Gian phòng của trùm Goblin chìm trong bầu không khí ghê rợn.
Thây người chất thành đống cùng núi lâu sọ vương vãi ngổn ngang trước lối vào.
Cảnh tượng ấy tàn khốc đến độ khiến người ta phải khiếp vía.
Nhưng với Vulcan, người đã ngắm nó chán chê hơn hai chục lần thì nó chẳng gợi lên bất cứ cảm xúc gì từ cậu nữa.
‘Mình đã thiêu hết đống xác thối hoắc này rồi mà sao lần nào quay lại cũng thấy nó lù lù trước mặt thế nhỉ. Lẽ nào mấy cái này cũng được hồi phục giống lũ quái vật?’
Vulcan nghĩ ngợi vẩn vơ khi đạp cửa xông vào phòng boss.
Kuang!
– Kiruruk? Kiruk!
Đập vào mắt Vulcan là cảnh cậu đã nhìn nhiều đến mức muốn phát ớn suốt một tuần qua.
Tên Goblin trùm an tọa trên chiếc ngai vàng làm từ bộ hài cốt khổng lồ, phía trước hắn có năm con Goblin khác, cầm năm món vũ khí riêng biệt.
[Goblin Quỷ Puhuturu]
[Cấp độ 200]
*Goblin mạnh nhất thống trị Hang ổ Goblin. Hắn vô cùng hãnh diện vì đã vượt qua chủng tộc Goblin.
[Goblin Cận vệ Hoàng gia]
[Cấp độ 160]
*Goblin tinh nhuệ làm vệ binh cho Goblin Quỷ. Mạnh và hung hãn hơn Goblin thông thường.
Đám Goblin cận vệ ngơ ngác nhìn kẻ xâm nhập với khuôn mặt bối rối, rồi bắt đầu gầm gừ đe dọa. Cơ bắp của chúng căng phồng lên trông như sẵn sàng vồ tới phanh thây kẻ lạ mặt kia.
Tất nhiên, Vulcan không chỉ trơ mắt nhìn.
“Tường Lửa.”
– Kiruk? Kirururuk
Một bức tường lửa đột ngột trồi lên bao vây đám Goblin. Ngọn lửa chạm đến tận trần hang, bịt kín mọi lối thoát của lũ Goblin. Sự ngột ngạt vì thiếu dưỡng khí và sức nóng kinh hồn đang đày đọa lũ Goblin bên trong tường lửa. Chỉ nhiêu đó đã đủ dìm chết hay tối thiểu cũng khiến đối thủ trọng thương, nhưng Vulcan vẫn chưa có ý định dừng lại.
“Hỏa Vũ.”
Khối lửa đỏ thẫm xuất hiện và trút lên trên đầu những con Goblin tội nghiệp một cơn mưa lửa.
– Kiruk! Kiruk!
– Kuk.
[Điểm kinh nghiệm tăng.]
[Điểm kinh nghiệm tăng.]
[Điểm kinh nghiệm tăng.]
Âm báo kinh nghiệm trong tai Vulcan tựa một điệu nhạc. Nhưng, trận chiến vẫn chưa kết thúc.
– Kuhunrrrg!
Một tiếng gầm kinh thiên vang lên, làm rung chuyển cả Tường Lửa, và cơ thể của Goblin Quỷ Puhuturu dần hiện ra từ trong lửa đỏ.
Toàn thân Puhuturu đã bị Hỏa Vũ thiêu đốt. Gương mặt hắn nhăn nhó đầy đau đớn và phẫn nộ, mắt lườm Vulcan trừng trừng.
So với khi nãy còn thảnh thơi ngồi trên ngai vàng thì bộ dạng lúc này của Puhuturu đúng là một trời một vực.
Tuy nhiên, ý chí chiến đấu và sát khí vẫn bừng bừng toát ra từ người hắn, không hề suy giảm. Nhìn dáng vẻ hiện giờ gợi cho ta liên tưởng đến cái tên của hắn, Yêu Tinh Quỷ Puhuturu.
Puhuturu lạnh lùng đưa tay dập tắt tàn lửa trên vai, rồi lôi ra một chiếc rìu chiến. Lưỡi rìu sắc bén ánh lên một lớp kiếm khí nhuộm đỏ sắc huyết.
Xét đến những con quái vật Vulcan đã chạm trán ở Asgard thì chuyện này cũng không có gì lạ.
Nhưng Vulcan biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
‘Dù sao thì thế này cũng là quá nhiều rồi.’
