Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2868

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

1-100 - Chương 76: Toàn bọn kỳ khôi

Trong tai nghe, Đương Quy ra lệnh tấn công, chốc lát sau từ xa vọng lại tiếng súng đạn vang trời, dường như Xích Thược đã phóng ra một lượng lớn lửa nóng, khiến vùng sương trắng đều bị nhuộm thành màu đỏ.

[Sương trắng có thể cắt đứt mọi thiết bị liên lạc, vậy liên kết tinh thần giữa anh và tôi vẫn giữ được chứ?]

Tề Giới nhẹ nhàng chạm vào bông tai màu xanh lam trên sụn tai, hỏi trong lòng.

[...Tôi cũng không biết nữa.]

Giọng nói của Bạch Truật mang theo vẻ không chắc chắn.

[Nhưng tôi nghĩ hẳn là vẫn giữ được.]

Tề Giới nhướng mày, nói thật thì anh vốn định nhờ Bạch Truật giúp mình lấy Lõi của con Đọa Chủng cấp A kia, bây giờ xem ra chưa chắc hắn đã giúp được gì.

Lúc này, tiếng gầm rú của đám quái vật ở đằng xa ngày càng lớn, xem ra đã có rất nhiều Đọa Chủng bị thu hút đến đó.

- Tề Giới, vài phút nữa cậu có thể vào được rồi.

Giọng nói của Đương Quy vang lên trong tai nghe.

- Nhớ kỹ, nhất định phải tự bảo vệ bản thân thật tốt. 

- OK, chú Đỗ cứ yên tâm đi.

Tề Giới nói xong liền tháo tai nghe xuống.

Bên kia, nghe thấy Tề Giới gọi mình như vậy, Đương Quy hơi bất ngờ. Nhưng nghĩ đến hẳn là Tề Doanh đã nói chuyện của mình cho Tề Giới nghe, thế là anh ta không suy nghĩ nhiều, chỉ thở dài một hơi, rồi cất bước đi vào màn sương trắng.

Ngay sau đó, anh ta vung tay lên, một con Đọa Chủng lao về phía anh ta ngay lập tức biến thành thây khô.

Mà ở phía trước bên tay phải anh ta, Đỗ Trọng vung đao dài, con quái vật đang nhe nanh múa vuốt ngay tức thì bị chém thành hai khúc, hắn cười như tên điên xông về phía bầy Đọa Chủng phía trước, may mắn là có sợi xích quấn quanh eo giật mạnh, ngăn cản bước chân của hắn.

Đỗ Trọng bĩu môi, chỉ có thể lùi lại vài bước, chờ Đọa Chủng lao tới rồi lại tiếp tục chém chết.

Trên thực tế, vì phòng ngừa mọi người bị lạc sau khi vào sương trắng, quanh eo ai nấy đều được buộc một sợi xích sắt, đầu bên kia do người phía ngoài sương trắng kiểm soát, vừa để ngăn bọn họ đi quá xa, vừa có thể truyền thông tin đơn giản qua sợi xích.

- Tên mặt sẹo kia tránh ra coi!

Chỉ nghe Xích Thược hét lớn một tiếng, trên tay phải cô ta liền bốc lên ngọn lửa nóng rực, tựa như súng phun lửa tuôn về phía đám Đọa Chủng ở phía trước, lập tức có hàng chục con Đọa Chủng cấp thấp bị ngọn lửa nuốt chửng, chúng đồng loạt phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, chốc lát sau đã biến thành tro bụi.

- Cái éo gì vậy!

Đỗ Trọng suýt chút nữa đã bị lửa cháy đến người, chửi ầm lên.

- Đại Hồng, cô làm cái gì thế hả? Còn nữa, sao cô lại đốt chúng thành tro hết vậy! Ngay cả Lõi cũng thành bụi luôn rồi nè!

Nghe Đỗ Trọng nói, Xích Thược chỉ bĩu môi, hung dữ lườm hắn một cái, nhưng nhiệt độ của ngọn lửa được phóng ra từ tay lại lập tức giảm xuống.

