Tân binh cấp độ tối đa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8119

Chương 20: Liên minh Người chơi (2)

Năm người đang tản bộ trên con đường phía Nam thành phố Beloong. Bộ dạng của họ khá tơi tả, như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt.

Miluwall, người đàn ông có vết sẹo ngang mũi, cất lời.

“Ư a, lần nào cũng thế, cổng Nam này khó kinh hồn. Mới là cổng Nam mà sao khác biệt ghê thế?”

“Tao biết. Cả bọn đều đang ở giữa cấp 200. Thế nên chúng ta làm sao chiến nổi mấy con quái cấp 300 trở lên chứ.”

“Chậc, có cái gì ở đây bình thường đâu? Quái ở Asgard lúc nào chả mạnh hơn cấp.”

“Đúng thật….”

Miluwall vô tình ngoái đầu lại nhìn Uruo, thủ lĩnh Liên minh Người chơi.

“Đại ca bao giờ cũng săn quái vượt cấp mình.”

“Này, chúng ta có mạnh bằng đại ca không?”

“Thằng hâm này mất trí rồi. Mày còn chẳng đáng xách dép cho đại ca.”

“Tao biết, tao biết. Nhưng mà, tao ghen tị. Chúng ta cũng là người chơi giống như đại ca, nhưng trong khi chúng ta phải chật vật mãi mới hạ được con quái vật ngang cấp, thì đại ca lại đơn thương độc mã đồ sát hết lũ quái vật cao hơn mình tận hai mấy cấp.”

Miluwall bị đồng bọn mắng xối xả song vẫn chưa chịu buông tha cho cái chủ đề này.

Gã to con lẳng lặng đừng ngoài nghe nãy giờ, đột ngột mở lời.

“Nếu các ngươi ghen tị thì câm họng lại và lo mà luyện độ thông thạo đi.”

“A, đại ca, anh cũng biết ý em thế nào mà.”

“Kể từ lúc ngươi bỏ cuộc mấy chục năm trước, ngươi đã không còn tư cách gì để phán xét đại ca nữa.”

Như thể chứng minh gã không chỉ biết nói suông, Berkman cũng đồng thời tung quyền liên hoàn vào không khí. Gã vừa bước đi vừa đấm gió vun vút. Nhìn Berkman, Miluwall nói,

“Không đời nào, em không có tài năng nên không thể làm được. Mọi người hiểu nhầm rồi. Liên tục lặp đi lặp lại điều mà mình không muốn làm cũng được coi là một dạng tài năng. Còn em thì không có tài nên kiểu gì cũng chẳng có hiệu quả đâu.”

“Thế thì ngậm mỏ lại và làm việc của ngươi đi.”

“Vâng, tất nhiên rồi ạ. Được làm đầu lĩnh của Liên minh là em mãn nguyện lắm rồi.”

Miluwall chuẩn bị phá lên cười bày tỏ sự hài lòng thì bỗng,

Bùm!

Quả cầu năng lượng của Uruo phát nổ ngay trên đầu Miluwall.

“……”

Miluwall nuốt nước bọt, hướng ánh mắt về phía Uruo.

Ở đó, gã thấy được gương mặt lạnh như tiền của Uruo.

“Ngươi vẫn chưa bỏ được cái thói biếng nhác.”

“……”

“Nếu ngươi thực sự là kẻ mạnh nhất trong thế giới trước của mình thì hãy chứng tỏ bản thân xứng đáng đi.”

Ánh mắt Uruo đằng đằng sát khí.

Ngay lúc đó, Miluwall đã nhận ra sai lầm chết người của gã.

‘Chết tiệt, mình biết rõ tính lười biếng rất dễ làm đại ca sôi máu…’

Dạo gần đây, Uruo quá lơi lỏng trong việc chỉnh đốn đám đàn em. Thành ra, Miluwall mới lỡ lời khi đang tán phét như vừa rồi. Miluwall cắn chặt răng, lòng đầy ân hận.

Cảm giác như một thứ gì đó đang bóp nghẹt trái tim gã.

‘Không được kiếm cớ. Mày nhất định phải nhận lỗi và cầu mong đại ca tha tội.’

Áp lực nặng nề đè lên người gã, Miluwall chậm rãi mở miệng đáp lời Uruo

“Vâng, cho em xi….”

Roẹt!

