Quái vật ở Asgard không sinh sản. Hệt như một trò chơi điện tử, chúng tồn tại là để chiến đấu với con người, và sau khi bị giết một khoảng thời gian nhất định chúng sẽ tái sinh trở lại.
Ở mỗi khu vực, quái vật được phân theo mức cấp độ cụ thể, cấp 200 trở xuống ở cổng Đông, cấp 300 trở xuống ở cổng Tây, cấp 400 trở xuống ở cổng Nam và cấp 500 trở xuống ở cổng Bắc. Mỗi bãi săn chỉ xuất hiện loại quái khoảng chừng một cấp độ nào đó.
Ví lý do đó, mọi người thường chọn mỗi bãi quái vừa với sức mình để săn.
Đặc biệt là Lãnh địa Orc ở cổng Tây, hầu hết các chiến binh và pháp sư Hạng hai đều tập trung ở nơi này, nên thường xuyên xảy ra tình trạng tranh giành địa bàn dẫn đến đổ máu.
Trái lại, rất ít kẻ tìm đến khu vực hiếm có quái xuất hiện.
Lý do hiển nhiên.
Ai lại quan tâm một chỗ vắng bóng quái vật chứ. Điều đó chỉ đúng với những người đến từ Powell và Murim, luôn truy cầu sự giác ngộ trong những trận chiến quyết liệt hay những người chơi hướng đến việc giết quái kiếm điểm kinh nghiệm.
Nhưng, bất cứ thứ gì cũng có ngoại lệ.
Đôi khi lại có những kẻ tìm tới một nơi như thế.
“Hấp thụ Ma lực.”
“Kuuk.”
Bị cưỡng chế cướp mất ma lực, người đàn ông tóc nâu kiệt sức, khuỵu gối xuống đất. Gã nhăn nhó cắn môi, kiềm lại tiếng hét đau đớn.
“Hấp thụ Ma lực, Hấp thụ Ma lực, Hấp thụ Ma lực.”
“Ku… Kuaaak!”
Cuối cùng, không thể chịu đựng nổi, gã thốt ra tiếng la thất thanh.
Kẻ thủ ác liếc nhìn đối phương, nay đã bất tỉnh, rồi ra lệnh cho thuộc hạ.
“Đem nó đi. Khi nào nó tỉnh lại, nhớ nhắn là làm tốt lắm, cho nó một lọ thuốc rồi đuổi thẳng cổ. Đừng quên dặn nó tuần sau quay lại.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Tên khổng lồ cao trên hai mét cúi cầu, cung kính nói.
“Còn mấy giây nữa?”
“Cho đến lúc tái sinh là, 11, 10, 9 giây.”
“Tốt lắm. Được rồi.”
Hắn đưa tay vuốt mái tóc màu đỏ máu của mình. Rồi bắt đầu thao túng nguồn ma lực vừa cướp được ban nãy vào một quả cầu năng lượng.
Quả cầu trông khá bất ổn, nó rung lên bần bật và bắt đầu phát ra một tiếng ồn chói tai.
Uuuuug…… Uuuuuung
Cứ đà mà, ma pháp chắc chắn sẽ mất kiểm soát. Đúng thời khắc căng thẳng này, một con quái vật đầu dê tay lăm lăm thanh kích đột ngột xuất hiện.
Bùm!
Quả cầu phóng về phía con quái vật ngay trước khi sắp nổ tung. Con Dê Địa ngục vừa sinh ra đã kịp thời phản ứng, nó cố phản công, nhưng đã quá muộn.
Quả cầu đập thẳng vào thân trên con quái vật.
Bụp!
Cú va chạm chỉ tạo ra một âm thanh rất khẽ, tựa tiếng súng giảm thanh, và đục một lỗ xuyên tim con quái vật.
Cơ thể con quái vật lập tức tan thành từng mảnh vụn và đổ sụp.
Kẻ ra đòn, Uruo, nở một nụ cười hài lòng.
