Tốc độ thuần thục Hệ Thống tiến triển nhanh hơn Vulcan dự tính.
Cũng chẳng quá lạ bởi trong số các Người chơi, Vulcan có thể xem là người thông hiểu kỹ năng nhất.
Cậu chỉ cần một nguyên nhân và cơ hội, và trận đấu với Uruo đã thỏa mãn những điều ấy.
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Vulcan chuyên tâm tập luyện ma pháp Hệ Thống. Cuối cùng, cậu cũng thành công trong việc kích hoạt ma pháp bằng Hệ Thống mà không cần nói lệnh chú.
Dù chỉ là một phép Hỏa Cầu đơn giản nhưng so với việc phải nói lệnh chú thì quả là một bước tiến lớn.
Sau đó, Vulcan bắt đầu tập kích hoạt ma pháp Hệ Thống vô thanh với các phép khác. Đến ngày thứ mười, cậu đã thành thạo toàn bộ.
“Hừm…”
Vulcan vừa thiền, vừa ngắm nhìn ngọn Lửa Địa ngục lơ lửng chung quanh.
Cậu không thích vài điều về chúng.
Hủy phép, Vulcan đứng dậy.
‘Sao phải mất công kích hoạt vô thanh. Thế này thì được cái tích sự gì chứ.’
Gần như thành thạo ma pháp vô thanh, kỳ tích mà ngay cả Uruo cũng chưa chắc thực hiện nổi, chỉ trong thời gian rất ngắn.
Trong quá trình đó, Vulcn đã nhận ra một điểm rất nghiêm trọng.
“Mất quá nhiều thời gian để tung phép…”
Những phép cơ bản như Hỏa Cầu hay Sấm Sét thì vẫn ổn. Vulcan chỉ cần thử vài lần là làm được ngay, thậm chí đến mức kích hoạt dễ dàng như hít thở. Tuy nhiên, những phép cấp trung hay cấp cao thì khác.
Tỉ dụ như Vô Hạn Hỏa Cầu, cậu có cảm giác kích hoạt có chút chậm trễ. Còn với những phép tầm cỡ Địa Ngục Lửa Thiêu độ trễ vào khoảng một đến hai giây.
Ngoài ra, đấy còn là thành quả của hàng chục ngày liền luyện tập.
Tất nhiên, vậy vẫn tốt hơn vờ đọc lệnh kỹ năng, song Vulcan vẫn không khỏi thất vọng.
‘Mình có cảm giác nếu tập thêm chút nữa thì sẽ được…’
Vulcan không dám chắc, đó chỉ đơn thuần là linh tính.
Nhưng cậu cũng thấy chọn tiếp tục luyện tập chỉ dựa trên cảm tính chỉ tổ lãng phí thời gian. Thà dành thời gian để cày cấp còn có ích hơn.
“A, mình cũng chả biết nữa. Đi săn rồi nghĩ sau cũng được.”
Vulcan bực bội lê bước về phía cánh cửa đá cẩm thạch, thô bạo xô cửa. Trải ra trước mắt cậu là một hành lang rộng rãi, đủ cho mười người cùng đi qua.
Đồng thời cậu cũng thấy vài bóng đen lấp ló.
Vulcan dự định làm một công đôi việc luôn.
“Đặt mình vào thử thách thực sự thì bản thân mới có thể bức phá giới hạn.”
‘Mi là dạng càng huấn luyện khắc nghiệt mới mau tiến bộ!’
Vulcan có cảm tưởng như Beruneru đang đứng bên cạnh hét lên.
Vulcan khẽ nhếch môi.
Nắm chặt lưỡi kiếm trên tay, Vulcan xông thẳng vào kẻ thù.
-o0o-
Từ trên trần nhà vọt xuống dưới đất, hết bật qua trái rồi lại lách qua phải, những con quái vật nhanh nhẹn lao đi vun vút như xé gió.
Chúng di chuyển như chẳng hề bị kìm chân bởi trọng lực. Song, đứng giữa bầy quái vật, Vulcan vẫn ung dung tự tại.
Cậu vẫn đứng yên một chỗ chẳng có ý định gì là sẽ động thủ.
Quan sát Vulcan, một con quái áp sát cậu từng đằng sau.
Bùm!
