“Ta muốn đầu tư vào chú.”
“… Ý ông là gì?”
“Là đầu tư. Đừng bảo chú mày không hiểu từ đó có nghĩa gì nhé? Lẽ nào ở thế giới trước chú không được học hành đàng hoàng à?”
“Tôi biết. Nhưng mà đường đột quá nên tôi chẳng hiểu gì cả. Thật sự rất bất ngờ.”
Nghe từ đó ở một nơi như này quả thực rất kỳ quặc. Vulcan đang sống ở một nơi mà hơn hai vạn người đều chỉ tìm cách mạnh lên. Cho nên bất cứ thứ gì không liên quan tới chiến đấu cậu sẽ thấy rất lạ tai.
Vulcan nhìn Jake với khuôn mặt như kiểu cậu cần lời giải thích.
“Vừa nói rồi đấy. Ta muốn đầu tư vào chú.”
“Chính xác thì ông đầu tư vào cái gì?”
“Tất cả. Tính tới bây giờ chú đã bao giờ có cái ý nghĩ này khi đi săn chưa? Chẳng hạn như, à, vũ khí này chẳng vừa tay chút nào. Bộ giáp này thật khó chịu. Nếu sở hữu những trang bị phù hợp dám cá mình sẽ tăng cấp nhanh hơn, vân vân và mây mây. Ta cá là có hàng đống món đồ chú thèm khát như lại không có tiền hay thời gian để mua. Ta có thể hỗ trợ cho chú những thứ đó.”
“Ông được lợi gì khi giúp tôi?”
“Toàn bộ vật phẩm chú kiếm được sau mỗi cuộc săn.”
“… Cái đó mà gọi là đầu tư à? Ăn cướp trắng trợn giữa ban ngày ban mặt. Tôi đi đây.”
Vulcan lắc đầu nguầy nguậy.
Cho dù Vulcan có nai tơ dễ dụ trong mắt Jake đến mức nào đi chăng nữa, cậu cũng không ngờ Jake lại phỉnh gạt mình trắng trợn như thế.
Vulcan thấy thất vọng về Jake. Cậu cứ ngỡ cả hai rất thân thiết, nhưng khi biết Jake đối xử tệ bạc với mình như vậy, khiến cậu mất niềm tin vào Jake. Vulcan đẩy ghế, toan đứng dậy.
“Vulcan, chú mày muốn vượt qua Màn 1 đúng không?”
“… Phải. Có gì không?”
“Nếu là vậy, hãy khoan đi đã. Ta sẽ giải thích vì sao đề nghị này lại có lợi cho cậu.”
Nghe xong, Vulcan liền chững lại, không đứng lên cũng chẳng ngồi xuống. Rồi cậu quyết định đặt mông xuống ghế. Jake nốc cạn chai Whisky rồi hỏi Vulcan.
“Chú không có dự định sống ở đây, đúng không?”
“Gì cơ? Đương nhiên rồi. Tôi sẽ quay về quê hương.”
Vulcan luôn khao khát được trở về Trái Đất. Đã tám năm rồi cậu chưa một lần được nhìn thấy gia đình, bè bạn hay khung cảnh quen thuộc nơi Hàn Quốc. Cậu đã xa quê hương quá lâu.
Những ký ức về quê nhà thân thương thay vì dần phôi pha, lại càng rực cháy trong tim Vulcan.
“Nếu vậy chú cũng muốn vượt qua Màn 1 nhanh nhất có thể. Ta đoán chú sẽ bỏ tiền ra nếu có thể rút ngắn thời gian.”
“Dĩ nhiên. Tôi phát ốm với chỗ này rồi. Tôi muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, dù chỉ cần bớt đi một vài ngày.”
“Thế, ta có cần phải giải thích thêm không?”
“Ý ông là gì?”
Jake trỏ vào mặt Vulcan còn đang bối rối.
“Chú mày tính rời khỏi nơi này. Đối với chú tiền tệ của Asgard và những món đồ không phù hợp chỉ đáng vứt đi. Bởi vậy, chú hãy đưa hết cho ta và…”
Lần này, Jake trỏ ngược lại mình.
“Về phần mình, ta sẽ cho chú thời gian mà chú ao ước. Thông qua đầu tư.”
