“...Tatsuyuki-san, thứ đó thực sự sẽ xuất hiện ở đây sao?”
Nhìn thấy nến, nhật ký, tóc, ba đạo cụ kinh điển của phim kinh dị Nhật Bản, tôi cất tiếng hỏi Tatsuyuki-san.
Có lẽ cũng nghĩ vậy, Takeru cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.
Mặt khác, Tatsuyuki-san vẫn nhắm mắt, đậy nắp chai nước lại.
“Yep.” Anh đáp.
Nghe vậy, cả tôi và Takeru đều nuốt nước bọt.
“Dù gì thì đây cũng là trên núi mà...” Tatsuyuki-san nói thêm.
“Sương mù thường xuyên xuất hiện ở đây. Tối nay chắc sẽ lạnh đấy nhỉ.”
“KHÔNG PHẢI THẾ!”
“Ể? Hai đứa không nói về thời tiết à?”
Vẻ mặt ngạc nhiên, Tatsuyuki-san mở to mắt.
Thái độ thản nhiên của anh khiến tôi phải nhìn lại lần nữa.
“Tất nhiên là không! Em đang hỏi về ma quỷ cơ mà!?”
“Đây không phải nơi bị ma ám đúng không!?”
Nghe tôi và Takeru la lên, Tatsuyuki-san lắc đầu.
“Nah, không sao đâu. Không có ma quỷ ở đây đâu. Anh từng đến những nơi bị ma ám thật rồi nên anh biết. Thứ thật sự kinh khủng hơn thế này nhiều. Có lần, anh và bạn mình rõ ràng chỉ có hai người, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân thứ ba, rồi xe thì lúc khởi động được lúc không, còn hệ thống định vị thì lại dẫn thẳng anh đến một nghĩa trang... Còn có lần tự dưng bị một gã không đầu cầm kiếm đuổi theo nữa. Đáng lẽ ra lúc đó anh nên mang giày chạy bộ mới phải.”
Tatsuyuki-san kể về những trải nghiệm ma quỷ trong quá khứ của mình.
Những câu chuyện nghe có vẻ đáng ngờ, nhưng khi chúng được kể từ miệng người đàn ông này, lạ thay, lại rất đáng tin.
Quan trọng hơn, gã không đầu cầm kiếm... là sao chứ...
“Thế anh làm gì với gã không đầu đó?”
Takeru có vẻ tò mò, hỏi về những gì đã xảy ra.
Rồi, không hề có chút khoe khoang, Tatsuyuki-san thản nhiên trả lời.
“Hừm? Anh chỉ chém vào cổ hắn rồi chạy thôi.”
“...”
Giống như cách Emi đã đánh gục Misuzu trong trò chơi à...?
Thế giới này toàn những kẻ cơ bắp hay sao...
“Thôi nào, chúng ta đâu có thời gian lãng phí với mấy chuyện ma quỷ nhàm chán này. Hãy thư giãn và nói về LeaCha, StaCha, hoặc Sawamura Yama đi.”
Tatsuyuki-san mỉm cười và bước sâu hơn vào khu cắm trại.
Nhận thấy anh đang đi xa, tôi vội vã chạy theo, vì nếu có chiến binh không đầu nào bất ngờ xuất hiện ở đây thì sẽ không có ai bảo vệ tôi cả.
“Sợ quá... Đáng lẽ ra mình nên đi chơi với Yamamoto mới phải...”
“À, tớ nghĩ cậu ấy nói cuối tuần này sẽ đi xem [Con Đường Bất Tử] với bạn gái. Dù sao thì cũng là một cuối tuần kinh dị thôi mà.”
“Thôi đi... Tớ không chịu nổi mấy thứ này đâu...”
Takeru trông như sắp khóc đến nơi.
Cậu ta, tôi nhớ trong hồ sơ nhân vật có ghi là cậu ta rất sợ thể loại kinh dị đúng không?
Giờ thì tôi thấy thương cậu thật.
Tôi vẫn có thể chịu đựng được mấy chuyện kinh dị này, nhưng Takeru thì đã sắp bỏ cuộc rồi.
“Nhưng tụi mình có Tatsuyuki-san ở đây mà, người vừa chém cổ ma bằng tay không đấy. Chúng ta có thể dựa vào anh ấy, Takeru.”
“Uuu...”
Thấy cậu sợ hãi, tôi nắm lấy tay cậu ấy.
Cậu thật vô vọng, dù đã là học sinh cao trung. Tuy nhiên, sau một phút, vẻ mặt cậu có vẻ đã bình tĩnh hơn một chút.
“Nắm tay tớ một lúc nữa nhé...”
“Được rồi.”
Tôi đáp lại lời thỉnh cầu yếu ớt của Takeru và đuổi kịp Tatsuyuki-san. Anh ấy có vẻ giật mình khi thấy chúng tôi.
“Hai đứa con trai tụi bây làm gì đấy?”
“E, em sợ...”
“Chỉ đến khi Takeru bình tĩnh lại thôi.”
“À, ra vậy...”
Lần này Tatsuyuki-san có vẻ bối rối, như thể không biết nên thể hiện vẻ mặt gì, rồi quay đi và tiếp tục bước.
