- Đến rồi.
Tất Bạt điều khiển xe vững vàng ngừng lại, đằng trước đã dựng sẵn một hàng lều vải quân sự, nhóm quân nhân trang bị đầy đủ, sắc mặt nghiêm túc, tay cầm vũ khí đi xung quanh tuần tra, khiến người của Tổ Hành Động Đặc Biệt ở gần đó trông rất lạc loài.
Tề Giới liếc mắt đã trông thấy thiếu nữ tóc trắng Bạch Cập và anh chàng Đỗ Trọng mặt đầy sẹo trong đoàn người, với cả Vương Nhụy Tâm cũng ở trong đó.
Rất hiển nhiên, là người sở hữu dị năng hệ chữa trị, ngay khi Vương Nhụy Tâm vừa bày tỏ ý muốn gia nhập Tổ Hành Động Đặc Biệt, cô nàng đã bị đưa đến đây, vội vàng lao vào công việc.
Ngoài ra, còn có một người phụ nữ tóc đỏ đặc biệt làm người khác chú ý.
Cô ta cao hơn hẳn đám đàn ông ở xung quanh, tứ chi thon dài, đường cong cơ bắp rõ nét, mặc một chiếc áo cộc màu đen và một chiếc quần sooc nhiều màu, lộ ra hai cái chân dài cường tráng, nước da màu đồng cổ như mật đường.
Mái tóc đỏ ngắn của cô ta dựng thẳng lên như ngọn lửa đang cháy, dưới đôi mày kiếm sắc sảo là cặp mắt sáng ngời như ánh sao, lúc này đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm vào Tề Giới bước xuống từ trên xe bọc thép.
Tất Bạt giới thiệu với Tề Giới:
- Đây là đội trưởng bộ ngoại cần số hai, Xích Thược.
- Anh chính là Tề Giới? Người khiến bọn tôi đợi suốt hai ngày liền?
Xích Thược không thèm che giấu ánh mắt đầy tính công kích của mình, trong mắt tràn ngập chiến ý.
[Xích Thược vốn là huấn luyện viên lướt sóng, cô ta đi nhầm vào Bong Bóng Không Gian trong một chiếc du thuyền ở vùng biển quốc tế, rồi thức tỉnh dị năng khống chế lửa, trước khi nhóm cứu viện đến, cô ta đã tự dựa vào bản thân mình thoát ra khỏi Bong Bóng Không Gian.]
Giọng nói của Bạch Truật vang lên trong đầu Tề Giới.
[Hiện giờ dị năng được xếp hạng là cấp A.]
- Chào cô, tôi là Tề Giới.
Nhưng Tề Giới lại trả lời rất lễ độ.
-...
Phản ứng của Tề Giới khiến Xích Thược không biết phải đáp lại thế nào, cô ta gãi đầu một cái, nói tiếp:
- À ừm, lều trại của anh ở bên kia, nghỉ ngơi một chút, rạng sáng ngày mai hành động.
- Đương nhiên, nếu anh đang rảnh rỗi, hai ta có thể cùng nhau hoạt động gân cốt một chút.
Xích Thược vừa nói vừa siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc, chiến ý trong mắt không hề giảm đi.
- Lão Hồng! Có đánh thì cũng phải là tôi đánh trước chớ! Cô có hiểu quy tắc trước sao không hả?
Đỗ Trọng hét lớn, từ phía sau chạy tới, vừa nói vừa nở một nụ cười thật tươi với Tề Giới, vết sẹo trên mặt cũng méo mó theo:
- Người anh em, lâu rồi không gặp, nghỉ ngơi xong hai ta luận bàn tí nhé?
- Anh gọi ai là Lão Hồng hả tên mặt sẹo kia.
Xích Thược mắng một tiếng, tiếp đó quay đầu nhìn về phía Tề Giới, trên mặt nở một nụ cười không được tự nhiên:
- Khứa này yếu lắm, tôi khuyên anh vẫn nên luyện tập với tôi trước.
[Phụt...]
Tiếng cười của Bạch Truật vang lên trong đầu.
[Danh tiếng của anh đã truyền khắp bộ phận ngoại tuyến vào ngày hôm qua rồi, nói rằng anh hai lần thoát khỏi Bong Bóng Không Gian cấp cao dưới tình huống không hề có sự trợ giúp nào, còn đánh cho Đỗ Trọng không có sức phản kháng nữa.]
