Sau khi nói xong toàn bộ kế hoạch, Đương Quy nhiệt tình lôi kéo Tề Giới đi ăn ở căn tin, còn vừa ăn vừa lảm nhảm việc nhà với anh.
- À ừm... tôi nghe nói, anh là bạn trai của Tề Doanh, phải không?
Trên mặt Đương Quy mang theo nụ cười ôn hòa.
Bất ngờ nghe thấy câu nói này của Đương Quy, Tề Giới suýt chút nữa đã nghẹn thức ăn trong cổ họng.
Đương Quy bật cười đưa cho anh một cốc nước:
- Ha ha ha, tôi và ba của Tề Doanh là đồng nghiệp, hơn nữa trước đây tôi và nhà bọn họ ở cùng một khu dân cư. Nói ra thì, tôi cũng được xem như là người chứng kiến Doanh Doanh lớn lên.
Nhìn vẻ mặt như nhà mẹ đẻ của Đương Quy, Tề Giới hơi xấu hổ:
- Tôi... tôi cũng không hẳn là bạn trai của cô ấy.
- Cái gì mà không hẳn là?
Không ngờ câu trả lời của Tề Giới lại khiến Đương Quy tức giận, vẻ ôn hòa vốn có trong mắt cũng thu lại đôi chút, nhìn Tề Giới với ánh mắt mang chút quở trách:
- Người trẻ tuổi yêu đương thì nên đàng hoàng, phải thì nói phải, không phải thì nói không phải, sao lại nói không hẳn là bạn trai?
Tề Giới lập tức nghẹn họng, anh đương nhiên biết quan hệ giữa Đỗ Tế Trung và ba mẹ mình rất tốt, lúc nhỏ còn thường xuyên ăn cơm liên hoan với nhau, ba rất xem trọng hậu bối trẻ tuổi nhưng đầy triển vọng này, Tề Doanh còn phải gọi anh ta một tiếng chú.
Trong ký ức, sau khi năm đó ba qua đời không lâu thì Đỗ Tế Trung cũng chuyển khỏi khu dân cư, Tề Doanh và mẹ chưa từng gặp lại anh ta, ngẫm lại, hẳn là vì anh ta đã được điều đến Tổ Hành Động Đặc Biệt.
Tuy nhiên, lúc bị Tất Bạt hỏi, anh nói mình là bạn trai của Tề Doanh chẳng qua là vì để hợp lý hóa động cơ cứu Trần Tử Hào mà thôi, kết quả bây giờ lời này lại bị một người tương đương với trưởng bối trong nhà nghe thấy, thật sự là vừa xấu hổ vừa buồn cười.
Tề Giới thở dài, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe mấy lời giáo huấn của Đương Quy, không phản bác gì nữa.
Nếu không có anh ta, e rằng Tề Doanh và mẹ sẽ không thể thoát khỏi thành phố Côn Ngọc đang nhanh chóng sụp đổ ở thế giới tận thế, mặc kệ thế nào, Tề Giới vẫn dành đủ sự tôn trọng cho anh ta.
Nói vài câu xong, Đương Quy tháo mắt kính xuống, xoa xoa thái dương:
- Nói đến thì, đã mấy năm rồi tôi chưa gặp lại Tề Doanh và chị dâu, họ sống tốt chứ?
-...Sống rất tốt, bây giờ hai người họ đang định cư ở thành phố Tân Giang.
Tề Giới kể sơ vài câu về tình hình hiện tại trong nhà, chợt thấy Đương Quy khẽ thở dài.
- Anh... nhất định phải tự bảo vệ mình thật tốt. Nếu không tìm thấy mục tiêu của nhiệm vụ lần này thì kệ đi, cứ tìm một nơi an toàn rồi chờ chúng tôi tiếp ứng.
Về chuyện của tổng bộ, Đương Quy cũng đã nghe nói đến, biết rằng Tề Giới đồng ý giúp đỡ là vì thuốc tăng cường dị năng và vũ khí.