[Dê Địa ngục Đơn độc]
[Cấp độ 433]
*Không giống như những con Dê Địa ngục khác thường đi theo nhóm ba, nó thắc vì sao nó chỉ có một mình. Xuất hiện ở góc bãi săn phía Bắc.
“Giết thêm một con nữa là ta sẽ lên cấp.”
“Bọn em đã chuẩn bị tên tiếp theo. Này thằng kia, tới đây.”
Gã to con hét lên, và tên ngoài cùng bên trái trong năm người đứng dậy.
“Dạ, em tới rồi đây.”
“Có gì cũng phải trụ cho vững vào. Rồi tuần sau ngươi sẽ được miễn.”
“Vâng ạ.”
“Khi nào ngươi đem đến đây năm đứa, bọn ta sẽ cho ngươi tham gia tổ đội ở cổng Tây. Nhớ làm việc chăm chỉ đấy.”
“Rõ! Em xin thề sẽ hết lòng tuân phục các đại ca!”
“Đừng có làm gì phí sức. Chúng ta cần phải đợi một tiếng nữa.”
Uruo đưa mắt ra sau rồi cất lời.
“…. Có vẻ việc tăng cấp phải dời lại lần sau rồi.”
Nghe vậy, gã to con cũng ngoái đầu lại. Đằng đó có một người đàn ông vận võ phục tối màu, giắt một thanh đao lưỡi cong bên lưng, đang lững thững tiến lại đây.
Y hồ hởi cất tiếng,
“Chào mấy đứa, chơi vui hông?”
“Vâng, cảm ơn ngài đã quan tâm. Chúng tôi đi săn rất an toàn ạ.”
Giọng điệu của Uruo trái ngược hoàn toàn với khi nói chuyện với đàn em. Uruo cung kính vô cùng lễ độ, sợ làm gì khiến vị kia phật ý.
“Nhưng…. thưa ngài Lee Jung Yup, sao ngài về sớm thế ạ. Có chuyện gì sao?”
“À à, hông có chi đâu. Chỉ là hôm nay luyện tập thấy hổng ổn nhắm, với lại tự dưng tui thèm rượu. Mấy đứa mới vừa săn xong đúng hăm, thế sao chúng ta không đến quán rượu làm mấy chầu nhỉ? Mấy đứa hông muốn đi cũng được thôi, nhưng lúc đó tự kiếm đường về đó nghen.”
‘Thằng chó đẻ, ngươi về sớm chỉ vì thế thôi á!?’
Dĩ nhiên Uruo không dám nói ra. Hắn chỉ từ tốn mỉm cười,
“Ồ kẻ hèn này nào dám từ chối. Mấy mạng quèn đây sao đủ sức lành lặn trở về thành phố Beloong được? Thực lòng cảm tạ ngài Lee Jung Yup.”
“Phải zậy chứ. Chốt lại, hôm nay chúng zìa sớm nhé.”
Uruo cúi đầu. Lee Jung Yup huýt sáo và tuốt gươm ra.
“Được roài, lên đường nào! Mấy đứa, theo tui~!”
Hội Uruo lẽo đẽo theo sau Lee Jung Yup như bầy vịt con đang cun cút theo chân mẹ. Gã to con nghiêng người về phía Uruo, nói giọng bất mãn.
“Xấu hổ quá, đại ca ơi.”
“Trật tự.”
Uruo liếc mắt chỉ sang Lee Jung Yup. Hoảng hốt, gã to con vội dùng kỹ năng.
“Mật Đàm.”
“Mật Đàm.”
“Ha.”
Lee Jung Yup nhoẻn miệng như thể đáp lễ, sau đó ngoảnh mặt đi. Uruo và gã to con tiếp tục cuộc trao đổi bí mật.
– Đại ca, thế cũng được sao? Theo kế hoạch là hơn ba tiếng nữa m….
– Im đi thằng ngu này.
– Nhưng…. vụ này cũng đâu phải miễn phí. Chúng ta đang trả công cho hắn mà.