Sự nhiệt tình lạ lùng của cả hai khiến Tề Giới lộ vẻ bất đắc dĩ, đúng vào lúc này, một thanh niên dáng người mảnh khảnh và nho nhã đi tới.
Anh ta treo một nụ cười ôn hòa trên mặt, bước tới đưa tay phải ra với Tề Giới:
- Chào anh Tề, tôi là đội trưởng bộ ngoại cần số một, Đương Quy. Lần hành động này tạm thời do tôi phụ trách, rất cảm ơn anh đã mạo hiểm tính mạng tới giúp chúng tôi, vì điều này, chúng tôi xin gửi đến anh sự kính trọng cao nhất.
[Anh ta là Đương Quy, dị năng là...]
Bạch Truật còn chưa nói xong, Tề Giới đã ngắt lời hắn:
[Tôi biết anh ta.]
- Chào anh, rất vui được quen biết anh.
Tề Giới cũng đưa tay phải ra bắt tay với Đương Quy.
- Chào anh, chào anh.
Đương Quy cũng tỏ ra cực kỳ nhiệt tình.
[...Vậy mà anh còn dám bắt tay anh ta.]
Bạch Truật nói trong đầu Tề Giới, giọng điệu như muốn cười.
Đương Quy, tên thật là Đỗ Tế Trung, ở thế giới tận thế, anh ta và gia đình Tề Doanh sống cùng một khu dân cư, anh ta cũng là cảnh sát, nhưng chỉ làm ở vị trí kỹ thuật chuyên về giám định vết máu.
Khu dân cư nơi nhà Tề Doanh ở chính là khu tập thể dành cho gia đình cán bộ của cục công an, sau khi tận thế buông xuống, dưới sự dẫn dắt của cục trưởng già đã về hưu, khu dân cư ngay lập tức thành lập một tiểu đội gồm toàn bộ những người sống sót, có tổ chức có kỷ luật di tản về phía căn cứ quân sự ngoài thành, dọc đường đi còn cứu giúp nhiều người sống sót khác.
Nào ngờ đâu, trong số những người sống sót được cứu giúp sau này, thế mà lại có mấy gã côn đồ mang lòng thù hận với cục trưởng già.
Bọn chúng cướp đi khẩu súng ngắn duy nhất rồi bắn chết cục trưởng già, còn muốn nhân cơ hội làm nhục phụ nữ trong đội xe, Đỗ Tế Trung và hai cảnh sát khác lúc này đã vùng lên phản kháng, vào khoảnh khắc mấu chốt sắp bị bắn, Đỗ Tế Trung đã thức tỉnh dị năng, một trong những gã côn đồ đã biến thành thây khô trong tay anh ta.
Dị năng thức tỉnh của anh ta là: Khống chế máu.
Mấy gã côn đồ khác sợ đến tè ra quần ngay tại chỗ, cuối cùng Đỗ Tế Trung trở thành người dẫn đầu mới của tiểu đội người sống sót, còn mấy gã côn đồ kia thì bị đoàn xe vứt bỏ, mặc cho tự sinh tự diệt.
Tuy nhiên, kết cục cuối cùng của tiểu đội không mấy tốt đẹp, do đám người sống sót lần lượt biến dị, tiểu đội đã tan rã trên đường đi đến căn cứ quân sự, Tề Doanh chạy trốn riêng lẻ không còn gặp lại Đỗ Tế Trung lần nào nữa.
Không ngờ rằng, lại có thể nhìn thấy anh ta ở thế giới này.
[Anh ta từng sử dụng thuốc thăng cấp dị năng hai lần, trước mắt thì cấp bậc dị năng là A+, năng lực từ khống chế máu nâng cấp thành khống chế chất lỏng trong cơ thể, không cần tiếp xúc trực tiếp vẫn có thể điều khiển từ xa trong phạm vi 10m.]
Giọng nói của Bạch Truật vang lên trong đầu, cắt ngang suy nghĩ của Tề Giới.
Dị năng ban đầu của Đương Quy bị hạn chế quá lớn, anh ta phải tiến hành tiếp xúc trực tiếp với mục tiêu mới có thể khởi động dị năng. Ngoài ra, có rất nhiều Đọa Chủng đều không còn máu trong người sau khi tiến hóa đến thời kỳ cuối, điều này khiến năng lực của anh ta trở nên vô dụng khi đối phó với Đọa Chủng.