Nhưng bất thành. Móng vuốt của nó còn chưa kịp chạm tới người Vulcan, thì một quả cầu lửa xuất hiện giữa không trung, tông phải con quái vật rồi nổ tung. Nó chỉ gây đúng một vết xước nhẹ trên mũi Vulcan. Chưa thể coi là thương tích.
Kaaaooo
Dẫu một con đã chùn bước vì trúng thương, song đám còn lại vẫn tiếp tục di chuyển không hề nao núng.
Trái lại, chúng còn gầm rú dữ dội và nhảy loạn xạ hơn.
Hệt như loài con dã thú hung tợn đang rình mồi.
Tuy nhiên, Vulcan vẫn án binh bất động. Dẫu đã chứng kiến từ đầu chí cuối cảnh con quái bị thương quay lại đàn tái lập đội hình, Vulcan vẫn chẳng mảy may di chuyển chỉ một bước.
Vulcan quan sát bầy quái vật bao vây mình.
[Người Báo]
[Cấp độ 350]
*Cư dân của Hầm ngục bị Quên lãng. Mang đầu của loài báo trên cơ thể con người. Sở trường là đòn tấn công nhanh nhờ vào thể lực vượt trội của họ nhà mèo.
[Siêu Người Báo]
[Cấp độ 360]
*Loại vượt trội hơn chút so với Người báo thông thường.
‘Đám này quá thích hợp để mình luyện tập.’
Vulcan tính dùng động tác nhanh nhẹn của Người báo để rèn luyện ma pháp Hệ Thống vô thanh.
Đám Người báo đang lao tới xâu xé cậu là đối thủ lý tưởng để Vulcan thử nghiệm ma pháp vô thanh trong thực chiến. Cậu đang nhắm tới việc làm quen với Hệ Thống và giảm thời gian trễ khi tung chiêu.
Vulcan nghĩ mình sẽ mau tiến bộ hơn nếu đặt bản thân vào nguy hiểm hay rơi vào thời khắc sinh tử. Một phương pháp rất thô và chuyên biệt.
Vulcan thậm chí còn tắt chức năng ‘né tránh’ của Hệ Thống, lá chắn phòng vệ chính của cậu từ trước đến nay. Có thể nói phương pháp luyện tập của cậu hết sức liều lĩnh.
Song, hiệu quả ắt vô cùng đáng sợ.
Vulcan đang thành thục phương thức kích hoạt ma pháp mới nhanh hơn nhiều so với lúc luyện tập ở cổng vào.
Kuwaaak
Khaaang
Cho đến lúc này, lũ Người Báo chỉ mới tung ra vài đòn nhè nhẹ như để thử Vulcan và khởi động làm nóng mình. Nhưng giờ đây, thái độ của chúng đã thay đổi. Ánh mắt chúng chứa đầy sát ý, như chỉ chực chờ lao vào ngấu nghiến con mồi ngay tắp lự.
Lũ Người báo không ngừng di chuyển loạn xạ đến là rối mắt, chợt chúng nhảy vào tấn công gọng kìm Vulcan. Trong cái thế vồ mồi của loài thú ăn thịt, bắp đùi của chúng căng phồng như sắp nổ tung.
Bam
Kuakang
Con Người Báo hung bạo nhảy bổ tới chỗ Vulcan, mặt đất dưới chân vỡ toác. Chúng muốn xé xác Vulcan.
Bỗng, ánh cầu lửa bùng lên từ hai tay Vulcan.
Kirererek
Kuakang
Con Người Báo tập kích bên trái Vulcan bị ba quả cầu lửa đánh văng ra đất. Cú phản công đã thổi bay đầu nó, con Người Báo biến thành điểm kinh nghiệm của Vulcan.
Song, một con Người Báo vẫn còn sống. Bằng phản xạ quái vật, nó đã kịp phi người né được quả cầu lửa trong gang tấc.
Lập tức, con Người Báo chuyển hướng tấn công từ trần nhà lao xuống.
Tia sét từ lưỡi kiếm trên tay Vulcan giáng thẳng vào đầu nó.
Kwaaang
Kururung
Con Người Báo choáng váng đổ ập xuống đất. Chưa kịp gượng dậy, nó đã bị chôn vùi trong biển lửa.
[Điểm kinh nghiệm tăng.]