– Có trả hay không với hắn cũng như nhau. Hắn ta nhận kèo này đơn thuần chỉ vì thú vui, đừng làm gì phật lòng kẻo hắn đổi ý thì nguy, hiểu chưa?
– … Vâng, em hiểu rồi.
Kẻ cầm đầu Liên minh Người chơi, Uruo.
Phó thủ lĩnh, Berkman.
Hai kẻ này mang cấp độ cao nhất trong số các người chơi, lần lượt là cấp 327 và 289.
Tuy cấp khá cao nhưng họ vẫn không đủ sức đi săn ở cổng phía Bắc, địa bàn của quái vật cấp 401 trở lên.
Nếu không có Lee Jung Yup bảo kê thì họ chắc chắn không thể toàn mạng mà tới được phía góc cổng Bắc này.
Nhờ vào Lee Jung Yup nên họ mới đến đích an toàn, và đi săn bằng cách chuẩn bị sẵn chiêu thức từ trước khi quái vật xuất hiện.
Tóm lại, kế hoạch này hoàn toàn bất khả thi nếu không có sự giúp đỡ của Lee Jung Yup. Đây là một trong những lý do Uruo rất lễ phép với y.
‘Ngoài ra, chúng ta làm sao địch lại con quái vật này….’
[Thượng đại Kiếm khách Lee Jung Yup]
[Cấp độ 493]
Trong vòng ba năm qua, Lee Jung Yup chính là tu chân giả có tốc độ thăng tiến nhanh nhất. Từ một kẻ Hạng nhất, y đã leo lên đến đỉnh của hàng ngũ Thượng đại chỉ trong chớp mắt.
Hắn chẳng dại gì tuyên chiến với Lee Jung Yup chỉ vì ba cái niềm kiêu hãnh rẻ rách đó, để đảm bảo cho sự tồn vong của bang hội.
– Đại ca, em vô tình nghe được vài tin đồn xoay quanh một người chơi.
– Gì cơ?
– Em nghe mấy bọn trong thành phố kháo nhau rằng có một người chơi đã lên hơn 60 cấp chỉ trong một tuần.
– …… Nói tiếp đi.
– Em còn nghe được hắn càn quét Hang ổ Goblin với tốc độ nhanh chóng mặt, thậm chí còn không tham gia bất kỳ tổ đội nào. Hắn tự săn một mình. Dường như hắn nắm giữ một bí mật nào đó mà chúng ta không biết. Có lẽ hắn có kỹ năng ẩn.
– Kỹ năng ẩn….
Kỹ năng ẩn.
Về lý thuyết, Hệ Thống không tồn tại thứ gì như thế, nhưng những kẻ này lại vô tình đề cập tới. Bí kỹ của Uruo, ‘Siêu Trọng Cầu’, được coi là một kỹ năng ẩn.
Một tin đồn thú vị vừa tới tai hắn, Uruo liếm môi.
– Thế, bây giờ hắn cấp bao nhiêu rồi?
– Em nghe nói là khoảng cấp 180 ạ.
– Cử đám ăn no rửng mỡ kia đến bắt hắn về đây cho ta. Chính tay ta sẽ cạy miệng hắn.
– Vâng thưa đại ca.
“Danh sách kỹ năng.”
Uruo nở một nụ cười nham hiểm khi nhìn vào danh sách kỹ năng của hắn.
‘Lũ lợn lười biếng đó không xứng đáng sở hữu kỹ năng ẩn.’
Khẽ nhếch mép, đầu Uruo lấp đầy trong một tư vị khoái trá.
-o0o-
“Ồ, cuối cùng, cậu cũng lên cấp 190!”
“Chúc mừng. Cả đời này tôi chưa bao giờ thấy ai tăng cấp nhanh như cậu luôn!”
“Haha, cảm ơn.”
Vulcan, thân thể dính đầy máu tanh của lũ Goblin, mừng rỡ đáp.
