“Tìm thấy anh rồi~! Hideyori-sam~~~a!”
“Wa—!?”
Tôi khựng lại khi Misuzu xuất hiện.
Cô hét lớn tên tôi và trông tràn đầy năng lượng đến mức khó mà tin được trước đó cô còn đang nằm trên giường ở phòng y tế.
Ể?
Vừa nãy cô vẫn còn gọi tôi là Akechi-kun mà phải không?
À, phải rồi, chắc tôi nghe nhầm thôi.
Làm gì có chuyện Misuzu lại gọi một người như tôi là [Hideyori-sama] cơ chứ…?
Yup, cô sẽ không dùng kính ngữ “-sama” với một gã như tôi đâu.
“Misuzu đã khỏi bệnh nhờ có Hideyori-sama.”
“……..”
Không, tôi không nghe nhầm…
Cô thực sự vừa gọi tôi là [Hideyori-sama]…
Và cái vẻ cau có thường ngày của cô biến đi đâu mất rồi? Cái tính cách tươi sáng, tích cực này khiến tôi không thể nào theo kịp được.
“C, Chào, Fukamori-san. Trông cậu khá hơn nhiều rồi đấy.”
“Gọi Fukamori-san nghe xa lạ quá. Xin hãy gọi Misuzu là [Misuzu]!”
“Ể? Ể?”
Tất nhiên tôi sẽ bối rối rồi. Cô vừa nói y hệt chị gái mình.
Cá, cái gì thế này?
Không phải cô nên phải lòng Takeru sao? Tôi cứ nghĩ Takeru ở lộ trình của Mitsuki ngay từ đầu là vì chuyện đó chứ…?
Ể?
Hay là Mitsuki cũng không yêu Takeru?
Cho đến bây giờ, tôi vẫn cứ đinh ninh rằng Takeru đã vào lộ trình của Mitsuki, nhưng có lẽ không phải vậy?
Thành thật mà nói, những hiểu biết của tôi về game đã chẳng còn hữu ích gì nữa, chỉ khiến tôi thêm bối rối mà thôi…
Mọi người đã đi chệch khỏi cốt truyện quá nhiều…
Cứ thế này, nếu diễn biến không theo game thì tôi sẽ không thể đưa ra đối sách nào được…
“Mi, Misuzu…?”
“Vâng! Fukamori Misuzu sẵn lòng phục vụ! Một lần nữa, xin hãy chăm sóc cho Misuzu thật tốt ạ!”
“……….”
Cô có bị đập đầu vào đâu không vậy? Ý là, xét về mặt tính cách thì hình ảnh tôi có trong đầu về cô đã sụp đổ hoàn toàn rồi…
Tôi không thể để Mitsuki nhìn thấy Misuzu như thế này được.
Đúng rồi, tôi cần phải chạy trốn về lớp học.
“……..Oi, Hideyori. Misuzu bị làm sao vậy?”
“Geh…”
Tôi cứ tưởng Mitsuki và Risa đã biến mất một cách “thuận tiện” khỏi hiện trường vì họ im lặng từ nãy đến giờ, nhưng hóa ra họ vẫn đứng ngay sau lưng tôi.
“C, Cậu có nhầm không? Nhìn xem, trên mặt cô ấy đâu còn dấu ấn đâu…”
“Này, cậu nghĩ tớ có thể nhầm mặt em gái mình chỉ vì em ấy không còn dấu ấn sao? Tớ là chị gái của Misuzu, làm gì có chuyện không nhận ra em ấy chứ.”
“Chuẩn khỏi chỉnh.”
Và tôi lại nghĩ rằng mình sẽ không có cơ hội nói chuyện với Misuzu nữa chỉ 10 phút trước thôi.
“Em có thật là Misuzu không…?”
“O, Onee-sama…, vậy là chị đã quen biết với Hideyori-sama.”
“Ừm. Hideyori là một người bạn đã giúp chị tìm cách phá giải lời nguyền cho em đấy.”
“Thế ạ. Cảm ơn Onee-sama rất nhiều!”