- Đội trưởng cẩn thận!

Thạch Hộc chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trên người hét lớn một tiếng, chắn ngay bên cạnh Xích Thược, giây sau, một chiếc lưỡi dài đầy gai nhọn đã đâm mạnh vào người Thạch Hộc, sau đó bám lên cổ hắn.

Sắc mặt của Thạch Hộc không hề thay đổi, hắn dùng đôi bàn tay mập mạp túm chặt lấy chiếc lưỡi dài, từ từ lôi con Đọa Chủng đang ẩn mình trong sương trắng ra như đang kéo co, những đầu gai nhọn đáng sợ trên chiếc lưỡi dài không thể để lại bất kỳ vết thương nào trên người hắn, chỉ khiến chiếc áo ba lỗ rách tơi tả.

Chốc lát sau, một con quái vật dị dạng há to miệng đã bị hắn kéo ra, Đọa chủng phát ra tiếng gào thảm thiết, tứ chi giống như thằn lằn liều mạng cào xuống đất, nhưng chỉ để lại những vết cào sâu trên nền đất ẩm ướt.

- Ngon ghê ta! Một con Đọa Chủng cấp C.

Đỗ Trọng giữa lúc đang bận rộn quay đầu nhìn thoáng qua, trong giọng nói tràn ngập vẻ ước ao:

- Chậc chậc chậc, đầu đá bự à, anh may mắn thật đấy. 

Thạch Hộc không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đưa cánh tay của mình vào miệng Đọa Chủng, quả nhiên, nó lập tức cắn mạnh xuống, nhưng lại khiến răng của mình gãy sạch sẽ, tiếng thét trong cổ họng càng thêm thảm thiết, cảnh tượng thoáng chốc trở nên vô cùng hài hước.

- Có cần giúp một tay không?

Gần đó truyền đến giọng nói của Tất Bạt, chỉ thấy ông đang cầm một khẩu súng trường, tiện tay vung lên đã có vài con Đọa Chủng cấp thấp ngã xuống, mỗi con đều bị đạn ghim vào giữa trán, mà ngón tay trái của ông vẫn kẹp điếu thuốc đang cháy, mắt chẳng thèm liếc nhìn đám Đọa Chủng lấy một cái.

- Không cần đâu.

Thạch Hộc nói với âm thanh khàn khàn, tuy biết Tất Bạt sẽ không giành chiến công của mình, nhưng hắn thích cái cảm giác tự tay kéo Lõi của Đọa Chủng ra hơn.

Giây sau, Thạch Hộc nắm chặt lấy hai hàm trên và dưới của Đọa Chủng, từ từ xé rách nó từ khóe miệng.

Thấy cảnh này, Tất Bạt giật giật khóe môi, có chút cạn lời.

Ông quay đầu nhìn lại, Xích Thược đang dựa lưng vào Thạch Hộc, dùng lửa nhỏ nướng vài con Đọa Chủng cấp thấp, cẩn thận kiểm soát nhiệt độ của ngọn lửa như đang chiên bò bít tết.

Mà từ đầu đến cuối cô ta không hề quay đầu lại, dành cho Thạch Hộc sự tin tưởng lớn nhất.

Nhìn những con Đọa Chủng đang bị nướng xèo xèo, Tất Bạt hít một hơi thuốc thật sâu.

Ông luôn cảm thấy người của tổ ngoại cần số hai toàn bọn kỳ khôi, bây giờ nhìn lại, có vẻ như suy nghĩ của mình vô cùng chính xác.

- Phi Thiên Ngự Kiếm Lưu · Áo Nghĩa · Thiên Tường Long Thiểm!

Đỗ Trọng ở phía bên kia đột nhiên rống to một tiếng, nhanh chóng bước tới trước một bước, thanh đao dài trong tay vung ra hai nhát liên tiếp với tốc độ cực nhanh, con Đọa Chủng cấp C màu xanh lá ở phía trước bị một luồng khí bốc lên quấn quanh, biến thành trạng thái chân không, ngay lập tức bị chém đứt ngang lưng, mềm nhũn ngã gục xuống đất.

