Sâu dưới khe núi, không hề có sương mù dày đặc bao phủ, trên vách đá có một bức tượng Phật Bốn Mặt khổng lồ, dường như nó là mục tiêu chuyến đi này của bọn họ.
Năng lực dịch chuyển không gian của Bội Lan là loại dùng một lần.
Cô ta đã để lại một tọa độ không gian ở tổng bộ, chỉ cần tới gần Đọa Chủng, sau đó mở cổng dịch chuyển ở vị trí có thể nhìn thấy nó là được.
Mà cổng dịch chuyển chỉ có thể duy trì được 5 phút.
Đợi khi bọn họ đi qua, tên lửa đặc biệt của tổng bộ sẽ xuyên qua cổng dịch chuyển bắn thẳng vào người Đọa Chủng, một đòn chí mạng.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị tới gần bức tượng Phật Bốn Mặt, xác định mục tiêu nhiệm vụ, dị năng của cả bọn lập tức mất đi tác dụng.
Ngay sau đó, trong nụ cười quái dị của Ô Dược, đoàn người mai phục ở xung quanh xuất hiện, cô ta và Ma Hoàng bị vây kín.
- Những kẻ đó, có kẻ trông như là người sống sót bản địa, có kẻ là quân nhân Thái Lan, giờ xem ra, chắc tất cả đều đã bị thay ruột rồi.
Trên người Bội Lan và Ma Hoàng vẫn còn vũ khí, bọn họ đã được huấn luyện nên thân thủ của cả hai đều rất tốt.
Nhưng chỉ hai người thì làm sao có thể chống lại đám đông được, hơn nữa trong tay những kẻ đó cũng có vũ khí nóng, chẳng mấy chốc bọn họ đã bị khống chế.
Tuy nhiên, dường như số lượng hạt giống có hạn, cần thời gian để sinh ra, phải mấy tiếng sau khi Ma Hoàng bị gieo hạt giống mới đến lượt Bội Lan.
Nghe đến đây, Tề Doanh xấu hổ cười gượng, ít nhất thì bọn họ còn bị dụ dỗ rồi mới bị khống chế, mình thì rơi thẳng từ trên trời xuống, ngã nửa chết nửa sống, tự chui đầu vào lưới.
Tề Doanh mở miệng hỏi:
- Thế hai người họ đâu rồi?
Sắc mặt của Bội Lan trở nên khó coi.
- 'Ô Dược' biến mất ngay trong ngày đó, còn 'Ma Hoàng'... cũng đã đi cách đây vài giờ rồi.
- Tôi đã không thể cứu được anh ấy.
Trên mặt Bội Lan lộ ra vẻ bi ai sâu sắc.
- Ma Hoàng muốn tôi giết anh ấy, nhưng lúc đó tôi thậm chí còn chẳng thể thoát khỏi được dây leo...
'Ô Dược' và 'Ma Hoàng' sẽ đi đâu, điều đó rõ như ban ngày.
Lũ Đọa Chủng muốn thoát khỏi lĩnh vực, Đào Nhân chính là mục tiêu hàng đầu.
Nghỉ ngơi thêm vài phút, Bội Lan cuối cùng cũng có chút sức lực, cô ta bò dậy một cách khó khăn, sau đó dùng dao laser cắt đứt dây leo trói mình và Tề Doanh.
Một tiếng bốp vang lên, Tề Doanh quỳ mạnh xuống đất.
Cô cứ như một người máu, trông có vẻ bị thương nặng hơn Bội Lan.
- Miệng vết thương của cô ở đâu thế? Có cần cầm máu không?
Bội Lan nhíu mày hỏi.
- Không cần...
Tề Doanh chủ yếu bị chấn thương bên trong.
Ngã từ trên cao xuống, xương sườn gãy, nội tạng vỡ, tay trái cũng trật khớp toàn bộ, cánh tay gãy thành mấy khúc.
Sau khi mất năng lực tự chữa lành, Tề Doanh lại lần nữa cảm nhận được sự yếu ớt của cơ thể con người.