“Kuuak!”

Một tia sét không rõ từ đâu bay tới giáng thẳng vào lưng Miluwall.

“Miluwall! Là… tập kích!”

Lập tức, cả bốn người đồng loạt quay về hướng tia sét phóng tới. Ở đằng đó có,

Cộp…. Cộp….

Xẹt xẹt xẹt!

Một chàng trai đang tiến về phía này, trên tay cầm thanh kiếm với tia lửa điện văng ra tung tóe.

“Thằng đó, chắc chắn là kẻ trong lời đồn.”

“Trông giống lắm. Nó cỡ…. cấp 190 thì phải?”

“Phải. Nhưng dường như nó mạnh hơn cấp 190 thông thường nhiều.”

“Sao hắn biết đường mà tới đây?”

“Có vẻ đám tay sai kia làm hỏng chuyện rồi.”

“Rách việc, bọn vô tích sự.”

Trong lúc Berkman và Uruo đang trao đổi, chàng trai mình đầy ánh chớp kia vẫn đang tiếp cận họ.

Chẳng mấy chốc, hai bên chỉ còn cách nhau chừng chưa đến một trăm bước chân.

Uruo lườm vị khách không mời kia một hồi, rồi mới cất lời,

“Ngươi. Xưng danh đi.”

“Ta?”

Kẻ bị nhắc đến, Vulcan, hất cằm nói,

“Ta đến đây để trừng trị ngươi vì tội xấc xược.”

“Cuồng ngôn, với một kẻ to gan dám động đến ta, cấp độ của ngươi hơi bị thấp đấy.”

Hai gã đàn ông cầm thanh cự kiếm hai tay bước tới trước. Vulcan quét cấp độ của đối phương.

[Kiếm sĩ Hạng hai Turan]

[Cấp độ 255]

[Kiếm sĩ Hạng hai Huran]

[Cấp độ 251]

“Hai ngươi là huynh đệ?”

“Đúng. Sao mày biết?”

“Tên của các ngươi.”

“À, phải rồi. Dù sao thì, mày trông chẳng giống kẻ có thể trừng trị bọn tao vì tội xấc láo chút nào?”

“Nhai đi nhai lại câu đó chứng tỏ các người đã làm gì đó đáng để ta dạy cho một bài học rồi đấy.”

“Ưm, cái đó…”

“Đừng đôi co nữa.”

Uruo lạnh giọng quát.

“Chỉ cần đập hắn trói đem về đây. Chúng ta sẽ tra khảo hắn.”

“Dạ.”

Nhìn cặp huynh đệ tiến lại gần, Vulcan

“Ta cứ tưởng quân tử động khẩu không động thủ chứ.”

“Bọn tao chẳng có gì để nói với mày hết.”

“Các người gây chuyện với ta trước, nhưng lại không có ý định giảng hòa. Ê, các người, là Liên minh Người chơi phải không.”

“Đúng đấy. Biết thế mà mày vẫn gây hấn với bọn tao?”

“Chính các người mới là bên tuyên chiến trước. Chán sống hả?”

“Mày, thằng khốn….”

Trong hai tên, Vulcan để ý thấy gã hói đứng bên trái kích động mạnh hơn. Thấy gã giận đến đỏ mặt tía tai, Vulcan chế giễu,

“Hạ hỏa nào, Ngài Trọc ạ.”

“Cái gì! Quân khốn nạn!”

“Lũ ngu kia! Bọn bay điếc à! Ta đã bảo là câm mỏ! Tẩn hắn một trận rồi gô cổ về đây cho ta!”

Ruỳnh!

Uruo giậm mạnh chân, tạo thành nguyên một miệng hố trên mặt đất.

Thấy thế, Turan và Huran run lẩy bẩy.

“Nếu bọn bay thiếu não thì lấy cơ bắp bù vào. Ta cho hai đứa bay ba phút, bắt hắn quỳ gối cho ta.”

Nghe lệnh Uruo, gã đầu trọc hoàn hồn và bắt đầu đọc tên kỹ năng.

“Linh Đao Phá Thiên! Ra đây!”

Thân người gã được bao phủ bởi những lưỡi kiếm khí màu đen, Turan lao như tên bắn về phía Vulcan.

Mỗi bước chân Turan giáng xuống, mặt đất lại nứt toác, đá vụn bay tứ tung, thể hiện uy lực ghê gớm của chiêu thức đó.