[Lên cấp!]
“Phù… có vẻ, hạ con cấp cao sẽ nhọc hơn đây.”
Vầng trán Vulcan ướt đẫm mồ hôi. Cậu liền đưa tay quệt trán.
Người Báo chịu đòn khá kém, nhưng ra chiêu lại hết sức nguy hiểm. Vì vậy, mọi khoảnh khắc của cuộc chiến đối với Vulcan đều căng thẳng bội phần.
Nhưng, cũng nhờ đó mà Vulcan đã kích hoạt vô thanh được ma pháp trung cấp. Một thành công lớn trong công cuộc luyện tập.
Vulcan khẽ nhếch môi.
“Đúng như dự đoán, nói đến huấn luyện thì mình chỉ tiến bộ nhanh nhất khi ở trong một trận chiến thực sự.”
Lườm chằm chằm kẻ thù, căng óc mỗi khi lưỡm kiếm chạm nhau, mỗi đòn thế, mỗi chiêu thức đều nhằm lấy mạng đối phương. Chiến trường của máu và cái chết, dữ dội và nảy lửa, nhưng lại rất đỗi phấn khích đối với Vulcan. Cảm giác là kẻ trụ lại cuối cùng đem đến một sự sảng khoái lạ thường mà cậu chưa từng được nếm trải ở lục địa Rubel.
Giờ đây, cậu đang đắm mình vào cuộc chiến khốc liệt. Thật lạ khi Vulcan chịu ngoan ngoãn nghe lời Beruneru thay vì chạy đi choảng nhau với lũ quái vật.
Vulcan lơ đểnh ngước nhìn khoảng không trước mặt. Nhờ về những tháng ngày xưa cũ ở đại học, cái lúc cậu còn đang xao xuyến những năm cuối cấp. Bỗng, cậu tự tát mạnh vào mặt.
‘Nán lại lâu ở thế giới này lâu khiến mình phát điên mất thôi.’
Bởi cậu chợt nhận ra rằng cái suy nghĩ vừa rồi là thứ mà những kẻ cuồng chiến mới có.
Vulcan xốc lại tinh thần rồi đi tới chỗ xác con Người Báo nhặt đồ. Sau đó, cậu tiến sâu dần vào trong hầm ngục.
“Cứ đà này, rồi mình sẽ thành thục dùng ma pháp cao cấp vô thanh sớm thôi.”
Giọng chắc nịch của cậu âm vang khắp hầm ngục tăm tối.
-o0o-
Đã ba tháng kể từ khi Vulcan đi săn trong Hầm ngục bị Quên lãng.
Ban đầu, Jake còn càm ràm rằng sao ít đồ tốt thế, nhưng giờ đâu, không thể không hài lòng hơn.
Từ cái ngày Vulcan bắt đầu luyện tập, vật phẩm cứ đổ ào ào vào túi Jake và cái nghiệp bán buôn của gã cũng theo đó mà phất lên. Mọi người ở thành phố Beloong thường hay làm hỏng trang bị trong chiến đấu, vì vậy mặt hàng này luôn bán rất chạy. Và thế là, tiền túi của Jake ngày một nhiều lên.
Vulcan, người đóng góp phần lớn vào thành công đó, cũng có những tiến bộ vượt bậc.
Trước hết là cấp độ của cậu đã tăng lên đáng kể.
Cấp 265, Ma kiếm sư Hạng hai.
Một sự tiến bộ phi mã. Giờ đây, cậu có thể vỗ ngực tự hào là một kẻ bình thường tại thành phố Beloong. Tuy nhiên, trong mắt Vulcan, có một thứ còn quan trọng hơn cả cấp độ.
Vụt
Ba cầu Lửa Địa Ngục thình lình xuất hiện, lao vun vút về phía con Người Báo. Bị bức tường lửa vây chặt không thể thoát khỏi, con Người Báo chỉ biết trơ mắt nhìn cho đến tận lúc chết.
Nhìn cái xác cháy đen của con Người Báo, Vulcan mỉm cười thỏa mãn.
‘Giờ mình đã có thể kích hoạt ma pháp cap cấo ngay lập tức!’
