Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4471

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2868

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1750

1-100 - Chương 78: Phật Bốn Mặt

Lúc này, trong rừng rậm nguyên thủy bị sương trắng bao phủ, một con quái vật màu xanh lá đậm khổng lồ đang ngọ nguậy, đột nhiên lao về phía trước.

Nó trông như một con sâu mập mạp, nhưng ở bụng lại mọc hai hàng răng nanh đen dài chi chít, dưới hàng răng nanh là một cái miệng khổng lồ tỏa ra mùi hôi thối.

Nửa người trên của nó dựng thẳng đứng, hai hàng răng dài như một chiếc quạt đang mở rộng ra hai bên, rồi hung hăng vọt tới 'ôm' cậu bé đang ngã ngồi trên đất.

Tề Giới đang bám trên cành cây, ngay khi chuẩn bị ra tay thì chợt khựng lại, anh cau mày nhìn xuống dưới với vẻ nghiêm túc.

Chỉ thấy trên mặt cậu bé kia không hề có chút sợ hãi nào, còn con Đọa Chủng sâu nọ thì bất động tại chỗ, không thể tiến thêm một tấc.

Đôi mắt đen kịt của cậu bé chăm chú nhìn thẳng vào con quái vật, trong tay cậu bé đang nắm chặt một mặt dây chuyền màu đen.

Từ vị trí hiện tại của Tề Giới thì khó có thể thấy rõ mặt dây chuyền, nhưng anh rõ ràng cảm nhận được một luồng hơi thở cực kỳ đáng sợ tỏa ra từ đó.

[Đọa Chủng cấp S? Giống như hơi thở của Đọa Chủng cấp S vậy.]

[...Tôi nghĩ mình biết cái mặt dây chuyền này là gì rồi.]

Giọng nói của Bạch Truật truyền đến.

Ánh mắt của Tề Giới thoáng thay đổi: 

[Là gì?]

Trong tầm nhìn của Tề Giới, cậu bé chĩa mặt dây chuyền về phía con Đọa Chủng, miệng lẩm bẩm lời nguyền rủa nào đó, còn con Đọa Chủng sâu thì đã ngoan ngoãn thu lại răng nanh, nằm rạp trên mặt đất, biến thành dáng hiền lành vô hại.

Bạch Truật trả lời:

[Hài cốt của Đọa Chủng Số 0.]

[Ở Thánh Đình, thứ này hẳn được gọi là 'thánh vật'.]

[Đọa Chủng Số 0 là quái vật đầu tiên mà con người phát hiện, hơn nữa lại còn là cấp S, nhưng khi được tìm thấy thì nó đã chết rồi. Ban đầu nó được lưu giữ tại viện nghiên cứu, nhưng Thánh Đình đã nhân lúc tôi mất kiểm soát mà đột nhập vào trụ sở rồi trộm nó đi.]

[Hài cốt của Đọa Chủng cấp S, hèn gì.]

Rõ ràng, cậu bé đang dùng hài cốt của Đọa Chủng cấp S để điều khiển con Đọa Chủng cấp B ở trước mặt.

Cho nên...

[Cậu bé đang huyên thuyên cái gì thế?]

Ngôn ngữ mà cậu nhóc nói ra nghe như tiếng Thái, Tề Giới hoàn toàn không hiểu gì cả.

[Thứ khốn nạn, đáng chết, đồ cờ hó! Mày muốn chết à! Dám tấn công tao, tao phải chém mày thành muôn mảnh, phải ném mày cho Taka!]

Cùng với lời dịch của Bạch Truật, cậu bé đang tức giận dùng chân đá túi bụi vào con Đọa Chủng sâu, biểu cảm và khẩu hình miệng hoàn toàn khớp với lời dịch.

[...]

Tề Giới câm nín, trong một thoáng anh cảm thấy Bạch Truật cố ý nói vậy.

[Mà khoan, Taka là gì?]

[Taka dịch ra chắc là vị Thần Cây mà Thái Lan thờ phụng.]

Bạch Truật giải thích.

[...Chết tiệt! Lại một con rối gỗ bị phá hủy rồi! Móa nó chứ, giờ chẳng còn con nào nữa.]

[Gì đây?]

[À, tôi đang dịch tiếp lời cậu nhóc nói ấy mà.]