‘Nhưng nó quá đơn giản.’

Vulcan từng rất kỳ vọng vì Turan là người chơi cấp cao, nhưng sau khi mục kích sát chiêu của hắn, gương mặt cậu đanh lại vì thất vọng. Vulcan nhẹ nhàng lách người, né đòn của Turan.

Song đòn tấn công của Turan chưa dừng lại tại đó.

“Truy lùng Mục tiêu!”

‘Gì cơ?’

Vulcan tính cho Turan nếm mùi Lửa Địa Ngục thì đối phương bỗng đột chuyển hướng, bất chấp cả quán tính. Và Turan lao thẳng về phía Vulcan. Cảnh tượng đó khiến Vulcan giật nảy mình.

“Hay lắm! Nhất Kiếm Trảm Thiên!”

Kuuaang.

Dĩ nhiên, đòn tấn công đó không thể làm khó được Vulcan. Chỉ là cậu đã khinh suất trước cú đâm thách thức định luật vật lý của Turan. Nếu Vulcan mà bị một chiêu thức lắt léo kiểu đó đánh trúng thì cậu đã chẳng thể nào sống sót qua khóa huấn luyện của Logweed.

Vulcan lùi lại vài bước lấy đà. Cậu nâng kiếm chuẩn bị phóng tia sét để cắt đuôi Turan, nhưng cậu bất chợt cảm nhận được không gian sau lưng mình đang dao động.

Đó là Huran, kẻ từ nãy đến giờ vẫn án binh bất động.

“Tốc Biến.”

Khẽ giọng thì thào, gã kích hoạt Tốc Biến.

Khoảng cách một trăm bước chân bị thu hẹp trong nháy mắt, Huran giáng thanh cự đao xuống đầu Vulcan. Vulcan bật tung người, thoát khỏi thế gọng kìm của cặp huynh đệ.

Bọn chúng ngỡ Vulcan sẽ rớt xuống lại, nên thủ sẵn vũ khí đừng chờ. Đợi được vài giây, chúng ngẩng đầu lên thì thấy Vulcan vẫn lơ lửng trên không trung. Cả hai không khỏi ngỡ ngàng,

“Trò quỷ gì đây? Nó không dùng kỹ năng nào mà sao vẫn bay được?”

“Chắc là nhờ vật phẩm hay trang bị gì đó. Nhãi ranh, ra nó mạnh hơn cấp độ là vì thế.”

“Coi chừng. Có thể nó vẫn còn giấu bài đấy.”

‘Sức mạnh của ta không đến từ trang bị.’

Vulcan phàn nàn trong tâm, lườm hai bọn chúng, cậu nghĩ bụng,

‘Một lũ khờ khạo.’

Nhưng, vẫn có một điều Vulcan học hỏi được từ chúng.

‘Có một lợi thế khi chiến đấu theo phong cách của ngươi chơi.’

Ngay cả thứ mà các võ giả hay pháp sư cũng phải bó tay, thì vẫn hoàn toàn khả thi đối với kỹ năng người chơi.

Ngươi chơi nắm giữ khả năng bẻ cong các định luật vật lý thông thường trong những chiêu thức. Vulcan rất khoái vụ này.

‘Luyện tập theo lối truyền thống suốt mấy năm qua khiến phong cách chiến đấu của mình cứng nhắc quá rồi.’

Phương thức chiến đấu của người chơi; cũng đáng để bỏ ra chút thời gian tham khảo.

“Ê, thằng nhát cáy.”

“Nhanh xuống đây coi. Anh em tao mệt lắm rồi.”

Cả hai có phóng kiếm khí lên chỗ Vulcan vài lần, nhưng sau khi chứng kiến Vulcan tránh được dễ dàng chúng đã bỏ cuộc. Thay vào đó, chúng chuyển sang công kích Vulcan bằng mồm.

Vulcan có cảm giác như đang đối phó hai con ruồi phiền nhiễu.

‘Nghĩ kỹ rồi… Chà, lát nữa mình khởi động sau cũng được.’

Vulcan chậm rãi hạ xuống mặt đất.

“Haha. Trò gì đây? Mày đang âm mưu gì thế?”

“Ăn đòn chưa sợ à, khó xơi lắm phải không? Sao mày không rụt cổ trên đó tiếp đi? Một khi đại ca đã ra tay là mày chết chắc.”

“Ta đã suy nghĩ kỹ rồi….”

“Hử?”

“Ta không phải loại người dễ dàng tin lời người khác. Ngay cả khi nghe nhiều lời chửi rủa, đồn thổi không mấy tốt đẹp, thoạt đầu ta vẫn không tin. Chừng nào còn chưa phải do chính tai nghe mắt thấy thì ta vẫn luôn giữ thái độ trung lập.”

Turan đưa tay gãi đầu, hiếu kỳ hỏi,

“Mày đang lảm nhảm gì thế?”

Vulcan đáp lại.

“Cũng không có gì. Chỉ là một kết luận mà ta rút ra sau khi tự mình nếm trải và chiêm nghiệm thôi.”

Vulcan vươn tay trái, xòe lòng bàn tay về phía bầu trời, cao ngạo cất giọng.

“Các ngươi đúng là rác rưởi.”

“….. Thằng oắt.”

“Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu, Vô Hạn Hỏa Cầu.”

Những quả cầu lửa to cỡ nắm tay tuôn ra từ tay Vulcan.

Mỗi lần tên kỹ năng thốt ra, năm quả cầu lại xuất hiện. Có dự cảm không lành, Turan vội hét tên kỹ năng,

“Đột Kích!”

Baam!

Turan phóng tới Vulcan tựa đạn đại bác. Đối mặt với Turan, Vulcan nhếch môi. Vulcan thao túng cầu lửa, xếp mười viên trên quỹ đạo đâm của Turan. Tốc độ quá nhanh khiến Turan trở tay không kịp.

“Cái gì….!”

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Một chuỗi tiếng nổ liên hoàn vang lên. Khói bụi đen đặc phủ kín điểm va chạm.

Turan mình đầy thương tích, lết về phía Vulcan. Chập chững được vài bước, gã ngã phịch xuống đất, tứ chi dang rộng như con sao biển.

“Cái… thằng em ngu ngốc…”

“Gã em trai còn nhanh nhẹn và đáng ngại hơn ngươi nhiều.”

“Mẹ kiếp… Tốc Biến!”

Huran lắp bắp, rồi không do dự kích hoạt Tốc Biến. Lưỡi kiếm trên tay Vulcan chém đôi dư ảnh của Huran. Vulcan huýt sáo, gác thanh kiếm lên vai.

“Cong đuôi chạy trốn, chờ thời cơ đánh lén. Còn thủ đoạn gì nữa không đem ra đây, ta tiếp tất.”

“Thằng nhãi! Thiên Mã…”

Bùm!

Trước khi Huran kịp niệm xong, một quả cầu lửa bay thẳng vào đầu gã. Huran vội giơ kiếm lên đỡ, cắt ngang kỹ năng đang niệm.

“Bắt buộc phải hét tên kỹ năng chính là điểm yếu chí mạng của người chơi. Nhưng chỉ nhiêu đó mà ngươi đã bị phân tâm rồi. Bởi vậy ta mới nói là ngươi kém hơn em trai mình nhiều.”

“Câm mẹ cái họng mày lại! Nhất Kiếm Trảm….”

Bùm!

Một quả cầu lửa lao tới ngắt lời hắn. Huran điên cuồng phóng về phía Vulcan. Trái lại, Vulcan chỉ nhìn Huran, trong đôi mắt cậu không có vẻ gì là e sợ. Thực ra, biểu cảm của cậu rất điềm nhiên, không hề nao núng.

“Và phần quan trọng nhất là….”

“Chết đi thằng khốn!”

Thanh cự kiếm giương cao, sẵn sàng bổ xuống chém Vulcan làm hai nửa.

Vulcan bình thản giương mắt nhìn. Rồi với tốc độ nhanh như chớp, nắm đấm của cậu dọng thẳng vào bụng Huran.

“…..!”

“Lôi Quyền.”

Bụp.

Huran trợn tròn mắt, chẳng mấy chốc, tầm nhìn nhòe đi và gã rơi vào bất tỉnh. Miệng chảy dãi, thân người Huran đổ gục xuống vai Vulcan. Vulcan gạt người hắn sang một bên và tiếp lời.

“Trái với kỹ năng, động tác của ngươi quá sức tệ hại.”