"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 4 - Chương 02

“Ê, hiếm khi tụi mình đã đến tận Nhật rồi, hay là đi Akihabara dạo một vòng nhỉ?”

Người mở miệng là bạn cùng phòng mới của Lục Trúc — Giả Ninh, một tay chơi kỳ cựu trong giới otaku.

Chả có gì lạ. Akihabara đối với cậu ta mà nói đúng là thánh địa, hấp dẫn không khác gì thiên đường.

Lục Trúc thì chẳng mấy hứng thú, chỉ cố giữ phát ngôn và sự hiện diện của mình ở mức tối thiểu.

[Giữ phong cách của mình, nhưng cũng không lạc lõng với xung quanh.]

Đó là phương châm hiện tại của Lục Trúc.

Dù sao thì ở nơi đất khách quê người, có người đi cùng vẫn hơn là lang thang một mình.

Đề nghị của Giả Ninh được một người bạn cùng phòng khác ủng hộ.

Người kia... là một người Nhật chính gốc, do giáo viên chủ động sắp xếp, nói là để giúp mấy du học sinh dễ hoà nhập hơn.

Tên thì Lục Trúc không nhớ rõ, chỉ biết gọi là bạn học Vụ Sơn là được rồi.

Cũng là một fan cứng của văn hoá hai chiều...

Hai người đó có vẻ rất hợp cạ.

Lục Trúc âm thầm thở dài, quyết định làm một tấm phông nền yên lặng cũng chẳng sao.

Địa điểm không quá xa cũng không quá gần, vừa đi vừa trò chuyện cũng mất chừng nửa tiếng.

Không ai thấy mệt — trừ Lục Trúc.

Hai người kia vừa đặt chân đến nơi đã bắt đầu buổi “giao lưu giữa các bệnh nhân cùng phòng”, ánh mắt sáng rực như trẻ con được vào tiệm đồ chơi.

Tất nhiên, họ cũng thử lôi kéo Lục Trúc tham gia, nhưng với vốn liếng hạn chế của cậu, căn bản là không mở được đề tài gì ra hồn.

Nói trắng ra, cùng lắm chỉ đủ trình độ dỗ mấy đứa mới nhập môn thôi.

Mà như vậy cũng tốt. Lục Trúc vui vẻ hưởng thụ sự yên tĩnh một mình.

Hai người kia đi trước, Lục Trúc thong thả theo sau, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn mấy cô nàng xung quanh.

Phải nói là, văn hoá ở đây thật sự cởi mở.

Ít nhất thì, Lục Trúc không cần mua vé cũng có thể “xem miễn phí” mấy cosplayer ngoài trời.

“À đúng rồi, Ninh-san, thứ Bảy này có một lễ hội truyện tranh đấy, muốn đi cùng tôi không?”

“Ô—! Tất nhiên rồi! Nhất định phải đi chứ! Quyết định vậy nha!”

“Đương nhiên rồi! À phải rồi, Trúc-san có muốn đi cùng không? Cùng nhau đi cho vui chứ?”

Lục Trúc hơi ngẩn người, quay đầu lại, trong ánh mắt có chút mờ mịt: “Xin lỗi, tiếng Nhật của tôi chưa tốt lắm, có thể nói chậm lại một chút không?”

Vụ Sơn bật cười, dứt khoát lấy giấy bút ra viết luôn, đưa cho Lục Trúc từ từ đọc.

Như thế chẳng phải tiện hơn sao? Gần như dùng Google dịch rồi còn gì!

Lục Trúc gật gù, “À— được chứ.”

“Vậy thì tốt quá rồi! Quyết định vậy đi! Thứ Bảy, tụi mình cùng nhau đi nha!”

“Ô——!!”

“……”

Không hiểu lắm.

Lục Trúc lại thở dài trong lòng.

Mà nghĩ lại, hai người kia sao tự nhiên lôi ra chủ đề lễ hội truyện tranh vậy?

Nãy giờ mình đâu nghe hiểu gì mấy. Xem ra về ký túc xá phải cố gắng bổ túc tiếng Nhật gấp.

“Lục ca! Nhanh lên nhanh lên! Bên này nè! Có game mới phát hành đó!” Giả Ninh vẫy tay gọi, sau đó hứng khởi lao thẳng vào một cửa hàng.

Lục Trúc ngẩng đầu nhìn, nhún vai rồi cũng đi theo sau.

Cùng lúc đó, một bóng người bước ra từ hiệu sách bên kia đường.

“A lô? Tiểu thư, sách tôi đã mua rồi, còn cần gì nữa không?”

“Tạm thời thì không, quay về đi.”

“Vâng, thưa tiểu thư.” Vũ Dao cúp máy, ôm chặt mấy cuốn sách mới mua chuẩn bị quay lại.

Đinh đông đông đông— đinh đông đông đông—

Còn chưa kịp bước chân, điện thoại lại đổ chuông.

Vũ Dao cau mày, đành phải dừng lại lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên hiển thị, mày cô càng nhíu chặt.

“A lô?” Giọng rõ ràng không mấy vui vẻ, hiển nhiên không phải chủ nhân gọi đến.