Mặc dù vẫn có chút khoảng trễ với các phép như Địa Ngục Lửa Thiêu hay Sức mạnh Thần Sấm, song thành tựu Vulcan đã đạt được vẫn vô cùng đáng nể.
Chừng nào chưa cạn ma lực, chừng ấy Vulcan vẫn còn tung ra Lửa Địa Ngục vô thanh liên tục mà không mất tập trung tinh thần.
Nếu các pháp sư khác mà nghe được, chắc họ sẽ khóc thét mất.
“Chú đi săn kinh khủng như thế này, thảo nào lại kiếm được nhiều đồ đến thế.”
Phì phèo điếu thuốc, Jake lên tiếng.
“Nguy hiểm lắm. Ông bám theo tôi làm gì?”
“Vì ta tò mò không biết chú đi săn kiểu gì. Nhân tiện, chú mày có thể tung phép không cần nói à? Hệt như pháp sư Powel.”
“Tôi có một vài tài lẻ.”
“Huh, chú mày ngày càng kiêu căng rồi đấy. Lần đầu gặp, vẻ ngoài của chú chỉ dọa được lũ gà mờ là cùng. Nhưng giờ, ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng chú là một cư dân của Asgard. Cơ mà để ta xem cái kỹ thuật tung phép vô niệm đó có ổn không vậy?”
Nghía qua mớ vật phẩm vừa nhặt được, Vulcan hờ hững đáp.
“Nếu muốn giấu thì tôi đã chẳng cho ông bám theo rồi. Mà đằng nào Uruo cũng còn sống, nên chắc tin đồn đã lan ra rồi.”
“Nhưng mà ta có biết đâu.”
“Chẳng là do ông bận kinh doanh tối mắt tối mũi sao.”
“Ha ha. Đến giờ ta vẫn không hề hối hận khi đầu tư vào chú.”
Jake vươn vai, cười khì một tiếng. Đoạn gã tiếp lời,
“Sau khi chứng kiến sức mạnh của chú, ta đã bớt lo rồi, nhưng nhớ cẩn thận đấy.”
“… Có chuyện gì sao?”
“Không phải đã có, mà là sẽ có.”
“Là sao cơ?”
“Cũng không chắc lắm, nhưng mà những người tiến bộ nhanh như chú thường chuốc lấy kết cục chả mấy tốt đẹp đâu.”
“Vậy thôi á? Ý ông là mình có dự cảm không lành á?”
“Thực ra, ta đã từng trông thấy những kẻ mạnh lên rất nhanh nhưng rồi lại gặp tai nạn. Với tư cách là một cư dân lâu năm ở Asgard này, ta thực lòng khuyên chú mày đấy.”
Jake ảm đạm rít một hơi thật dài rồi lặng thinh, cho đến khi gần hết điếu thuốc. Rồi gã vẫy tay lần cuối với Vulcan trước khi bóng lưng biến mất sau cánh cổng. Sau khi tiễn Jake, Vulcan liền quay lại mà chẳng nghĩ ngợi gì.
Cậu không quá coi trọng lời khuyên của gã, nhưng cũng chẳng hề xem nhẹ.
Có ai khờ khạo đến độ bỏ ngoài tai lời khuyên từ người đã một mình lập nghiệp kinh doanh ở cái thành phố Beloong này cơ chứ. Song, tính Vulcan vốn chẳng đặt nặng lời khuyên bao giờ.
‘Chỉ cần làm những gì mà mình có thể làm.’
Mục tiêu của cậu là mạnh lên thông qua con đường tập luyện và tăng cấp. Chỉ cần mạnh lên thì đối phó với các mối đe dọa cũng dễ dàng hơn. Ngoài ra, cơ hội trở về quê hương cũng càng trong tầm với.
‘Còn gì khác mà mình cần bận tâm không?’
Không.
Vulcan tự nhủ cậu chỉ cần tiếp tục những việc mình đã làm. Cậu chỉ cần nỗ lực hết mình và không ngừng tiến về phía trước.
Nhảy một bước, Vulcan xông lên không chút do dự. Năm con Người Báo nhe răng nanh sắc nhọn với Vulcan.
‘Trong vòng 3 tháng… Cấp độ 300!’
Đặt mục tiêu liệu có quá cao?
Với Vulcan điều đó không quan trọng.
Cậu không bao giờ làm gì nửa vời.