“Ư, ừm…”
“Vậy là Onee-sama đã se duyên cho Misuzu và Hideyori-sama!”
“………….Nn?”
Mitsuki có vẻ đang chìm trong suy nghĩ, nhưng đột nhiên mặt cô ấy lộ ra vẻ [Ể?].
“Hideyori-sama đã xoá bỏ dấu ấn cho Misuzu nên Misuzu sẽ trả món nợ này bằng chính cơ thể của Misuzu.”
“Ể?…HẢAAAAA!?”
“Misuzu! Em đang nói cái gì vậy!?”
“Xin đừng cản đường Misuzu, Onee-sama. Onee-sama không cần làm gì cả. Misuzu sẽ tự mình báo đáp Hideyori-sama.”
“K, Không cần đâu nhé? Anh không thể ép em làm thế được.”
Misuzu có nghĩ tôi là loại người đòi hỏi cơ thể cô để đổi lấy sự giúp đỡ không?
Dựa vào vẻ ngoài của tôi, tôi cũng không thể trách cô được…
“Thế ạ…, Misuzu hiểu rồi.”
“Phù, may quá.”
“Nếu Misuzu không thể trả món nợ này bằng chính cơ thể mình thì Misuzu sẽ trở thành vợ của Hideyori-sama. …Misuzu sẽ cố gắng hết mình để phụng dưỡng nhà Akechi đến suốt cuộc đời.”
“EM CHẲNG HIỂU CÁI GÌ CẢ!”
Gia đình Fukamori đã dạy dỗ con gái họ kiểu gì thế…
Tâm trí của những người giàu có luôn mặc định phải dùng cơ thể để trả nợ sao…?
“V, Vậy… Anh có muốn kết hôn với Misuzu và về nhà Fukamori không…? Misuzu cũng sẽ chào đón việc đó.”
“Anh đã bảo là không cần báo đáp mà…! Anh không cần bất cứ sự bồi thường nào cả!”
“Anh không muốn bất kỳ sự đền đáp nào sao…?”
“Ể?”
Misuzu có vẻ mặt đầy bối rối.
“Hideyori. Tớ nghĩ trong trường hợp này, đền đáp là cần thiết đấy.”
“Mitsuki…”
“Nếu những gì được đề nghị vẫn chưa đủ thì tớ sẽ hạ mình với Otou-sama và để cậu trở thành người thừa kế của gia tộc Fukamori.”
“THẰNG NÀY MÉO CẦN NHÁ!”
Thật không ngờ lại có sự khác biệt lớn như vậy giữa lẽ thường của người giàu và người nghèo…
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là [Này, dấu ấn của Misuzu đã biến mất. Thật tốt] và sẵn sàng tiếp tục cuộc sống của mình. Tôi không bao giờ nghĩ nó lại là một chuyện to tát đến thế.
“Nếu cả hai thực sự muốn báo đáp, thì một ly cà phê ở Starbucks là đủ rồi.”
Nếu họ thực sự nhất quyết muốn làm gì đó cho tôi thì họ chỉ cần mua cho tôi một ly cà phê Starbucks là được.
Tôi chỉ sử dụng Gift của mình thôi, đòi hỏi một khoản phí dịch vụ hơn 500 yên thì quá đáng lắm.
“Onee-sama, tụi mình hãy mua đứt cái Starbucks đi.”
“Việc mua lại có thể mất vài năm, nhưng chị nghĩ việc đó khả thi đấy.”
“HAI ĐỨA CÓ NGHE THẤY GÌ KHÔNG HẢ!? THẰNG NÀY KHÔNG CÓ BẢO MUA LẠI CẢ TẬP ĐOÀN STARBUCKS ĐÂU NHÉ!? CHỈ BẢO MỘT LY CÀ PHÊ THÔI MÀ!”
Sẽ tệ lắm nếu tôi trở thành đối thủ kinh doanh của Master…
“Này Risa! Giúp tớ một tay vớ—…? Ể?”
Risa vừa ở đây.
Cô ấy đã đi đâu mất rồi.