“Cho tôi thời gian nghĩa là…”
“Ta đang nói tới thời gian lãng phí khi chú cất công tìm kiếm những món đồ mình cần. Và những khi chú đi săn với đống trang bị tồi tàn cũ nát.”
Jake cười toe toét,
“Ta sẽ giảm bớt mớ thời gian thừa đó cho chú.”
[Vũ khí cao cấp – Lôi Đao Cường hóa]
[Giới hạn cấp độ: 190]
[Áo giáp cao cấp – Giáp xích của Orc Khổng lồ]
[Giới hạn cấp độ: 185]
[Áo giáp huyền thoại – Giày Cuồng Hỏa]
[Giới hạn cấp độ: 188]
Sau khi trang bị xong, hàm Vulcan như muốn rớt ra ngoài. Mặc dù tròng mấy món đó vào người trông rất lố bịch, nhưng Vulcan vốn cũng chẳng coi trọng ngoại hình lắm.
Vulcan bật bảng trạng thái lên kiểm tra lại chỉ số tấn công với phòng ngự, và khuôn mặt cậu sốc không tả nổi.
Chỉ số hiện giờ vượt xa trước đây. Đến mức đem ra so sánh thì quá xúc phạm.
‘Thì ra đây là nguyên do người ta cứ thích nạp tiền vào game mua đồ xịn…’
Vulcan cho rằng, trong các trò chơi điện tử, niềm hạnh phúc thực sự là mua những món đồ bằng chính công sức mình. Giờ cậu mới thấy mình đã lầm.
Vulcan đã được trải nghiệm cảm giác đột phá sức mạnh mà chỉ tốn lấy một giọt mồ hôi, cơ thể cậu tràn đầy sảng khoái lạ thường.
“Thế nào? Ưng ý chứ?”
“Vâng. Dĩ nhiên… là tôi rất thích.”
“Haha. Còn quá sớm để chú ngạc nhiên đấy.”
Jake trỏ về một hướng. Vulcan nhìn theo, rồi đôi mắt cậu mở to hết cỡ.
“Cá… cái này…”
Vulcan vô thức bước về phía chỗ Jake chỉ. Ở đó cả hàng đống loại kiếm và áo giáp được sắp xếp hết sức ngăn nắp.
“Giới hạn cấp độ 250, 300, 350… đến tận 450… ở đây đều có tất.”
Có trên hai món đồ cho mỗi cấp. Lại thêm những bộ giáp thuộc tính lửa và sét, cộng với bốn bộ giáp khác nhau dành cho cấp 350.
Nghĩa là Vulcan không cần lo về vấn đề trang bị cho đến cấp 500.
Vulcan nhìn Jake với gương mặt sững sờ.
“Đừng… có nói là ông tính tặng tôi hết chỗ này nhé?”
“Điên à! Chú mày ăn nói tào lao gì thế!”
Jake phì phèo một điếu thuốc rồi nói tiếp,
“Ta chỉ cho chú mày mượn thôi. Đổi lại, bất cứ khi nào về thành phố, chú phải lập tức đưa ta những món đồ chú không cần đến. Kuku.”
Tuy Jake bảo là cho mượn nhưng không nhắc đến ngày trả lại, nên có nói rằng “tặng” cũng chẳng sai.
“T… Tôi quả thực không thể từ chối được. Được rồi Jake. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, tôi sẽ giao lại cho ông mọi thứ tôi kiếm được sau các cuộc săn.”
“Hô hô. Nếu kiếm được món nào tốt hơn thì chú cứ xài thoải mái, khỏi cần đưa cho ta làm chi.”
“Hiểu rồi. Nhân tiện…”
“Chuyện gì?”
“Tôi thắc mắc là ông đã đầu tư kiểu này nhiều lần rồi sao?”
Im lặng hồi lâu, Jake nhả một ngụm khói trắng. Gã trưng ra vẻ mặt như thể câu hỏi của Vulcan thật ngớ ngẩn.
“Không hề. Túi tiền của ta không phải là vô đáy, với cả tìm được người đáng để đầu tư kiếm lãi cũng rất khó. Cũng hơn mười năm rồi ta mới lại đầu tư lần nữa.”
“Hừm.”
“Tại sao? Chú có tự hỏi tại sao ta lại đầu tư vào chú trong số ngần ấy người không?”
“Quả thực là tôi cũng rất muốn biết.”