Nhưng trên thực tế, Đương Quy không mấy tán thành quyết định của tổng bộ, bởi vì một khi bước vào màn sương, Tề Giới sẽ ở trạng thái cô lập không được ai giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Cho dù anh có thể ngụy trang thành Đọa Chủng, nhưng vẫn có khả năng bị các Đọa Chủng khác tấn công, dù sao thì đám quái vật này sẽ cắn nuốt lẫn nhau.
Nhưng bây giờ thời gian ngày càng eo hẹp, Đào Nhân không thể kiên trì thêm được nữa, mà trong khu ô nhiễm còn rất nhiều người sống sót chưa được giải cứu, người của họ chỉ cần bước vào sương mù là sẽ bị Đọa Chủng tập trung tấn công một cách khó hiểu, nhiều ngày như vậy vẫn không có chút tiến triển gì.
Hiện tại, Đương Quy cũng chỉ có thể chấp nhận mệnh lệnh của tổng bộ, gửi gắm hy vọng cuối cùng vào Tề Giới.
Nhìn sự quan tâm trong mắt Đương Quy, Tề Giới gật đầu:
- Ngài yên tâm, tôi sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.
...
6 giờ rạng sáng ngày thứ hai, trời mới vừa tờ mờ sáng, trong rừng rậm nguyên thủy, mưa vẫn đang tí tách rơi xuống, dưới tán cây rậm rạp là hơi nước bốc lên, trong không khí ẩm ướt, cây cối và dây leo trông rất xanh mướt.
Nhưng vị trí phía trước chỉ cách vài bước đã bị sương trắng dày đặc bao phủ, sương trắng như bị thứ gì đó ngăn cách, tạo thành một bức tường sương trắng kéo dài bất tận.
Tề Giới ẩn mình trong tán cây, yên lặng chờ đợi chỉ thị của Đương Quy.
Mấy cây số ngoài rìa sương mù dày, một đội ngũ được trang bị đầy đủ đang chuẩn bị tiến thẳng vào sương trắng, nhiệm vụ của họ là liên tục tấn công ở rìa sương trắng, thu hút tầm mắt của phần lớn Đọa Chủng, cố gắng hết sức dọn sạch trở ngại cho hành động của Tề Giới.
Ngoài nơi này ra, ở các hướng khác còn có ba đội ngũ đang tấn công cùng một lúc, quân đội Thái Lan và đơn vị đặc biệt của họ cũng tham gia vào đó.
Mặc kệ thế nào, Đương Quy đã cố gắng hết sức để đảm bảo an toàn cho Tề Giới.
Bên này, trên đôi tay của Xích Thược bốc lên ngọn lửa nóng rực, cô ta vẫn ăn mặc như hôm qua, không mang theo bất kỳ vũ khí nào.
- Liệu thằng nhóc Tề Giới đó có làm được không? Một mình vào đó, chỉ sợ là không còn mạng mà ra.
Đương Quy còn chưa truyền xuống mệnh lệnh tấn công, Xích Thược đã chán nản oán giận trong kênh nội bộ của tổ ngoại cần.
- Đáng lý ra nên để tôi đi...
- Đội trưởng, tôi biết cô muốn đi cứu Bội Lan, nhưng ba người trong tổ ngoại cần số năm đã vào được ba ngày rồi mà vẫn không hề có tin tức gì...
Thạch Hộc đứng bên cạnh nhỏ giọng khuyên nhủ, trên khuôn mặt mập mạp lộ rõ vẻ lo lắng dày đặc.
Sắc mặt của Xích Thược hơi trầm xuống.
Đúng vậy, ba người của tổ ngoại cần số năm là nhóm người phù hợp nhất để thực hiện nhiệm vụ xâm nhập, ngay cả bọn họ còn mất liên lạc, mình mà tùy tiện đi vào có lẽ cũng sẽ nhận phải kết quả tương tự.
- Hừ! Ba người họ còn chẳng thành công, nói gì đến Tề Giới chỉ có một mình, hơn nữa anh ta hoàn toàn không phải là người của Tổ Hành Động Đặc Biệt.
Nét mặt của Xích Thược thoáng có chút tức giận, ngọn lửa trong tay cháy càng mạnh hơn.