Vulcan nhớ lại lần đầu đánh với Goblin Quỷ. Lúc đó, Puhuturu hoàn toàn không sánh được với Vulcan. Sau khi đánh bại đám cận vệ, Vulcan quyết định dừng tay và quan sát sức mạnh của con trùm đầu tiên cậu đụng độ ở Asgard.
Puhuturu hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, chỉ tập trung vào kỹ thuật kiếm khí, và rồi điều không tưởng đã xảy đến.
Ngay cả Vulcan, người đã từng tận mắt mục kích chiêu thức đó, hiện tại vẫn mất cảnh giác trước sức hủy diệt tàn bạo.
‘Hắn lại nén kiếm khí một lần nữa….’
Đó là một lưỡi gươm tạo thành từ kiếm khí được nén lại với mật độ cực cao. Vulcan không ngờ rằng một con Goblin quèn lại luyện được một kỹ thuật thâm cao đến nhường ấy.
‘Cái thế giới này đúng là điên rồ.’
Dĩ nhiên Vulcan sẽ không khoanh tay đứng nhìn đối phương xuất chiêu bất kể nó có thú vị đến đâu. Sau một lâu mà Puhuturu vẫn chưa hoàn thành kỹ thuật ấy.
Vulcan giương cao thanh kiếm cấp 150 mới toanh trên tay và phóng về phía Puhuturu. Khoảng cách giữa hai bên thu hẹp trong tức khắc, và Vulcan thoáng thấy gương mặt của Puhuturu, ẩn sâu trong đôi mắt ấy là sự khẩn khoản van lơn.
“Lôi Thần Kích!”
[Điểm kinh nghiệm tăng.]
[Lên cấp!]
Lần thứ hai mươi Vulcan chẻ đôi người tên Goblin Quỷ.
Cậu ngáp dài và duỗi người trong lúc rời khỏi hầm ngục, nhưng gương mặt thoải mái dần chuyển sang ngán ngẩm.
Cảnh mà Vulcan đã chứng kiến đến phát ốm đang chờ cậu ở lối vào hầm ngục. Kẻ đó tiếp cận cậu với một cười đểu giả.
“Haha, càng ngày cậu càng hoàn thành nhanh hơn đấy!”
“Thật khó tin! Tôi chưa bao giờ thấy người chơi nào phát triển nhanh đến mức này! Cậu là người đầu tiên đấy!”
“Đồng tình. Tôi còn không tưởng tượng được kỹ năng của cậu phải tuyệt vời đến mức nào.”
‘Chẳng có kỹ năng gì đặc biệt hết. Để đạt được thông thạo này tôi đã bỏ công sức ra cày quần quật như trâu!’
Vulcan thở dài trong tâm và nhìn những người đang hết lời ca ngợi cậu.
Một gã đàn ông trung niên nhìn Vulcan với ánh mắt mong đợi.
Vulcan mở kho đồ và lấy ra toàn bộ vật phẩm kiếm được trong hôm nay.
Loẻng xoẻng.
Rìu, kiếm, áo giáp, đủ thứ trang bị đổ ào xuống đất.
“Đây đại khái là mấy món tôi không cần tới, nên mấy người lấy về đi. Và làm ơn ngừng cái trò khen khiếc đó lại giùm cái.”
“A, tất cả những thứ này, ôi thật không biết cảm ơn cậu thế nào cho đủ…. Xin đa tạ!”
“Đội ơn cậu! Tôi nhất định sẽ hậu tạ vào lần tới!”
“Không cần. Đổi lại khi nào nghe ngóng được thông tin gì hữu ích thì hãy cho tôi biết.”
“Đương nhiên rồi! Tuy không tự tin lắm về sức mạnh nhưng nhắc đến săn tin thì là nghề của bọn này!”
‘Phải, đúng là đáng để tự hào đấy.’
Nhìn bảy tên người chơi trước mặt, Vulcan nở một nụ cười cay đắng.
Kể từ sau chuyến săn đầu tiên, cuộc sống của Vulcan đã bị xáo trộn bởi hội Anderson. Khi đó, họ cứ đứng chờ trước lối vào hầm ngục và nhìn Vulcan với khuôn mặt đầy trông chờ.
Vulcan thấy khá gai mắt, nhưng họ không tới để gây chiến nên Vulcan cũng chẳng thể làm gì được. Cậu cứ phớt lờ họ và tiếp tục đi săn.
Mỗi khi Vulcan vừa bước chân ra khỏi hầm ngục là đám người Anderson lại xúm vào khen ngợi hết lời, nào là ‘cậu thật tuyệt vời’ hay là ‘làm tốt lắm’ vân vân và mây mây. Thậm chí họ còn định rửa sạch trang bị giúp Vulcan nữa.