Vulcan khá là tò mò. Ngoài kia có hàng tá người cấp độ cao hơn, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhiều người. Mặt khác, chiến công của Vulcan chỉ là đánh bại một kẻ cấp độ hơn 300. Nhưng cậu lại được chọn.
“Trước tiên là vì ta biết chú máy đáng tin. Nếu chú không tuân thủ thỏa thuận, ta sẽ tới làm việc với Beueneru. Chú bảo là mình được lão già Beruneru dạy dỗ phải không?”
“À…”
Lẽ đương nhiên, Jake không phải lo đến chuyện bị trở mặt.
“Và lý do thứ hai đồng thời cũng là quan trọng nhất.”
Jake nhìn Vulcan nghiêm nghị và nói,
“Là bởi khi chú mày đi săn sẽ rơi ra nhiều vật phẩm hơn.”
“… Ông nhắc lại được không?”
“Ta nói là nếu Người chơi đi săn thì sẽ rơi ra nhiều đồ hơn!”
“À.”
‘Khi người khác giết quái vật thì không có rớt ra đồ như Người chơi.’
Một lựa chọn hết sức hợp lý. Duy chỉ có Người chơi mới có thể nhặt vật phẩm sau khi hạ gục quái vật.
“Nói mới nhớ… Ủa mà nếu thế thì những người tới từ thế giới khác kiếm đồ kiểu gì? Sao họ vẫn cứ đổ xô đi săn vậy?”
“Còn phải hỏi, mấy con quái có mang vũ khí với áo giáp mà, giết xong thì lượm về thôi. Nhưng thường chất lượng không được tuyệt lắm. Ngoài ra, cho dù có tốt đến mấy thì nó cũng bị hư hại ít nhiều sau trận chiến… Nói chung, theo quan điểm của ta, đầu tư vào Người chơi vẫn hời nhất.”
Ngừng lại, Jake vỗ vai Vulcan.
“Đến tận bây giờ, vẫn chưa có bất kỳ Người chơi nào đáng để ta đầu tư cả, nên giờ ta có cảm giác như vừa vớ phải con ngỗng đẻ trứng vàng từ trên trời rơi xuống vậy. Ta cũng khoái cái cách chú máy sút đít tên Uruo.”
“Ông cũng không ưa hắn à?”
“Đương nhiên. Ta đã từng có ý định đầu tư vào hắn… Nếu hắn không cắp đuôi theo tên Lee Jung Yup. Khi nghe tin chú mày dần hắn một trận nhừ tử, ta thấy rất chi là hả hê. Mà sao chú mày không giết phứt hắn luôn?”
Vulcan nhăn mày đáp.
“Tôi cũng muốn lắm, nhưng Lee Jung Yup đã nhúng tay vào.”
“Hử. Coi bộ tên Uruo này đút lót gì rồi. Nhân tiện… sao chú mày vẫn đứng ở đây vậy?”
“Ý ông là gì?”
“Chú mày bảo là đã chạm trán Lee Jung Yup phỏng. Sao còn có thể toàn mạng trở về?”
“Thì hắn quả thực rất mạnh… nhưng bộ tôi không thể sống sót được à?”
Thấy Vulcan co rúm, Jake vỗ vai cậu và bảo.
“Ý ta không phải thế. Chẳng có ai bắt chú phải ngủm củ tỏi đâu. Chỉ là tên Lee Jung Yup ấy mạnh đến không tưởng.”
“Ông nói vậy là có ý gì? Hắn thực sự mạnh tới thế ư?”
“Thành phố Beloong là nơi những kẻ mạnh nhất tụ tập. Và hắn bét nhất phải xếp trong mười kẻ đứng đầu.”
Vulcan sốc thốt lên,
“Không thể nào. Đừng bảo là hắn cùng đẳng cấp với Filder đấy chứ?”
“À, ngoại trừ bộ Sáu ra. Bọn họ thì kể vô làm gì.”
Dẫu vậy vẫn thật khó tin.
Vulcan thở phào nhẹ nhõm khi lúc ấy cậu không lao vào sống mái với Lee Jung Yup, nhưng đồng thời cũng là một cũng là một mối nhục không thể nào quên.
Tuy nhiên, Vulcan có cái cớ để biện hộ.
Vấn đề này cậu có thể xử lý nhanh chóng. Hai ngày trước cậu đã tin là vậy, và đến giờ vẫn không hề thay đổi.