Trong giọng nói của Bạch Truật ẩn chứa ý cười.

[Nói mới nhớ, vừa nãy Đương Quy đã dẫn Bạch Cập kiểm tra tất cả mọi người, phát hiện ra năm kẻ trà trộn vào, mà bản chất của chúng đều là rối gỗ.] 

Sau khi phát hiện có thứ gì đó ngụy trang thành Mộc Hương, Đương Quy đã lập tức nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Anh ta dẫn Bạch Cập ra khỏi sương mù, tiến hành kiểm tra tất cả mọi người, kể cả quân đội Thái Lan.

May mà Bạch Cập có thể nhận diện bằng mắt thường, chưa đến nửa ngày đã phát hiện ra năm kẻ trà trộn vào.

Trong đó, hai kẻ giả dạng thành quân nhân bình thường, ba kẻ giả dạng thành những người sống sót tự đi ra từ sương mù vào mấy hôm trước.

Hiện tại có hai mươi ba người sống sót đã đi ra, tất cả đều đã ngay lập tức được đưa đến bệnh viện ở tuyến sau để kiểm tra và điều trị toàn diện.

Kết quả không ngờ trong số đó lại có tới ba kẻ xâm nhập, còn suýt chút nữa gây ra thương vong cho nhân viên.

May mà lớp ngụy trang của những kẻ này rất kém cỏi, lời nói và hành vi khá cứng nhắc và chậm chạp, bản chất của chúng chẳng qua là rối gỗ, có thể phân biệt bằng tia X, cũng chẳng có năng lực đặc biệt nào.

[Mục tiêu của chúng là Đào Nhân sao?]

Tề Giới hơi nhíu mày.

[E là vậy, hiện giờ quân đội đã tăng cường các biện pháp bảo vệ cho Đào Nhân, phía Tổ Hành Động Đặc Biệt cũng đã điều động Người Thức Tỉnh đến đó.]

Vì để duy trì lĩnh vực, Đào Nhân không thể rời khỏi khu ô nhiễm quá xa, sự an toàn của cô bé có thể nói là quan trọng hàng đầu.

Lúc này, cậu bé kia đã ngừng chửi bới.

Cậu bé lại đá con Đọa Chủng sâu mấy cái, sau khi xác nhận nó không còn phản kháng nữa thì cất mặt dây chuyền vào trong cổ áo, rồi quay người đi sâu vào rừng rậm.

Con Đọa Chủng sâu thì ngoan ngoãn đi theo sau lưng cậu bé, chẳng mấy chốc đã biến mất trong sương mù.

Tề Giới lập tức xuất phát, lặng lẽ đuổi theo.

Bạch Truật nói:

[Anh nhìn thứ buộc ở eo cậu bé này xem, tôi nghĩ nhóc này chính là người sở hữu năng lực rối gỗ.]

Quả thật, ở eo cậu bé đang buộc hai con rối gỗ hình người nho nhỏ, có vẻ như được chạm khắc bằng tay nên trông rất thô sơ, chúng đang đung đưa lên xuống theo từng nhịp chân của cậu bé.

Bước chân của cậu bé trông có chút gấp gáp, cặp mày rậm đen nhíu chặt.

Sương trắng có thể khiến người ta mất phương hướng lại chẳng ảnh hưởng gì đến cậu bé, nhóc này cắm đầu cắm cổ vội vàng đi nhanh về một hướng.

Tề Giới thì lẳng lặng bám theo phía sau, không quá xa cũng không quá gần.

Chẳng mấy chốc, bước chân của cậu bé đột nhiên khựng lại.

Cách cậu bé 2m về phía trước là một vách đá, vách đá dường như rất sâu, nhìn xuống dưới chỉ thấy một màn sương trắng mịt mù.

Ngay sau đó, cậu bé lập tức xoay người cưỡi lên lưng con Đọa Chủng sâu, hai tay nắm chặt hai cái xúc tu trên đầu nó.

Theo một tiếng ra lệnh của cậu bé, Đọa Chủng nhảy vọt xuống, ngay sau đó đã biến mất trong màn sương mù dày đặc.

Tề Giới cau mày, để không bị mất dấu, sau lưng anh nhanh chóng mọc ra đôi cánh xương, rồi bay sát theo sau lao vào vách đá.