Trong khi tôi đang lo lắng không biết có phải cô ấy bị ma quỷ bắt đi không, thì tôi thấy cô ấy ở cửa lớp học.
“Đến đây nhanh đi, Towa-san!”
“Nào, có chuyện gì vậy, Risa?”
“…………”
Risa gọi Eien-chan và tôi im lặng.
Eien-chan dường như đã nhận ra Mitsuki, Misuzu, và tôi ở trước lớp học.
Mắt cô ấy chạm mắt tôi.
Khi đó Mitsuki…
“Th, Thay vì Misuzu, cậu có thể nhận tớ cũng được mà? Tớ có thể tự mình kết hôn với Hideyori…”
“Hảaaaa!?”
“O, Onee-sama!? Thế là không công bằng!”
“Mitsuki!? Cậu đang nói cái gì vậy!?”
“Ồ? Towa.”
“Cậu tinh quái thật đấy!”
Mitsuki bị em gái và bạn thân của mình ngăn lại.
Cái gì thế này? Không có dấu ấn, hai chị em nhà Fukamori hoàn toàn đồng điệu. Đối phó với họ bây giờ thật đau đầu.
Tâm trí tôi mệt mỏi như cơ thể tôi khi tôi giúp Mishima với [Hút Năng Lượng] vậy.
“Đó là Misuzu đúng không!?”
“Ara, Towa. Lâu rồi không gặp.”
“Chúng ta gặp nhau ở lớp gần như mỗi ngày mà!? Quan trọng hơn, dấu ấn đã biến đâu mất rồi!? Nó biến mất rồi!?”
Eien-chan ngay lập tức chạm vào chủ đề mà tôi không muốn đụng đến nhất.
[À, phải rồi!] Mitsuki kêu lên, như thể cô hoàn toàn quên mất.
Cô nàng Mitsuki đãng trí thật đáng yêu.
“Nnn. Misuzu không hiểu lắm, nhưng Hideyori-sama đã xoá nó cho Misuzu.”
Cô không nhớ gì về Gift của tôi, nên mệnh lệnh của tôi vẫn còn tác dụng, nhưng cô vẫn nói ra tên tôi…
Nếu tôi biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã xóa luôn ký ức của cô về việc tôi đã phá giải lời nguyền cho cô rồi.
“H, Hideyori-sama…? Tại sao Misuzu lại gọi Hideyori-san là [Hideyori-sama]…?”
“Chuyện đó không quan trọng đâu ha? Điều tớ muốn biết là làm thế nào mà Hideyori xoá được dấu ấn của Misuzu!? K, Không lẽ nào, Hideyori, cậu có Gift?”
“……..ể!? Hideyori-san, cậu là Gift Holder!?”
“Tớ có cảm giác Akechi-kun có một cái nhưng tớ không biết nó là gì…”
“………..”
Vì đã quen tôi từ lâu, có vẻ việc tôi có Gift khiến cả Eien-chan và Risa đều bị sốc.
Tuy nhiên, Emi, Madoka, Yurika, Yoru, và Mishima chắc chắn đã biết rồi. Những người chưa biết là hai cô gái này, Takeru, Sakuya, và Nodoka. Có vẻ như tôi sẽ phải tiếp tục với sự quyết tâm nói cho họ biết nữa.
Có một điều thế này. Không phải tôi cứ có thể nói [Ừm, tớ có thể tẩy não người ta bằng lời nói] là được.
Họ sẽ chỉ nghĩ [Gift của cậu ta thật nguy hiểm] hoặc [Gã đó là tai họa] và xa lánh tôi.
Tôi sẽ mất bạn bè và những death flag mà tôi đã phải vất vả lắm mới phá vỡ có thể quay trở lại.
Đó là lý do, tôi—
“Tớ có Gift.”
“Ể!?”
Tôi trả lời câu hỏi của Eien-chan.
Tôi biết rằng một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra.
Vì vậy tôi đã khẳng định với họ.
“Gift của tớ là [Ảo Thuật].”
“Nó kỳ lạ hơn tớ nghĩ đấy. Có phải là trò ảo thuật mà cậu đã cho tớ xem ngày trước không?”