‘Chừng nào còn lên cấp thì mình vẫn không thua kém hắn…’
Vulcan cho rằng càng thăng cấp càng mạnh, đến một lúc nào đó cậu sẽ không phải e ngại Lee Jung Yup hay Liên minh Người chơi nữa.
Với ánh mắt lấp lánh, Vulcan hướng về phía Jake. Jake giật mình lùi lại mấy bước. Vulcan hỏi,
“Ông có tò mò làm sao mà tôi tai qua nạn khỏi không?”
“Hử? À thì có. Ta cũng muốn biết. Mà sao vậy? Chú mày tính phô diễn thực lực cho ta xem à?”
“Phải. Ông đã đầu tư vào tôi thì cũng nên làm gì đó đáp lễ chứ nhỉ. Tôi nhất định sẽ cho ông chiêm ngưỡng sức mạnh thực sự của tôi.”
Nghe Vulcan tự tin tuyên bố, Jake bật cười khanh khách.
Mọi người xung quanh ngoái lại nhìn Jake, tự hỏi là đang có vụ gì.
“Haha. Phải thế chứ. Được! Trên cương vị chủ đầu tư, ta sẽ xem tài cán chú mày thế nào! Mà giờ cũng muộn rồi, hẹn sáng mai gặp lại. Gặp nhau lúc 8 giờ ở cổng Tây được không?”
“Hửm? Sao lại là cổng Tây?”
“Hửm?”
“Ý tôi là vì sao lại hẹn gặp ở cổng Tây? Ông bận công chuyện gì ở đó sao?”
“Thì để đến Lãnh địa Orc chứ làm gì nữa? Chú lú lẫn rồi à?”
Jake cứ đinh ninh một kẻ cấp 190 như Vulcan sẽ đến Lãnh địa Orc dành cho cấp 200. Song điểm đến của Vulcan không phải nơi đó.
“Không. Gặp ở cổng Nam đi. Mà đổi giờ hẹn thành 7 giờ nhé.”
“Ừm. Được… được thôi. Coi bộ ta phải dậy sớm rồi.”
‘Sao nó cứ nằng nặc đòi gặp ở cổng Nam cho bằng được vậy ta?’
Jake lẩm bẩm với vẻ khó hiểu.
-o0o-
“Gương Phép. Tường Lửa. Hỏa Vũ.”
Kuuuuaaak
Kuuakuau
Một cột lửa hình bùng lên phía cánh đồng ở cổng Nam.
Trụ lửa dâng cao tận cả chục mét, vây kín hai con quái vật bên trong. Cộng với cơn mưa lửa trên cao dội xuống thiêu cháy chúng.
Kuuuwarrrr!
“Sấm Sét. Sấm Sét. Vô Hạn Hỏa Cầu.”
Chịu không nổi cơn nóng, lũ Orge Hai đầu nhảy khỏi biển lửa, nhưng lưỡi kiếm của Vulcan đã đợi sẵn. Hai tia chớp lóe lên từ thanh kiếm giáng vào đầu lũ quái vật, chuỗi cầu lửa nối đuôi theo sau.
Cặp Orge Hai đầu bị đánh lui về chính giữa cột lửa, chúng rống lên đau đớn.
– Kuuuuu.
– Kuwarrruc.
Bịch. Bịch.
[Điểm kinh nghiệm tăng.]
[Điểm kinh nghiệm tăng.]
[Lên cấp!]
“Ku. Đúng là quái vật cấp cao có khác. Mới săn hai con mà đã lên cấp.”
Vulcan phẩy tay dập tắt cột lửa đang bùng cháy dữ dội.
Vulcan đã sử dụng Gương Phép để cô lập chiến trường sang một không gian khác, cho nên không có con quái vật nào quanh đây bị thu hút mà mò tới cả.
Vulcan tiến lại gần xác con Orge Hai đầu đã cháy đen, nhặt vật phẩm. Đồ rớt ra đều sẽ giao lại cho Jake, nhưng Vulcan không hề phiền lòng vì cậu vừa thu được cả mớ kinh nghiệm.
Vulcan vui vẻ dọn dẹp rồi quay về phía Jake.
“Ông thấy thế nào? Tôi có đáng để đầu tư không?”
“… Chú mày đúng là cừ hơn ta tưởng gấp bội!”