- Mà nói chứ, Phật Bốn Mặt có thể vô hiệu hóa dị năng, viện nghiên cứu của tổng bộ mấy người không phải đã để mất một con Đọa Chủng như vậy sao?
Bạch Truật từng nói rằng, một con Đọa Chủng của viện nghiên cứu có năng lực vô hiệu hóa dị năng đã đột nhiên biến mất vào mấy tháng trước.
Năng lực hiếm thấy như vậy, không thể nào xuất hiện tận hai con.
Bội Lan nghe thấy thế thì sắc mặt cứng đờ.
-...Ban đầu, tôi cũng đã từng nghi ngờ, nhưng năng lực của con Đọa Chủng đó tuyệt đối không thể đạt được đến mức này.
- Nó chỉ có thể ngăn cách dị năng trong phạm vi 5m quanh người, thời gian duy trì cũng không dài như vậy.
Vậy à?
Tề Doanh khẽ nheo mắt lại.
Quả thật, Phật Bốn Mặt đã xuất hiện trong video trên web đen từ lâu rồi, nếu cả hai là một, Tổ Hành Động Đặc Biệt không nên mất phòng bị như vậy.
- Kế tiếp nên làm gì đây?
Bội Lan kiên quyết nói:
- Cứu người trước đã.
Mười tám tiếng sau đó, quân đội Thái Lan sẽ tiến hành việc ném bom không phân biệt địch và ta vào khu ô nhiễm.
Bên trong hang động dài này, vẫn có nhiều người sống sót bị trói trên dây leo, bụng của họ có lớn có nhỏ, nếu cứu ra ngoài thì vẫn còn cơ hội sống sót.
Thân mình còn lo chưa xong mà muốn đi cứu người khác?
Tề Doanh nhíu chặt chân mày:
- Điều bây giờ cô nên làm là ngay lập tức rời khỏi phạm vi vô hiệu hóa dị năng, sau đó quay về bằng cổng dịch chuyển, nói cho tổng bộ biết mọi chuyện đang xảy ra ở đây!
- Tôi biết chứ.
Bội Lan nhìn cô, nói:
- Nhưng khi tôi bị chúng đưa vào đây thì vẫn còn chút tỉnh táo, hang động này chỉ có một lối ra, nằm ngay phía sau Phật Bốn Mặt.
- Cơ hội để chúng ta rời khỏi đây rất xa vời, càng đừng nói đến việc hoàn thành nhiệm vụ.
- Đợi tới khi cuộc ném bom bắt đầu, tôi sẽ đi đánh lạc hướng Phật Bốn Mặt, lúc đó các người hãy nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn, may ra còn có cơ hội sống sót.
Tề Doanh nhìn chằm chằm vào cô ta, bất đắc dĩ giật giật khóe miệng:
- Cái tinh thần hy sinh của mấy người thật sự khiến người ta...
Sau đó cô thở dài:
- Thôi được rồi, cô muốn làm sao thì làm.
Dù gì mình cũng không còn nhiều thời gian nữa.
Thế là Bội Lan bắt đầu giải cứu những người kia, bụng ai còn nhỏ thì đi theo sau.
Nếu cái bụng quá lớn, Bội Lan sẽ dùng cách tương tự để giết chết thứ bên trong, sau đó dùng dao laser đốt cháy vết thương.
Đáng tiếc là không phải tất cả mọi người đều có thể kiên trì nổi, có người không lâu sau đã chết vì mất máu, có người van xin Bội Lan cho họ một cái chết nhẹ nhàng.
May mà Bội Lan không phải là Bồ Tát chẳng rõ đúng sai, nếu ai có ý định muốn chết thì cô ta sẽ giúp họ giải thoát.
Tề Doanh loạng choạng đi theo sau Bội Lan, da của cô dần trở nên trắng bệch, con ngươi ngày càng đen ngòm.
Đột nhiên, một tràng tiếng chửi rủa quen thuộc truyền đến từ phía trước.
Sắc mặt của Tề Doanh trầm xuống, cô bảo những người sống sót trốn vào khe hở trên vách hang, sau đó cùng Bội Lan lặng lẽ mò về phía trước.