Thoạt đầu, thấy họ đột nhiên đối đãi tử tế với mình Vulcan cũng rất nghi ngờ, nhưng cậu cũng không nỡ khước từ, thế là tình hình này cứ tái diễn suốt hai ngày nay.
Sau khi lắng nghe chán chê đủ lời khen trên trời dưới đất, cuối cùng Vulcan cũng biết được mục đích của nhóm người.
“Này, có phải mấy người…. lẽ nào… đang muốn tôi giúp với sức mạnh tăng cấp này đúng không?”
Dứt lời, bảy người lập tức lảng tránh ánh mắt của Vulcan và vặn vẹo cơ thể.
Ngó mấy động tác khoa trương, mặt dày của hội Anderson làm Vulcan muốn mửa.
“Đừng hòng tôi giúp mấy người.”
Vulcan lạnh lùng cất tiếng.
Cậu đã có tâm thái này từ hồi còn say mê các trò điện tử ở Trái Đất. Khi bị đám tân thủ bu quanh, cậu nghĩ mình nên dằn mặt vả không trượt phát nào để lần sau chúng nó biết đằng mà tránh.
Đám người đang nhìn Vulcan với cặp-mắt-cún-con này cũng không ngoại lệ.
Cậu vẫn còn một chặng đường dài để đi nếu muốn quay về quê hương. Vulcan không rỗi hơi đi dây dưa với kẻ khác.
Vulcan lập tức vào lại hầm ngục mà không nghỉ ngơi, bỏ lại hội Anderson sau lưng.
Nhưng họ vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
Họ tiếp tục cố chăm bẵm Vulcan hơn ba ngày ròng mà không đòi hỏi tí nào.
Vulcan biết chắc bọn họ đang muốn lấy lòng cậu, vậy nên cậu không thưởng họ bất cứ thứ gì. Nhưng dần dần, sự quan tâm của cái nhóm đó dành cho Vulcan khiến cậu phát bệnh.
Vulcan ước thà họ nói ‘Cậu hẳn là cấp cao lắm rồi, nên có thể hào phóng một chút với lũ cấp thấp này được không?’ hay ‘Hợp tác đi! Làm hết một mình chắc cũng cực lắm, đúng không?’ còn hơn, nhưng họ thậm chí còn không phàn nàn lấy một lời.
Đến nỗi khuôn mặt họ như muốn nói ‘Chúng tôi hoàn toàn không cần quà từ cậu đâu’, một tí ti thất vọng cũng không có.
‘Nếu rảnh đến thế thì sao họ không dành thời gian nâng cao thông thạo đi?’
Chịu hết nổi, Vulcan đưa ra đề nghị.
“Tôi không rảnh, và cũng không có nghĩa vụ phải trả ơn mấy người. Nhưng, ít nhất tôi cũng có thể cho mấy người những món đồ tôi không cần.”
Hội Anderson nhảy cẫng lên khi Vulcan lôi ra mớ vật phẩm kiếm được sau mỗi cuộc săn.
“Đổi lại,”
“……?”
“Tôi chỉ tặng những món tương xứng với thông tin chưa biết về Asgard mà tôi thu được. Cứ thử lấy đồ mà không trao đổi ngang giá đi…”
Quanh người Vulcan nổi lên tia lửa điện.
“Thì các người sẽ biết tay tôi.”
Bảy người khẽ nuốt cái ực.
Kể từ đó, mối quan hệ hợp tác kỳ lạ giữa Vulcan và hội Anderson đã hình thành. Từ quan điểm của hội Anderson, đây là một vụ trao đổi có lợi.
Họ không thể lên cấp vì thiếu thành viên trong nhóm. So với ăn không ngồi rồi thì đi bán thông tin cho Vulcan đổi lấy trang bị quả là một nghề tay trái trong mơ.
Những món đồ không còn hợp với cấp độ của Vulcan sẽ được chuyển lại cho nhóm Anderson, nhờ đó chiến lực của họ cũng tăng lên đáng kể.
Bây giờ hội Anderson đã đủ khả năng đi săn gần lối vào hầm ngục, nhưng họ tạm gác lại việc đó để Vulcan tập trung tăng cấp.
Vulcan đã đạt cấp 179, và cậu bảo sẽ chuyển sang bãi săn khác một khi lên cấp 190, vì vậy cũng sắp đến lúc họ phải nói lời chia tay với Vulcan rồi.