Anderson giúp Vulcan rửa sạch mình rồi hỏi,
“Vậy, cậu định bỏ qua cổng Tây sang thẳng cổng Nam nhỉ?”
“Phải, ở bãi săn cấp 200 đông người nên bất tiện quá… Ngoài ra, tôi cũng đã thử sức ở cổng Nam rồi, khá ổn.”
“Tất nhiên rồi, suy cho cùng, cậu đã tự mình dọn sạch Hang ổ Goblin khi còn chưa đạt cấp 120 mà.”
Anderson khựng lại một thoáng khi nhận ra sự cách biệt giữa bản thân với Vulcan.
Vulcan thấy Anderson như đang trăn trở gì đó, liền mở kho đồ và xả hết vật phẩm ra.
Ususususu
“Đây là món quà cuối cùng của tôi. Nhớ giữ gìn cẩn thận đấy.”
“Ôi trời, nhiều trang bị cấp cao quá….”
“Dù sao tôi cũng chả cần nên cứ lấy thoải mái.”
Bảy người hết sức cảm động trước tấm lòng hào phóng của Vulcan.
Anderson bất ngờ bắt tay Vulcan.
“Cảm ơn, thực sự, cảm ơn cậu rất nhiều.”
“…… Đây là để đổi lấy chỗ thông tin quý giá kia, nên anh không cần phải cảm kích thế đâu.”
Vulcan ngượng ngùng, miễn cưỡng chấp nhận thành ý của Anderson.
Khi Vulcan chuẩn bị xoay người về lại thành Beloong, Anderson lên tiếng,
“Cậu nên lưu ý kỹ những điều tôi dặn đấy.”
“Ý anh là Liên minh Người chơi ấy hả? Tôi nghĩ mình sẽ không chạm trán chúng đâu.”
Vulcan thờ ơ đáp. Một ngọn lửa giận vô tình bùng lên trong lòng Anderson, gã nói.
“Tôi biết cậu rất phi thường. Tôi cũng biết cậu không gặp bất trắc gì trong quá trình lên cấp khác với chúng tôi. Nhưng, bọn chúng là một lũ khốn nạn thực sự, thối nát đến tận xương tủy. Khi nghe đồn về tốc độ tăng cấp thần kỳ của cậu, chúng nhất định sẽ tìm cách tiếp cận cậu. Đám đầu sỏ đó…”
Anderson thở dài rồi tiếp tục.
“Chúng là một lũ vô nhân tính chuyên bóc lột những người chơi cấp thấp như ma cà rồng hút máu.”
“Ngay cả khi phải đối đầu với chúng thì tôi không nghĩ mình sẽ thua đâu…”
Nếu Vulcan nhớ không lầm thì tên đầu sỏ của Liên minh Người chơi chỉ tầm trên cấp 300. Cỡ đó thì chưa xứng làm đối thủ của Vulcan.
Kết luận này được cậu rút ra sau khi quan sát những người chơi khác.
Nhóm Anderson chẳng khác nào các nhân vật trong trò chơi điện tử, động tác vô cùng cứng nhắc, thiếu linh hoạt. Kỹ năng cá nhân của họ rất nhanh và mạnh, nhưng cũng chỉ có vậy.
Lối di chuyển của họ hệt như những nhân vật được điều khiển bằng chuột và bàn phím, chỉ biết lặp đi lặp lại những động tác né tránh và đòn tấn công dị thường.
‘Dù trận chiến có khốc liệt đến mức nào đi chăng nữa mình cũng không bao giờ thua được.’
Vulcan đáp lại mối quan tâm của Anderson.
“Dù sao cũng cảm ơn vì lời khuyên. Ngoài ra, đừng quá chúi mũi vào việc kiếm điểm kinh nghiệm, nhớ luyện thêm cả độ thông thạo nữa. Nếu gặp khó khăn gì thì hãy đến xin ông Filder huấn luyện cho. Mấy người nên vượt qua Màn 1 và trở về quê hương.”