Chỉ thấy đằng trước có một cái hang động lớn hơn, ở giữa hang động tập trung đám dây leo màu đỏ rậm rạp, quấn lấy nhau tạo thành hình dạng như thân cây.
Một cậu bé da đen vàng đang đứng trước thân cây khoa tay múa chân, nói bô lô ba la gì đó.
Con Đọa Chủng cấp B có hình dạng con sâu kia vẫn bò lổm ngổm theo sau cậu bé.
- Thằng nhóc đó đang nói gì vậy?
Tề Doanh đau hết cả đầu, lại là cái thứ ngôn ngữ ngoài hành tinh này.
Tiếc là Bội Lan ở bên cạnh cũng ngơ ngác chả hiểu mô tê gì.
- Cậu ta nói... cảm ơn Taka hiển linh, Thánh Đồ đã thành công xâm nhập...
Từ phía sau vang lên giọng nói mang nặng khẩu âm của một bé gái.
Tề Doanh nhìn lại, là một cô bé người bản địa vừa được cứu.
Cô bé mặc quần áo và trang sức dân tộc, khuôn mặt hơi sạm đen, đôi mắt to tròn tràn đầy vẻ lo lắng.
- Cậu ta tên là Pasong, là thầy đồng trong làng.
Cô bé nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp:
- Mấy ngày trước, cậu ta đột nhiên nói chân thần buông xuống, muốn mọi người đến thờ cúng.
- Cậu ta đã dẫn chúng tôi đi gặp Phật Bốn Mặt, nhưng, đó hoàn toàn không phải Phật, mà là ma quỷ!
Nỗi sợ hãi tràn ngập trong mắt cô bé:
- Ma quỷ phá da chui ra từ trong bụng mọi người, ma quỷ đã thay thế tất cả họ, chúng nó là ma quỷ!
Cô bé nói đứt quãng, những lời mang nặng khẩu âm nghe rất khó hiểu.
- Thứ trên cổ thằng nhóc đó từ đâu ra?
Tề Doanh hỏi vấn đề mấu chốt.
Cô bé hơi sững người một chút:
- Đó là thánh vật, cậu ta nói, là do mấy vị sứ giả của thần linh từ bên ngoài đến đưa cho cậu ta.
- Sứ giả của thần linh nói cho cậu ta biết, thánh vật có thể sai khiến Thần Bộc, cậu ta muốn dùng thánh vật giúp chân thần, nuôi dưỡng Thánh Đồ, giết chết kẻ phản thần.
Cái gì với cái gì cơ?
Đầu óc của Tề Doanh hơi choáng váng, cô nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên thấy hơi đói.
- Đứng giật dây phía sau chắc chắn là lũ khốn Thánh Đình đó.
Bội Lan giận dữ nói.
- Bây giờ xem ra, mục tiêu ngay từ đầu của bọn chúng chính là Đào Nhân!
Tề Doanh ngơ ngác hỏi:
- Ý cô là sao?
- Đào Nhân... em ấy là người của tổng bộ, nhưng luôn ở vòng ngoài của Bong Bóng Không Gian Số Một, phụ trách công việc phòng hộ cho khu vực đó.
- Có Đào Nhân ở đấy, bất kỳ ai cũng không thể vượt qua em ấy để vào Bong Bóng Không Gian Số Một!
Bội Lan càng nghĩ càng thông suốt:
- Từ khi nghi thức thần giáng ở bang Kanbula tại Thái Lan bắt đầu, toàn bộ đều là một âm mưu đáng sợ, mục tiêu của Thánh Đình từ đầu đến cuối luôn là Đào Nhân!
- Bọn chúng bắt đầu hành động ở một quốc gia có sức mạnh quân sự không nổi trội như Thái Lan, sau đó khiến ô nhiễm lan rộng, cho đến khi đe dọa biên giới nước ta, và sự xuất hiện của Đọa Chủng cấp A lại buộc tổng bộ phải điều Đào Nhân đến hỗ trợ.
- Bây giờ, ngoài 'Ô Dược' và 'Ma Hoàng', sợ rằng đã có thêm nhiều 'người' lẻn đến bên cạnh Đào Nhân rồi...