“Ây da~ Tiểu Dao Dao đừng lạnh nhạt như vậy mà~”

Phù——

Vũ Dao bĩu môi: “Tôi cúp máy đây.”

“Ê ê ê, đừng mà~ Tiểu Dao Dao, giúp chị một việc nhé?”

“Không rảnh, tôi còn phải...”

“Còn phải mang sách về cho tiểu thư đúng không? Yên tâm đi! Tiện đường thôi mà, với cả tiểu thư đồng ý rồi đó~”

“Hả?” Vũ Dao khựng lại, mày nhíu chặt hơn, “Sao tiểu thư có thể...”

“Là tôi đồng ý.”

Lời vừa ra, Vũ Dao lập tức cứng họng, há miệng ra cả nửa ngày cũng không thốt được chữ nào.

“Tch. Nói đi, gì nữa?”

“Ây da~ Tiểu Dao Dao ghét thật đấy, biết tiểu thư đồng ý là đổi giọng ngay nha~”

“......Còn nói nhảm nữa là tôi cúp máy thật đấy.”

“Đừng đừng đừng! Hì hì hì~ Tiểu Dao Dao, mua giúp chị một đĩa game nha?”

Vũ Dao hít sâu một hơi, nghiến răng: “Chỉ vậy thôi?”

“Cảm ơn nha~ Tên game chị gửi rồi đó!”

Tút——

Cuộc gọi kết thúc. Vũ Dao nghiến chặt răng đến mức tưởng sắp gãy, liếc nhìn tin nhắn xong thì bực dọc nhét điện thoại lại vào túi.

Cực kỳ khó chịu, vô cùng khó chịu!

Vũ Dao bĩu môi, ngẩng đầu nhìn quanh.

Cũng khéo thật, ngay đối diện là một tiệm game.

Cô hít sâu một hơi, nhấc chân bước qua đường.

……

“Lục ca, anh thích chơi game thể loại nào?” Giả Ninh vừa lựa đĩa game, vừa tranh thủ bắt chuyện.

Lục Trúc thở dài, ngẩng đầu suy nghĩ, “Chơi đủ cả, nhưng chủ yếu là game online, có người chơi chung.”

Giả Ninh gật đầu, “Chuẩn, có người chơi cùng đỡ chán. Nhưng tôi thấy mấy game mua đứt như này cũng đáng đồng tiền bát gạo phết.”

“Không thể phủ nhận.”

“Ê, Lục ca, hay để tôi giới thiệu cho anh vài game?”

Lục Trúc suy nghĩ vài giây, rồi nhún vai, “Cũng được.”

Dù sao cũng không định mua, nghe thử thì có mất gì đâu, coi như giết thời gian đi.

Giả Ninh cầm mấy đĩa game tới bên cạnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu cho Lục Trúc.

Đinh linh—

Chuông cửa vang lên, nhưng chẳng mấy liên quan đến mấy người đang có mặt, Lục Trúc cũng chẳng ngẩng đầu, tiếp tục nghe Giả Ninh lải nhải.

Mua game là việc lần đầu tiên Vũ Dao làm, dù có biết tên cũng không đảm bảo mua đúng.

Huống chi con nhỏ kia còn cố ý nhấn mạnh đây là series.

Vũ Dao dứt khoát nhờ luôn cô nhân viên cửa hàng, để người ta tìm giúp.

“Cái đĩa game Lục ca vừa cho anh xem ấy, hình ảnh đẹp, cốt truyện cũng hay, quan trọng là nó là một series đó!”

Giả Ninh vẫn hăng say giới thiệu mà không biết cô nhân viên đang đi về phía mình.

Cậu đang tập trung nói, nhưng tiếc là Lục Trúc chẳng mấy chú ý, chỉ tự lật đĩa game lên xem phần giới thiệu, cố gắng dịch từng chữ một.

“Cái anh đang cầm ấy là tiền truyện đó, thử chơi đi, hay lắm.”

“À này, xin lỗi quý khách, có thể cho tôi xem cái đĩa anh đang cầm được không ạ?”

Cô nhân viên bước tới bên Giả Ninh, cậu gật đầu rồi đưa qua.

Cô nhân viên xoay người, đưa đĩa game cho Vũ Dao, “Xin hỏi đây có phải cái cô cần tìm không?”

Vũ Dao cau mày, chăm chú nhìn kỹ một lúc, “Xin lỗi, tôi có thể chụp một tấm gửi bạn xác nhận không?”

“À, tất nhiên rồi, mời cô cứ tự nhiên.”

Tách—

Lục Trúc lọt vào khung hình.

Trùng hợp, hoàn toàn là trùng hợp.

Vũ Dao vẫn còn cầm sách, nên phải chụp một tay. Cô nhân viên nghe nói muốn chụp, liền nhiệt tình giơ đĩa game lên ngang ngực.

Mọi thứ diễn ra trôi chảy như kịch bản được viết sẵn, không hề có bất kỳ sự sắp đặt nào.

Đó... có lẽ là duyên phận.