“Ưm, lão chủ quán rượu đó thì đây xin kiếu. Tôi còn chả dám nhìn mặt ổng mỗi lần ghé tới uống nước đây này.”
“Nếu mấy người chỉ chăm chăm tìm kiếm con đường dễ dàng thì sẽ khó mà lên được cấp 300 lắm đấy.”
“Hahahaha! Không sao đâu! Tôi chỉ cần đạt đến cấp 200 là mãn nguyện. Khi đó tôi sẽ không còn bị coi như phế vật ở thành phố Beloong nữa!”
“… Màn 1, lẽ nào anh không định thách thức nó cho đến lúc chết ư?”
“Chà, mà nếu tôi có về từ giờ thì cả gia đình tôi cũng đã qua đời từ lâu rồi… Khi nào phát ớn với chỗ này thì biết đâu tôi sẽ có hứng tìm đường về đấy. Hahaha.”
Nhìn Anderson cười phá lên, Vulcan đáp lại bằng một nụ cười buồn bã.
‘Có lẽ họ nên từ bỏ ngay từ bây giờ. Vậy sẽ nhẹ lòng hơn.’
Vulcan chợt trầm ngâm tự hỏi đời mình sẽ ra sao nếu cậu cũng giống như bọn họ, rồi vội rũ bỏ tư tưởng đó. Một suy nghĩ thừa thãi.
Khác với họ, cậu không hề bỏ cuộc. Đấy mới là điều quan trọng.
Vulcan nói lời từ biệt với Anderson rồi cất bước về phía thành phố Beloong.
Vulcan đang nhàn nhã bước đi, bỗng phát hiện ba kẻ lạ mặt đang hướng lại đây.
‘Có vẻ họ định tới hầm ngục Goblin.’
Ba người có cấp độ chừng 170 đến 180, chắc họ đang muốn cày cấp ở Hang ổ Goblin.
Vulcan chỉ quan tâm đến việc của mình nên cứ thế lướt ngang qua họ, nhưng cả ba đột ngột chặn đường cậu.
Gương mặt chúng vô cảm hệt như đang đeo mặt nạ.
Vulcan có linh cảm chúng hẳn phải đến từ Liên minh Người chơi.
“…… Các người đến từ Liên minh Người chơi?”
“Nhật Thần Quyền.”
“Pháo Hoa Hề.”
“Ngũ Hành Chi Kỹ.”
Đám người lạ mặt không đáp lại Vulcan mà bất ngờ kích hoạt kỹ năng. Một luồng năng lượng bao phủ khắc người khi chúng tung ra tuyệt chiêu.
“Haha.”
Vulcan khúc khích.
Cậu bao giờ cũng nhận được sự đối xử hòa nhã của mọi người trong thành phố, từ Filder, Berenere, đến Logweed và thậm chí cả hội Anderson. Đã lâu lắm rồi cậu mới được nếm trải mùi vị của địch ý, một cảm giác thân quen nay chợt ùa về.
‘Có lẽ mình đã quên mất đây là nơi nào.’
Đắm chìm trong không khí bình yên suốt một thời gian dài ở Asgard, khác xa lục địa Rubel ngập trong khói lửa chiến tranh, đã vô tình khiến Vulcan quên bẵng đi nơi đây chính là Asgard, vùng đất của các vị Thần.
Thiên đường của những con quái vật mang trong mình sức mạnh khủng khiếp.
“Sức mạnh Thần Sấm.”
Nở một nụ cười hiểm độc, Vulcan cảm nhận sấm sét đang lấp đầy cơ thể mình.
Đối phương rất sửng sốt khi chứng kiến sức mạnh bộc phát của cậu.
“Có vẻ các ngươi đã khinh thường khi thấy cấp độ 190 của ta.”
“……”
Thấy ba kẻ lạ mặt hoảng loạn lùi lại, Vulcan cất lời bằng chất giọng điềm tĩnh nhưng cũng chất chứa một nỗi kinh hoàng,
“Để ta dạy cho các ngươi thấy, cấp độ không phải là tất cả.”