rõ.”

May mà cô đã cân nhắc việc có nên nghe điện thoại hay không, vì bên nào cũng chẳng chọc nổi.

Đúng là đời làm thuê khổ trăm bề.

Cửu Năng Vụ Tử rất khôn, vừa nghe máy vừa bật loa ngoài.

Phù——

“Alo? Phu nhân.”

“Tiểu thư đâu?” — Câu đầu tiên là hỏi vị trí của Du Hi.

Có vẻ là gọi cho Du Hi không được, nên mới chuyển qua gọi cho Cửu Năng Vụ Tử.

Cô nhìn Du Hi một cái, nuốt nước bọt:

“Tiểu thư... ra ngoài rồi ạ.”

“Sao không đi theo?”

“Tiểu thư không cho...”

“Hừm, thôi vậy. Cô nhắn lại giúp tôi, bảo nó chơi thì chơi, nhưng nhớ giữ an toàn. Còn nữa, đừng chơi quá đà rồi quên cả ngày khai giảng.”

“Vâng, phu nhân.” — Cô đáp, nhưng nét mặt lộ vẻ khó tả.

Chỉ nhiêu đó thôi mà cũng cần phải nhờ người nhắn lại?

Gia đình kiểu gì đây, thật không biết cách cư xử.

“Phu nhân còn căn dặn gì khác không ạ?”

Bên kia im lặng một lúc, sau đó mới vang lên tiếng thở sâu:

“Chăm sóc nó giúp tôi.”

Tut—

Cửu Năng Vụ Tử lặng lẽ đứng thẳng người, đẩy chiếc điện thoại trên bàn ra xa một chút.

Cô đang chờ, chờ Du Hi lên tiếng.

Im lặng, thời gian như đóng băng.

Không biết bao lâu sau, Du Hi hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời khỏi phòng.

Cửu Năng Vụ Tử như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cất điện thoại đi.

Làm khó một người làm thuê... rốt cuộc để làm gì?

“Quần áo là xong thì mang qua phòng ngủ của tôi.”

Giọng nói lạnh tanh vang lên sau lưng khiến tim Cửu Năng Vụ Tử thót lại, vội vã nở nụ cười gượng:

“Vâng, thưa tiểu thư!”

(OS: Sao lại quay lại đánh úp thế này...)

Cạch—

Tiếng cửa đóng lại, lần này chắc đi thật rồi.

Cửu Năng Vụ Tử cuối cùng cũng được thả lỏng hoàn toàn, tặc lưỡi, lắc đầu:

Thôi bỏ đi! Làm tiếp việc vậy! Ngày mai còn phải bận rộn cả ngày!

Vụ Sơn đúng như lời đã nói, sáng sớm đã đến gọi Lục Trúc dậy thật.

Đúng là bó tay, mấy người kiểu nhiệt tình vô biên này chắc không có khái niệm về ranh giới cá nhân luôn quá.

Dậy rồi thì khó ngủ lại lắm.

Hết cách, Lục Trúc đành ngậm ngùi mặc quần áo rửa mặt, leo lên chuyến tàu điện đầu tiên trong ngày.

Người... đông khủng khiếp.

Nhưng mà Lục Trúc là con trai, chắc sẽ không gặp vụ biến thái trên tàu điện... nhỉ?

Cũng không chắc?

Lục Trúc thở dài một hơi, lại thu người rúc vào góc.

Đột nhiên, cậu cảm thấy có người kéo tay áo mình. Ngẩng đầu nhìn, thì ra là Giả Ninh.

“Lục ca nhìn kìa! Cô chị kia kéo vali, em cá năm hào là coser đi hội chợ!”

Khóe miệng Lục Trúc giật nhẹ:

“Không cá. Cờ bạc là bất hợp pháp, mà chỗ này cũng không phải quê mình, tốt nhất đừng bàn tán sau lưng người ta.”

“Ồ, cũng đúng.”

Yên lặng rồi.

Nhưng chưa được năm phút, tay áo Lục Trúc lại bị giật.

Tay cậu bắt đầu ngứa ngáy, Lục Trúc sa sầm mặt quay sang:

“Lại gì nữa?”

“Chuyện lớn!”

“Hả?”

“Cô chị đó đang đi về phía tụi mình!”

“Thì sao?”

“Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào anh kìa.”

Lục Trúc: ???

Tui đậu má???