Vì vậy anh ta mới lựa chọn mạo hiểm dùng thuốc thăng cấp dị năng hai lần.
Tề Giới nhíu mày:
[Vậy hiện giờ, mức độ ô nhiễm ăn mòn của anh ta là bao nhiêu?]
[77%, anh ta đã gần đến ngưỡng giới hạn, không thể dùng thuốc thăng cấp dị năng thêm lần nào nữa...]
Mức độ ô nhiễm ăn mòn tăng đến 90% về cơ bản là không còn cách nào cứu vãn. Mỗi lần Đương Quy tham gia một nhiệm vụ, mỗi lần tiếp xúc với Đọa Chủng, mức độ ô nhiễm ăn mòn của anh ta sẽ tăng lên một chút... Khoảng cách đến cái chết cũng gần hơn một bước.
[Các anh nghiên cứu loại thuốc kia đến đâu rồi?]
[Anh đang nói đến thuốc ngăn chặn biến dị?]
Bạch Truật trả lời.
[Nghiên cứu tiến hành không được thuận lợi cho lắm, đây là năng lực mà viện nghiên cứu lấy được từ một con Đọa Chủng cấp B, bản chất năng lực của nó là vô hiệu hóa dị năng, hiệu quả ngăn chặn biến dị chỉ là phát hiện ngoài ý muốn thôi.]
[Hơn nữa...]
Giọng Bạch Truật trầm xuống.
[Mấy tháng trước, Đọa Chủng cấp B này đã biến mất khỏi phòng thí nghiệm rồi.]
[...]
Tề Giới nhếch mép một cái:
[Biện pháp phòng hộ của viện nghiên cứu các anh tệ hại thật đấy.]
...
Ngay tối hôm đó, Tề Giới được Đương Quy gọi đến lều trại của anh ta để trao đổi phương án hành động, thế là việc luận bàn với Đỗ Trọng và Xích Thược cứ thế bị trì hoãn.
Lều của Đương Quy rất lớn, lúc này được sử dụng làm phòng chỉ huy tạm thời, bên trong có nhiều thiết bị quân dụng, dễ thấy nhất là một sa bàn chiếu hình 3D đặt ngay giữa lều.
- Sáu ngày trước, lấy một ngôi làng ở vùng biên giới Thái Lan làm trung tâm, toàn bộ khu vực trong phạm vi 10km xung quanh đột nhiên sinh ra sương mù, dần dần khuếch tán khắp nơi.
Đương Quy chỉ vào một khe núi trên sa bàn chiếu hình 3D, nói:
- Hiện giờ đã lan đến vị trí chỉ cách biên giới nước ta 20km.
Trên sa bàn chiếu hình 3D, cả khu vực được đánh dấu bằng màu đỏ, có thể thấy ba ngôi làng được bao phủ ở trong đó.
- Quân đội Thái Lan đã cử binh lính vào khu vực bị sương mù bao phủ, nhưng chẳng mấy chốc thì mất liên lạc. Sau khi bọn họ vào sương mù chưa được bao lâu, tất cả các thiết bị liên lạc đều mất tác dụng, thiết bị định vị cũng vô hiệu, rõ ràng chỉ mới đi được 5 phút, nhưng lại không thể nào thoát ra được.
Đương Quy thở dài một tiếng, rồi nói tiếp:
- Trong sương mù còn có vô số Đọa Chủng tùy thời tấn công, cuối cùng chỉ có vẻn vẹn mấy người thoát ra được.
Tề Giới nghi ngờ hỏi:
- Sương mù?...Hai lần trước sương mù có xuất hiện không?
- Có.
Đương Quy trả lời.
- Nhưng phạm vi rất nhỏ, hơn nữa chẳng mấy chốc đã tan biến, không mang đến phiền phức cho quân đội Thái Lan. Có thể chắc chắn rằng, đây là năng lực đến từ một con Đọa Chủng cấp cao nào đó, chỉ là trước đó nó chưa phát triển đến mức độ như hiện tại.
- Việc này cũng chứng minh rằng, hai đợt tấn công quân sự trước đó của Thái Lan hoàn toàn không có tác dụng với nó, thậm chí còn để nó chuồn mất hai lần mà không bị vết thương nào.
Tề Giới nhướng mày.
- Thế các anh định làm cách nào để đảm bảo lần này nó sẽ không chuồn sớm như trước nữa?
Đương Quy im lặng giây lát:
- Hay là thế này đi, tôi giới thiệu một người với anh.