-...

Tất Bạt ném đi mẩu thuốc lá chỉ còn lại một khúc nhỏ đang cháy, không biết nói gì cho phải.

Có vẻ như không chỉ người của tổ ngoại cần số hai là kỳ quái...

- Đội trưởng, có ai cần chữa trị không ạ?

Một giọng nói êm tai truyền đến từ phía trước bên trái, Tất Bạt ngước đầu nhìn Mộc Hương, người đồng đội mới của mình, trông thấy đôi mắt trong veo của cô gái, ông không khỏi cảm thấy an ủi.

Người mới vẫn là tốt nhất, nhìn đi, nhiệt huyết tràn đầy, ánh mắt trong trẻo vẫn chưa bị biến chất thành trâu bò.

- Chỉ là...

Ánh mắt của Tất Bạt chợt lạnh đi, ông lập tức rút súng ngắn trong người ra chĩa vào đầu Mộc Hương:

- Tiếc là tôi không cần chữa trị.

Đoàng một tiếng, khuôn mặt của cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc, trên trán nổ ra một cái lổ lớn đen ngòm.

Nhưng trong cái lỗ đó không chảy ra máu hay dịch não, mà chỉ có vụn gỗ.

- Chạy rồi.

Giọng nói của Bạch Cập vang lên từ phía sau 2m, tay cô ấy đang đặt trên sợi xích quấn quanh phần eo Tất Bạt, đôi mắt màu muối tiêu nhìn thẳng vào màn sương trắng phía trước bên trái.

Vừa rồi Bạch Cập đã truyền thông tin cho Tất Bạt thông qua sợi xích, thông báo cho ông về vấn đề của 'Mộc Hương'.

Tất Bạt lại châm một điếu thuốc mới, ngồi xổm xuống quan sát 'Mộc Hương' đang nằm trên mặt đất. Lúc này, khuôn mặt cô gái đã phủ đầy những vết nứt, đôi mắt to tròn không còn chút thần thái nào.

- Sao nó lại biết Mộc Hương nhỉ.

Tất Bạt nói với ngữ khí nghi ngờ, Mộc Hương sở hữu dị năng chữa trị, là đơn vị cần được bảo vệ trọng điểm nên luôn ở phía sau, nếu không phải tình huống đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không để cô ta bước vào vùng sương trắng.

Đương Quy nghe thấy động tĩnh liền cất bước đi tới, biểu cảm của anh ta hơi nghiêm túc.

- Đọa Chủng cấp B.

Giọng nói của Bạch Cập vẫn bình tĩnh như mọi khi.

- Là hệ tinh thần à?

Đương Quy cũng ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, cô gái nằm trên mặt đất giờ đây đã dần phai màu, biến trở lại thành màu gỗ.

- Không chắc lắm...

Bạch Cập có thể nhìn thấu sự ngụy trang của Đọa Chủng, xác định cấp độ của chúng, nhưng cô ấy không thể trực tiếp phán đoán năng lực cụ thể của Đọa Chủng.

- Thứ này có thể đi ra ngoài không?

Đương Quy chíu chặt chân mày, anh ta lập tức nghĩ đến khả năng xấu nhất.

Bạch Cập cũng phản ứng lại: 

- Năng lực này tương tự như điều khiển rối gỗ, gỗ không phải Đọa Chủng, quả thực có thể xuyên qua lá chắn lĩnh vực... 

- Thu hẹp đội hình, ở yên đợi lệnh, cấm tự ý đi sâu vào!

Đương Quy lập tức ra lệnh, những người khác nhanh chóng hưởng ứng, tập hợp lại.

- Bạch Cập, cô đi ra ngoài với tôi, Tất Bạt thay tôi chỉ huy, nếu nửa tiếng sau tôi vẫn chưa quay về, tất cả mọi người lập tức rút lui. 

Biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Tất Bạt vứt đi điếu thuốc đang cháy dở, đứng nghiêm giơ tay phải lên: 

- Rõ!