- Tôi thật sự không hiểu tổng bộ đang nghĩ cái gì nữa? Đã thế này rồi mà còn cho người bình thường vào chịu chết!
Thạch Hộc lộ vẻ mặt giật mình:
- Đội trưởng, một người đã trải qua hai Bong Bóng Không Gian, còn đánh Đỗ Trọng đến mức không có sức chống trả như Tề Giới, sao có thể là người bình thường được chứ?
Đúng là trong mắt Xích Thược, Tề Giới không gia nhập Tổ Hành Động Đặc Biệt thì chính là người bình thường. Anh chưa từng trải qua huấn luyện tương quan, chưa từng tuyên thệ dù hy sinh mạng sống cũng phải cố gắng hết sức bảo vệ người dân, anh chỉ là một người bình thường cần được Tổ Hành Động Đặc Biệt bảo vệ mà thôi.
Hơn nữa, nhiệm vụ tương tự đã được thực hiện vào ba ngày trước, lúc đó tổng bộ cử ba người của tổ ngoại cần số năm vào trong sương mù tìm kiếm Đọa Chủng cấp A, kết quả là họ vào rồi thì bặt vô âm tín, đến hiện tại vẫn không có bất cứ tin tức nào.
- Cái gì gọi là đánh tôi đến mức không có sức chống trả hả! Tên đầu đá bự kia, đừng tưởng nói nhỏ là tôi không nghe thấy nhé!
Trong kênh vang lên tiếng càu nhàu của Đỗ Trọng.
- Tôi chỉ là bị Đọa Chủng hệ tinh thần khống chế thôi! Chưa có nghiêm túc đánh đâu!
Tiếc rằng lời giải thích của Đỗ Trọng không nhận được sự thông cảm từ mọi người, Xích Thược còn châm biếm hắn đến Tổ Hành Động Đặc Biệt lâu như vậy rồi mà còn có thể sơ suất bị Đọa Chủng cấp C hệ tinh thần khống chế.
- Thật ra thì tôi cảm thấy Tề Giới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Một giọng nói của thiếu nữ vang lên trong tai nghe, Bạch Cập nói với ngữ khí bình tĩnh.
- Anh ta có thể ngụy trang thành Đọa Chủng, ngay cả Đọa Chủng cấp A cũng không thể phân rõ. Hơn nữa, ý thức chiến đấu của anh ta rất mạnh. Ở một khía cạnh nào đó, nhận thức của anh ta về Đọa Chủng dường như đã vượt xa tất cả mọi người trong tổ ngoại cần.
Lời của Bạch Cập như sét đánh, khiến mọi người trong kênh đều có chút không phục, lần lượt bày tỏ không cho rằng một Người Thức Tỉnh không thuộc chính phủ có thể vượt qua họ. Trong đó, tiếng của Đỗ Trọng là lớn nhất.
Bạch Cập không để ý đến sự bất mãn của mọi người, đột nhiên nói:
- Anh hai, anh cũng nghĩ vậy đúng không? Nếu không thì anh đã chẳng đề nghị với thầy để Tề Giới thực hiện nhiệm vụ lần này.
-...Dựa theo số liệu cho thấy, Tề Giới quả thật rất phù hợp để thực hiện nhiệm vụ lần này.
Giọng nói khô khan được tổng hợp từ điện tử vang lên, cả kênh rơi vào im lặng.
Bạch Truật biểu hiện mình như một AI chân chính, nhưng dù sao hắn cũng là bán Đọa Chủng cấp S, tất cả mọi người trong tổ ngoại cần đều không thể bỏ qua sự tồn tại của hắn, trừ vài người mới ra, đa số thành viên đều rất dè chừng hắn.
- Thôi được rồi, đừng tranh cãi nữa.
Lúc này, giọng nói ôn hòa của Đương Quy vang lên, ngữ khí mang theo chút bất đắc dĩ:
- Chuyện đã đến nước này, điều mà chúng ta cần làm là cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ, đảm bảo an toàn cho Tề Giới.
Ngay sau đó, giọng anh ta trở nên nghiêm nghị, mở toàn bộ kênh liên lạc, nghiêm túc nói:
- Sau 5 phút nữa bắt đầu tấn công, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng!