Tân binh cấp độ tối đa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 378

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 758

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 260

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1759

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 715

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8023

Chương 23: Người đầu tư

Đó là những lời cuối cùng của Uruo trước khi bất tỉnh.

Hắn gần như chẳng còn đủ sức giữ lại chút ít năng lượng cuối cùng ấy. Cơ thể hắn hiện giờ đang vô cùng hỗn loạn.

Nếu không được cứu chữa kịp thời, có khi hắn sẽ mất mạng vì thương tích quá nặng. Vulcan lẳng lặng tiến tới chỗ Uruo. Từng bước chân của cậu đều toát lên một quyết tâm mạnh mẽ.

Gã to con, Berkman đứng ra chặn đường Vulcan.

“Về đi.”

“Sao ta lại phải về?”

“Thắng bại đã ngã ngũ. Không cần phải đổ máu thêm nữa, ngươi không nghĩ vậy sao?”

“Vậy sao ngươi không nghĩ thế trước khi chọn gây chiến với ta.”

Trước tông giọng lạnh băng của Vulcan, Berkman chỉ biết nuốt một ngụm khô khốc.

Berkman sợ rằng trận chiến có thể nổ ra bất cứ lúc nào. Gã chuẩn bị tinh thần và đáp lại Vulcan,

“Tôi thừa nhận chúng tôi là bên khơi mào trước. Nhưng chúng tôi vốn không hề có ý định lấy mạng cậu. Chắc là có hiểu lầm gì đó rồi…”

“Hiểu lầm ư?”

“… Đúng vậy. Tôi chắc cậu cũng nhận ra từ cuộc nói chuyện lúc trước rồi, chúng tôi không giết Người chơi vô tội vạ. Chúng tôi ép họ tham gia đào tạo hoặc dùng trong các chuyến săn. Nhưng về bản chất, chúng tôi là một tổ chức theo đuổi lợi ích của toàn thể người chơi.”

“Hửm.”

“Chỉ có điều đạo của chúng ta bất tương đồng. Nên xin hãy dừng tay.”

Berkman thành khẩn van nài.

“Nhân danh Berkman, phó thủ lĩnh của Liên minh Người chơi, tôi xin thề kể từ giờ phút này trở đi, chúng tôi sẽ không bao giờ ngáng đường cậu nữa.”

Nghe Berkman nói, Vulcan hờ hững ngoáy tai.

Mặc cho đối phương khẩn khoản cầu xin, Vulcan vẫn chẳng mảy may động lòng.

Vulcan đã khắc ghi một kinh nghiệm xương máu sau những tháng ngày chinh chiến tại lục địa Rubel.

Nhổ cỏ là phải nhổ tận gốc.

“Trước khi đặt chân đến thế giới này, ta có nghe phong thanh một tin đồn. Người ta nói rằng có một kỹ năng giúp cho kẻ sử dụng đánh cắp kỹ năng của người khác… Có vẻ như đại ca của ngươi có một kỹ năng khá hay ho đấy. Ta cũng nghe bảo để tước đoạt kỹ này… thì cần phải giết chết kẻ đó. Đến giờ ngươi vẫn chối nữa sao?”

Vulcan ném thanh kiếm gãy xuống đất rồi rút ra một món vũ khí khác từ trong kho đồ.

Một hành động rõ hơn ngàn lời nói.

Berkman nhỏ giọng chửi rủa. Gã thủ thế đấm bốc và hét,

“Thạch Kỹ!”

Nước da màu sậm của Berkman bỗng chốc hóa xám. Cơ thể gã cứng rắn tựa đá tảng, cơ hồ chẳng có bất cứ thứ gì đủ sức đâm xuyên. Vulcan đối diện với Berkman, đứng thế rút kiếm nhanh.

‘Ta sẽ không nương tay như lúc đầu trận với Uruo nữa đâu.’

Nếu đội tuần tra mà đến trước khi kết thúc trận chiến thì rất phiền toái. Vulcan tính sẽ hạ Berkman trong một đòn duy nhất. Vulcan xuống tấn, tay siết chặt thanh kiếm.

Bầu không khí hiện giờ căng thẳng vô cùng.

Đột nhiên, một kẻ chẳng biết từ đâu xuất hiện, phá tan khung cảnh ngột ngạt này.

Tatak.

Y từ trên cao nhảy xuống, lộn vòng và tiếp đất nhẹ tựa lông hồng. Hệt như một phép lạ.

Chỉ các bậc cao thủ đích thực, tinh thông bộ pháp, mới có thể thực hiện được kỳ tích ấy. Vulcan hướng ánh nhìn cảnh giác về phía vị khách không mời nọ.

[Thượng đại Kiếm khách Lee Jung Yup]

[Cấp độ 493]

‘Tên này… hình như là kẻ mình từng gặp lúc mới vào thành phố.’

Y là một trong hai người gây gổ với nhau mà Vulcan bắt gặp khi lần đầu đặt chân đến thành phố Beloong.

‘Mình khá chắc là khi ấy hắn chỉ tầm cấp 300. Lẽ nào hắn vừa giác ngộ?’

Cấp độ hiện thời của y là 493. Một con số đánh kinh ngạc.

Trong hàng ngũ Thượng đại, thực lực của y là vô song. Ngay lúc này đây, Vulcan đang cảnh giác cao độ.

“Chào mọi người?”

Một giọng đầy thoải mái thốt ra từ miệng Lee Jung Yup. Berkman nhìn y với vẻ mặt khó xử.

“… Chào ngài?”

“Úi chu choa, đại ca của chú đâu rùi? … Ối trời đất ơi, ai lại độc ác thế này!”

Lee Jung Yup chạy tới chỗ Uruo đang bất tỉnh, la lối om sòm.

“Ku… tên nhóc này đâu phải loại người ưa chường mặt cho kẻ khác đấm. Không ai từ Powell hay Murim lại ra tay tàn nhẫn đến mức này cả… Để tui sơ cứu.”

Lee Jung Yup rút ra một bình thuốc từ tay áo, xịt khắp người Uruo và điểm huyệt để ngăn tình trạng của hắn xấu đi.

Dẫu Berkman có căng mắt ra cũng chẳng tài nào theo kịp tốc độ tay của Lee Jung Yup. Bởi động tác của y quá nhanh.

Lee Jung Yup quay lưng với Vulcan, như thể sỉ nhục Vulcan. Song cậu cũng không được hành động khinh suất trước mặt Lee Yung Jup. Vulcan chẳng có lý do gì để tấn công y, và hơn cả là phong thái của y rất thoải mái. Đẳng cấp của y cũng tuyệt đối không thể xem thường.

“Tốt, dập lửa xong rùi.”

Lee Jung Yup đứng dậy, làm bộ đưa tay quệt trán và nhìn thẳng vào mắt Vulcan. Từ nãy đến giờ, Lee Jung Yup vẫn cư xử như một diễn viên hài kịch, pha trò quá lố, nhưng lớp mặt nạ ấy lập tức bị lột bỏ. Nhường chỗ cho bộ mặt thật của y, một võ giả đích thực.

Lee Yung Jup được tôn làm một trong những đệ nhất cao thủ của thành phố Beloong. Khí tức toát ra từ người y khiến cho Vulcan cũng phải rùng mình.

Vulcan tập trung ma lực để chống lại khí công. Mặc dù không hề dễ dàng vì chênh lệch cấp độ, song chí ít Vulcan cũng có thể tỏ ra thoải mái để bắt chuyện.

“Sao ngươi lại can thiệp?”

“Hô.”

Lee Yung Jup nhìn Vulcan tròng trọc. Y quay sang Berkman.

“Tiểu tử này là Người chơi phỏng? Cấp độ của nó là bao nhiêu. Nói thêm của tui nữa.”

“… Hắn thì 190. Còn ngài Lee Jung Yup là 493 ạ.

“Ha, thiệt hở? Hóa ra tên tiểu tử này còn không phải Hạng hai. Sao nó có thể hiên ngang đứng trước mặt tui hay dợ?”

Lee Jung Yup lẩm bẩm như vừa gặp phải một câu đố hóc búa.

Vulcan chợt có dự cảm chẳng lành. Cậu ném một câu hỏi về phía Lee Jung Yup đang trầm ngâm.

“Ngươi là ai?”

“À, nhân tiện, cậu có biết tui hông? Tui khá là nổi tiếng đó.”

“Lee Jung Yup. Cấp độ 493. Ngoài ra, không biết gì hơn. Mà ta có cần phải biết?”

“Không, không cần…”

“Dù sao thì, nếu xuất thân từ Murim, ngươi cũng phải nhận thức được nỗi hổ thẹn khi chõ mũi vào chuyện của người khác chứ nhỉ.”

Vulcan chẳng tường tận về Asgard, nhưng cậu biết rằng người Murim rất trọng ân nghĩa, có thù tất báo và đặt cược tính mạng vào những trận quyết chiến tay đôi.

Theo Vulcan thấy, dựa vào gương mặt cho đến trang phục, rõ ràng Lee Jung Yup là đến từ Murim.

Đấy cũng là lý do Vulcan đem vấn đề danh dự ra nói.

Tuy nhiên, câu trả lời của Lee Jung Yup lại trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của Vulcan.

“Tao biết, nhưng tao đích thị là một tên khốn vô sỉ đấy, nên việc đách gì tao phải nghe mày nhỉ.”

“……”

Vulcan không giấu được vẻ ngạc nhiên. Trái lại, Lee Jung Yup vẫn thản nhiên buông lời,

“Đùa thôi. Tui là một đầu lĩnh mẫu mực nên phải cư xử cho ra dáng một chút, không thể vô duyên vô cớ xíu vào chuyện của người ta được.”

Lee Jung Yup đảo mắt nhìn quanh.

Từ Miluwall, kẻ đã gục từ trước khi trận chiến bắt đầu, quét qua đến cặp huynh đệ Huran và Turan. Cuối cùng, ánh mắt y dừng lại ở Vulcan.

“Bọn họ đều là thuộc hạ của tui. Thay mặt họ, tui chân thành xin lỗi nên là, ngừng ở đây nhé?”

Dĩ nhiên, Vulcan không thể chấp nhận được.

Chúng giống như quả bom nổ chậm, chẳng biết bao giờ sẽ phát nổ. Khiến cho Vulcan không khỏi bồn chồn, lo lắng.

“Bọn chúng đã định giết ta. Ta không muốn mạo hiểm tính mạng trừ phi giải quyết triệt để vấn đề.”

“Hừm…”

Lee Jung Yup ra vẻ đăm chiêu một lúc rồi đáp lại,

“Với một người không xuất thân từ Murim, có vẻ cậu cũng hiểu biết khá nhiều về tục lệ của Murim đấy. Vậy cho tui hỏi một câu…”

‘Kuut.’

Cảm nhận được sự gia tăng khí tức đột ngột của Lee Jung Yup, Vulcan nhíu mày lùi lại.

Sát khí cuồn cuộn tuôn ra từ người Lee Jung Yup như thác lũ, y tiến tới gần Vulcan.

“Trong số thiêng luật của Murim, có một thứ quan trọng hơn tất thảy. Ngươi biết là gì không?”

“Sức mạnh Thần Sấm!”

Roạt! Xẹt xẹt xẹt!

Vulcan đẩy Sức mạnh Thần Sấm lên đến cực đại. Vulcan chẳng còn mấy sức để trụ vững trước mặt đối phương nữa.

Trái lại, Lee Jung Yup vẫn điềm nhiên gây áp lực lên Vulcan, phong thái hoàn toàn tự tin.

“… Chính là lòng kiêu hãnh của kẻ mạnh nhất.”

Vulcan thủ thế. Lưỡi gươm sắc lẻm trên tay phải chĩa thẳng vào Lee Jung Yup, còn tay trái thì tích tụ ma lực sẵn sàng tung chưởng bất kì lúc nào. Thấy vậy, Lee Jung Yup kinh ngạc thốt lên.

“… Lẽ nào, ngươi tính động thủ với ta?”

“Nếu cần thiết.”

Chênh lệch sức mạnh là một trời một vực.

Nhưng cũng chỉ có vậy.

Xét về độ thông thạo thì Vulcan còn vượt trên cấp 500.

Miễn là cậu liên tục uống thuốc bổ sung sức lực và kéo dài trận chiến, Vulcan vẫn có cơ may thu hẹp cách biệt.

Vulcan và Lee Jung Yup lườm nhau.

Trong bầu không khí tĩnh mịch đến nghẹt thở, Lee Jung Yup phô ra gương mặt hăm dọa, trông như một con người hoàn toàn khác lúc trước.

Lee Jung Yup hiện giờ chẳng khác nào Thần Chết đến từ địa ngục. Đến cả Berkman và Miluwall vừa tỉnh lại, cũng không nói nên lời.

Tuy nhiên, kẻ phá vỡ cục diện này, bất ngờ thay lại chính là Lee Jung Yup.

“Hừm, phiền thật đấy. Ta là kiểu người chỉ chọn đánh khi đã nắm chắc phần thắng trong tay.”

Dứt lời, Lee Jung Yup đè nén chiến khí ngùn ngụt, trở về như bình thường.

Mọi người đều hết sức bối rối.

Chẳng ai biết được khi nào y đùa khi nào y nghiêm túc, nên tất cả không biết nên làm gì.

Vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, Vulcan lên tiếng hỏi,

“Ngươi định rút lui?”

“Phải. Ta sẽ rút, nhưng…”

Lee Jung Yup kéo Huran, Turan và Uruo lại chỗ y bằng sức mạnh tâm linh. Trong khi Vulcan còn ngơ ngác chưa bắt kịp tình hình thì Lee Jung Yup đã lấy ra và xé một mảnh giấy.

Vùùù.

Một ma pháp trận hiện lên dưới chân Lee Jung Yup và bè lũ Liên minh Người chơi. Y tạm biệt Vulcan với nụ cười trên môi.

“Ta sẽ rút cùng tất cả bọn họ.”

Vụt.

Ma pháp trận đang tỏa ra luồng sáng lam, lập tức biến mất. Tại cánh đồng phía Bắc này, chỉ còn lại mỗi mình Vulcan.

Sau khi chắc chắn rằng chẳng còn ai khác, Vulcan ngồi bệt xuống suy tư.

‘Mình đã có cơ hội ngăn hắn lại, nhưng lại do dự. Nghĩa là…’

Vulcan khép mở lòng bàn tay, rồi nhìn xuống cánh tay áo chi chít những vết rách từ trận chiến. Cảm giác ớn lạnh vẫn còn đó, chưa hề biến mất.

‘Nghĩa là mình vẫn còn thiếu quyết tâm.’

Vulcan ngước đầu lên trời. Nơi ánh trăng huyền ảo đang soi sáng bầu trời đêm.

“Vậy cuối cùng, thăng cấp vẫn là cách tốt nhất.”

Cách nhanh nhất để bắt kịp đối phương.

Ánh mắt Vulcan chuyển dần về hướng thành phố Beloong.

-o0o-

Đã nửa đêm nhưng quán rượu thành phố Beloong vẫn còn rất đông khách.

Mọi người tụm năm tụm bảy lại thưởng thức những ly bia, rượu nho và rượu phương Đông khoái khẩu. Một chàng trai trẻ băng qua đám đông.

Có người chợt nhận ra rồi tán gẫu về cậu.