...

Bùm!

Một tiếng động lớn vang lên, Tề Giới đập mạnh xuống đất.

Chỉ vài giây trước, anh vừa mới nhảy vào vách đá chưa được bao lâu thì đôi cánh xương sau lưng đột nhiên biến mất, cả người rơi thẳng xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, toàn bộ xúc tu đều biến mất, liên kết tinh thần với Bạch Truật cũng lập tức bị cắt đứt.

Cơn đau nhức truyền đến, trong mắt Tề Giới là một màu đỏ tươi, anh run rẩy đưa tay sờ trán một chút, liền sờ thấy một mảng ẩm ướt, cả bàn tay dính đầy máu tươi.

Nguyên khuôn mặt máu thịt be bét, sống mũi vừa vặn đập trúng vào đá, đã gãy hoàn toàn.

Năng lực tự chữa lành đã mất hiệu lực...

Mái tóc đen dài trượt xuống vai, anh sờ lên mặt và cơ thể mình.

Hay luôn, biến thân cũng đã bị giải trừ.

Bây giờ anh đã biến trở lại thành Tề Doanh.

Một lúc sau, Tề Doanh khó khăn chống người đứng dậy, cô nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt bình tĩnh.

Nơi này dường như ở sâu trong khe núi, hai bên đều là vách đá cao ngất, điều kỳ lạ là không hề có sương trắng bao phủ.

Và dưới vách đá dựng đứng ở phía đối diện, có một bệ thờ hình tròn.

Trên quảng trường được xây bằng đá, có một nhóm người đang quỳ rạp trên đất.

Từng người trong bọn họ thành kính làm hành động ngũ thể đầu địa*, miệng lẩm bẩm những câu kinh văn mà Tề Doanh không thể hiểu nổi.

Ở trung tâm bệ thờ có tám người phụ nữ mặc quần áo và trang sức truyền thống lộng lẫy đang nhảy múa.

Họ đội mũ bảo tháp cao màu vàng kim, mặc áo sarong, khoác vàng đeo bạc, trên mặt là những chiếc mặt nạ quỷ quái dữ tợn, đang đi chân trần trên đất, chậm rãi uốn lượn tứ chi.

Thành tâm và kính sợ dâng điệu nhảy cho thần linh.

Tề Doanh bị gãy xương sườn và vỡ nội tạng khó khăn nuốt xuống máu tươi trong miệng, đôi mắt đen nhánh không chớp nhìn chằm chằm vào bức tượng khổng lồ trên vách đá.

Đó là một bức tượng Phật Bốn Mặt cao tới 10m, bốn khuôn mặt dữ tợn quay về bốn hướng khác nhau, tám cánh tay xòe rộng như cánh quạt, sau lưng có năm cái đầu rắn khổng lồ thò ra.

Trên bức tượng bò đầy những sợi dây leo màu đỏ, nhìn từ xa như các mạch máu, toát ra hơi thở quỷ dị.

Bức tượng Phật Bốn Mặt này nhìn rất quen mắt.

Chính là cái thứ được gọi là ‘Chân Thần buông xuống’ xuất hiện trong video mà Tề Doanh từng xem trên web đen.

Tề Doanh nín thở, định lẳng lặng lùi về phía sau, chỉ cần leo lên vách đá, bản thân có lẽ sẽ thoát khỏi được khu vực này.

Oong!

Tiếng tụng kinh đột ngột dừng lại, những người phụ nữ đang nhảy múa chợt đứng bất động, bức tượng Phật Bốn Mặt phát ra tiếng ken két.

Cái đầu khổng lồ đột nhiên nghiêng một cái, đôi mắt lồi chầm chậm chuyển động, nhìn thẳng về phía Tề Doanh.

Vèo!

Cổ của tất cả mọi người đột nhiên vặn vẹo, đồng loạt quay đầu lại.

Một giọt mồ hôi lạnh lăn xuống từ trên trán Tề Doanh.

(*) Ngũ thể đầu địa là cách quỳ lạy trong đó cả hai tay, hai gối và trán đều chạm đất, thể hiện sự khuất phục hoặc kính trọng tột bậc trong văn hóa Á Đông, đặc biệt trong Phật giáo.