Risa hỏi thêm một câu.
“Không, cái đó chỉ là một trò ảo thuật thông thường thôi. Tớ không dùng Gift của mình lúc đó… À, vì tớ đã khá giỏi với các trò ảo thuật rồi, nên Gift này cũng không hữu dụng cho lắm.”
“Ra vậy. Tớ đã nghĩ nó phải là một thứ gì đó tuyệt vời vì đó là Akechi-kun, nhưng nó chỉ là một thứ bình thường thôi sao.”
Risa dường như đã nghĩ tôi có một Gift phi thường nào đó.
Cô cũng không sai lắm…
“Vậy là [Ảo Thuật]? Nó đã giúp xoá dấu ấn của Misuzu bằng cách nào?”
“Đ, Đúng rồi! Nó giống như trò ảo thuật đồng xu biến mất, tớ chỉ xoá dấu ấn của Misuzu theo cách tương tự.”
“……..Tớ nghĩ nguyên lý đằng sau hai trường hợp đó hoàn toàn khác nhau mà?”
“À, thì…”
“Thì sao?”
Mitsuki vẫn tỏ vẻ nghi ngờ tôi.
Trong trường hợp này, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Trong khi nhớ lại những lời nói tổn thương của Nodoka, tôi đã quyết định.
“Nó, …nó chỉ là [Tejina~nya].”
“Lại cái đó nữa!? Rốt cuộc là cái gì vậy!?”
“Kyaa! Giọng mèo của Hideyori-san dễ thương quá!”
“Quaoo? Cậu đã từng nói cậu muốn đến một quán cà phê mèo đúng không, Hideyori.”
“Fufu, Hideyori-sama thật là tinh nghịch!”
4 cô gái đang bắt nạt tôi cùng một lúc.
Đó là Tejina~nya của tôi, tấm vé thoát khỏi cuộc nói chuyện về Gift.
“Dù sao thì, Gift đó khá tuyệt vời đấy, Hideyori.”
“C, Cảm ơn.”
Ngẫu nhiên, [Nguyệt Biệt Giới] của Mitsuki có cấp độ thấp hơn [Sắc Lệnh Thống Trị] của tôi, nhưng về mặt hiệu quả, của cô ấy mạnh hơn.
Trong game, cả [Sắc Lệnh Thống Trị] của Hideyori và sức mạnh tuyệt đối của Emi đều không là gì trước Gift của Mitsuki.
Vì vậy, câu [khá tuyệt vời] của Mitsuki đối với tôi chỉ là một lời [xu nịnh] đơn thuần.
Mọi người đều biết tôi là một Gift Holder trong giờ ăn trưa.
Sau đó, Eien-chan nói [Ồ, sắp hết giờ rồi] và chúng tôi tan rã.
Tuy nhiên, tôi đã mất cảnh giác.
Tôi không bao giờ ngờ rằng một death flag to lớn đang chờ đợi tôi ngay trong cuối tuần này…
✦✧
“Này, Towa-san. Tớ định giới thiệu Mitsuki với các thành viên của Tây Quân, nhưng cậu có nghĩ tớ nên biến việc này thành bắt buộc không?”
“Không chỉ Mitsuki, chúng ta còn phải mang cả Misuzu vào nữa… Thật sự, tớ không muốn tăng thêm số lượng tình địch của mình nữa đâu…”
Không liên quan đến death flag mà tôi sắp đối mặt vào cuối tuần này, số người tham gia bữa tiệc con gái sắp tới đã tăng lên…
<Tác Note>
Thời điểm Hideyori thể hiện trò ảo thuật của mình. C16
Giờ thì cả Mitsuki và Misuzu đều sẽ an toàn(?) gia nhập Tây Quân.
Yup, tôi biết mà.
Tiếp theo, Hideyori và Takeru sẽ đi cắm trại với Tatsuyuki-san… (+Death Flag).
Eng: Những chương còn lại trong tập này khá kỳ quặc, nhưng chúng cũng mang lại một số cái nhìn sâu sắc về sự thật của thế giới này. Dù vẫn rất kỳ quặc…