“Tao nghe đó là một chàng trai.”

“Tuổi còn rất trẻ.”

“Tuổi tác cái nỗi gì, Filder nhìn trẻ thí mồ mà tuổi thật của lão thì ai mà biết, nên đừng có trông mặt mà bắt hình dong.”

“Dù sao thì cậu ta rất là phi thường. Tuy mới chân ướt chân ráo đến Asgard chưa lâu nhưng cậu ta đã trở thành Người chơi mạnh nhất…”

“Hừ. Dù có mạnh nhất trong các Người chơi thì chỉ ngang tầm Hạng nhất là cùng. Cũng chẳng ghê gớm lắm.”

“Nói thật, Hạng nhất là đủ xếp vào hàng cao thủ ở thành phố Beloong rồi đấy. Ngoài ra, đừng có khinh thường Uruo chỉ vì hắn là Người chơi.”

“Là thế đấy. Thằng này thật láo toét. Mày chỉ mới Hạng hai thôi đấy, đừng có mà vênh váo.”

“Cái gì? Mày vừa nói gì cơ? Sủa xong chưa?”

“Rồi đấy thằng ngu. Bộ tao nói gì sai chắc?”

“Hai người định gây lộn trong quán của tôi?”

Chẳng biết tự bao giờ, Filder đã chen ngang vào cuộc đấu khẩu. Vừa thấy Filder, hai gã đàn ông giận dữ lập tức im bặng. Cả hai ngoan ngoãn ngồi lại xuống bàn.

Đặt dĩa vịt quay lên bàn của hai pháp sư đang uống bia, Filder liền đi khỏi. Rồi cuộc nói chuyện lại tiếp tục với giọng nhỏ nhẹ hơn.

“… Nói gì thì nói, cậu ta vẫn còn là tân binh thôi.”

“Nếu vậy xem ra Bảng xếp hạng Tân binh chuẩn bị cập nhật lại rồi. Thêm cả anh chàng Dokgo Hoo kia nữa nhỉ?”

“Gã quái vật đó không thể nào gọi là tân binh được nữa…”

Chủ đề của cuộc bàn luận, Vulcan không nghe được gì bởi tiếng ồn ào trong quán rượu đã át đi, nhưng thi thoảng cậu lại thấy có vài kẻ liếc trộm mình. Vulcan nói với Jake.

“Sao tôi có cảm giác mọi người cứ nhìn tôi chằm chằm.”

“Dĩ nhiên. Hai hôm trước, chú mày đã đập đám Liên minh Người chơi một trận tơi bời mà.”

“… Này Jake, sao ông biết được vậy?”

“Không biết mới lạ đấy. Không chỉ mỗi tên thủ lĩnh, chú mày còn dần mấy thằng đầu sỏ khác ra bã.”

Jake tu chai Whisky ừng ực rồi khà một hơi đầy khoái trá.

“Là một thương nhân thì phải luôn nắm bắt tin tức nhanh chóng. Và dĩ nhiên cũng phải nhanh chân nhất. Nhờ vậy ta mới leo lên được vị trí như ngày hôm nay.”

“Hừm…”

Vulcan nhìn Jake đăm chiêu. Gã có một vết sẹo trên má trái, nhưng lại chẳng toát ra khí chất mạnh mẽ nào.

[Kiếm sĩ Hạng ba Jake]

[Cấp độ 123]

Cấp của gã chỉ tăng đúng 1 so với lần đầu tiên Vulcan gặp mặt. Trong thành phố Beloong, nơi sức mạnh là tất cả, Jake có thể xem là một ngoại lệ.

‘Nhưng ông ta vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.’

Vulcan dừng việc soi mói Jake. Rồi cậu nhìn thẳng vào mắt gã.

“Thế, ông muốn nói gì với tôi vậy?”

Kẻ kiếm sống bằng nghề buôn bán ở thành phố Beloong, thánh địa của những chiến binh, Jake Lập dị bắt đầu mở miệng.