Ngoài ra, Vulcan cũng không có gì để phàn nàn về thương vụ này.
Tay thương gia Jake có nói trang bị cấp 100 gần đây rất ế ẩm, nên dù Vulcan có cho đi vài món có thuộc tính đặc biệt cũng chả lỗ mấy.
Trái lại, Vulcan còn biết được nhiều thông tin không tồi. Thay vì liệng vô sọt rác thì đem đổi chác với hội Anderson vẫn hời hơn nhiều.
“Bọn Murim với Powell là thế đấy.”
“Phải. Ít ra chúng ta là theo kiểu hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng xong rồi bị chuyển đến đây nên còn nắm được chút tình hình, chứ bọn kia thì, cậu không biết chúng ngơ ngác đến mức nào đâu? Haha.”
“Đúng là khó hình dung thật. Thử nghĩ đi, họ đến đây là để tu tiên nhưng thực chất là bị kéo vào đây….”
Vulcan đã được nghe kể lý do phổ biến nhất của những người từ Murim hay Powell khi đến Asgard.
Họ là những võ giả đang trên hành trình tu luyện thành tiên, nhưng vô tình đặt chân đến Asgard thay vì Tiên Giới.
“Chà, Tiên Nhân cũng từa tựa như Á Thần vậy. Tôi nghe nói khi vượt qua Màn 1, họ thường ước được đến Tiên Giới.”
“Hửm, thế ra họ chấp nhận tu chân tại Asgard như một phần của thử thách đắc đạo thành tiên sao.”
“Cậu nghĩ thế nào thì tùy….. Hà.”
Anderson buông một tiếng thở dài rồi tiếp lời.
“Còn tôi thì không muốn tu tiên, trở về nhà hay gì hết. Tôi chỉ muốn quay lại thế giới trước khi đến Asgard thôi….”
“Tôi nữa.”
“Đây cũng thế…. Không biết các phi tần của tôi bây giờ ra sao rồi….”
“Lẽ ra tôi không nên thực hiện nhiệm vụ cuối cùng…. nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này tôi đã chọn khác….”
Ngẩng đầu, Vulcan bắt gặp khuôn mặt ỉu xìu của hội Anderson, họ vô cùng ân hận, tự trách bản thân cớ sao lại dại dột đến vậy.
Họ kể mình từng là một kẻ thất nghiệp, vô công rồi nghề, sinh viên đại học và một kẻ mới lớn vừa bước chân vào xã hội.
Họ cứ tiếp tục cuộc đời bình thường ở Trái Đất, cho đến một ngày bất ngờ bị chuyển đến dị giới và được trao cho năng lực mang tên Hệ Thống, và họ bắt đầu cuộc sống mới ở miền đất xa lạ. Cất công gây dựng nên cơ đồ rồi dấn thân vào bước đường trở thành đế vương, thống trị dị giới và tận hưởng tất tần tật thú vui xa hoa trên đời cho đến ngày lưu lạc đến Asgard. Vulcan cũng phần nào đồng cảm với họ.
Vulcan lên tiếng, làm họ tỉnh lại khỏi nỗi nhớ nhung.
“Bây giờ, có bồi hồi thương nhớ gì khi nào không có tôi hẵng làm nhé. Mấy người có biết thông tin gì hữu ích không?”
“Thông tin hữu ích…”
Anderson nhăn mày suy nghĩ một hồi, rồi bất chợt đưa tay vỗ trán một phát.
“À đúng rồi. Cậu đã bao giờ nghe về ‘Liên minh Người chơi’ chưa?”
“Chưa. Là gì vậy?”
Thấy Vulcan không hề biết gì về chủ đề này, Anderson giải thích.
“Cậu thực sự không biết gì ư? Cậu nói mình được Filder huấn luyện phải không?”
“Tôi kết thúc chương trình đào tạo đã hai tuần nay rồi.”
“Lão già gàn dở đó thích hành người ta lên bờ xuống ruộng mà lại quên nói với cậu chuyện quan trọng đó ư.”
‘Nhưng mấy người thành ra thế này là do bỏ bê luyện tập mà….’
Ngoài ra Filder đã cung cấp cho Vulcan khá nhiều thông tin. Chỉ có điều đa phần là thông tin về Màn 2.
Vulcan giữ im lặng và nhìn Anderson. Anderson cũng nhìn lại Vulcan chằm chằm. Một lúc sau, Anderson mở miệng và nói bằng một giọng chứa đầy phẫn uất.
“Liên minh Người chơi là… băng đảng của một lũ khốn nạn.”