Mọi chuyện bắt đầu một cách kỳ lạ, nhưng khi chúng tôi thực sự bắt đầu cắm trại, nó lại rất vui.
Dựng lều, nghe Tatsuyuki-san kể chuyện về em gái mình, rồi kể cho anh ấy nghe về những chuyện xảy ra ở trường, tất cả những điều đó khiến chúng tôi quên đi bầu không khí kinh dị lúc ban đầu.
“Quả nhiên, đồ uống ở nơi như thế này ngon hơn hẳn nhỉ.”
“Ngày mai anh phải lái xe đưa bọn em về nên đừng uống nhiều quá nhé.”
“Anh biết rồi mà. Dù sao thì anh cũng sẽ không lái xe trong vòng 10 tiếng sau khi uống đâu.”
Tatsuyuki-san mở một lon chuhai và lấy một miếng thịt để nhắm.
Tôi và Takeru thì uống trà và nước trái cây.
Tatsuyuki-san cũng có mời tôi một chút, nhưng tôi từ chối, nói “Em chưa đủ tuổi...”.
Phản ứng của anh ấy là “À, phải rồi, Hideyori chưa đủ tuổi nhỉ.”
Cộng cả hai kiếp thì tôi đã ngoài 30, nhưng vì bề ngoài vẫn là một học sinh cao trung, lời đề nghị của anh ấy khiến tôi hơi giật mình.
“Được rồi, chúng ta chơi [Tôi tự hào về em gái mình] nhé!”
Trong bầu không khí yên bình đó, Tatsuyuki-san hơi say đề xuất một trò chơi.
“WU HÚUUUUUUUU!”
Takeru lập tức hưởng ứng và reo hò, giơ lon nước trái cây của mình lên.
“Khoan đã, Tatsuyuki-san có tới 5 em gái lận, thế này không công bằng cho bọn em.”
“Vậy thì anh chỉ tính Yoko thôi. Chúng ta sẽ bắt đầu từ anh, Hideyori, rồi đến Takeru nhé!”
“Tuyệt! Chơi thôi!”
Thế là, trò chơi khoe em gái xung quanh đống lửa bắt đầu.
Trò chơi này do Tatsuyuki-san tự nghĩ ra, và đó là trò mà tôi sẽ khoe về Hoshiko, Takeru khoe về Risa, còn Tatsuyuki-san khoe về LeafChild.
Trò chơi bắt đầu với lượt của Tatsuyuki-san.
“Tôi tự hào về em gái mình. Yoko luôn có một thế giới quan độc đáo!”
“Tôi tự hào về em gái mình. Hoshiko là một nàng công chúa em muốn bảo vệ!”
“Tôi tự hào về em gái mình. Risa luôn nghĩ cho bạn bè!”
Cứ thế, ba tên ngốc siscon tiếp tục.
“Tôi tự hào về em gái mình. Tóc Yoko mềm mượt đến mức anh chỉ muốn vuốt ve nó mãi!”
“Tôi tự hào về em gái mình. Hoshiko luôn đạt hơn 95 điểm, bất kể hát bài gì ở quán karaoke!”
“Tôi tự hào về em gái mình. Mái tóc đen của Risa là chuẩn mực vẻ đẹp của NHẬT BẢN!”
“Tôi tự hào về em gái mình. Yoko luôn mặc đồ lót màu đen quyến rũ ít nhất hai ngày một lần!”
“Tôi tự hào về em gái mình. Hoshiko lo lắng về vòng một khiêm tốn của mình, nên khi biến thành StarCha, em ấy sẽ làm nó to hơn!”
“Tôi tự hào về em gái mình. Risa đang cân nhắc mặc sarashi vì đồ lót của em ấy luôn bị tuột!”
Đó là một trò chơi mà những người có diễm phúc có em gái có thể tự hào hét lên [Tôi tự hào về em gái mình] và khoe khoang về họ.
Đó là thứ mà những người như Yamamoto và Master sẽ không bao giờ hiểu.
Chúng tôi tiếp tục khoảng 3 tiếng thì mọi thứ bắt đầu chậm lại.
“Tôi tự hào về em gái mình. Uuu, Hoshiko... khi em ấy không biết nên mặc gì, em ấy sẽ RINE cho em và hỏi ý kiến của em!”
“Tôi tự hào về em gái mình. Risa, uuu... Em ấy từng cho một cô gái quên mang sách giáo khoa mượn sách... Em ấy là một cô gái tốt bụng, có thể giúp đỡ người khác mà không cần đền đáp!”
“Ể? Tớ nghĩ cậu vừa kể cái đó 10 phút trước mà?”
“Eeeee? Thật hả!? Vậy thì, Risa rất dễ thương vì em ấy hoàn toàn không biết chơi cờ vua!”
Nửa sau của trò chơi chỉ toàn những lời khen ngợi.
“Giờ thì anh đã hiểu không chỉ sự quyến rũ của Yoko và Hoshiko-chan, mà cả Risa-chan nữa.”
“Tatsuyuki-san...”
“Mời anh đi Wanko Ramen lần tới nhé.”
“Vâng, nhất định rồi.”
Mối liên kết giữa Takeru và Tatsuyuki-san đã tăng lên.
“Đây, nhìn cái đồ lót màu đen của Yoko mà anh kể nãy đi.”
“Em nữa, nhìn nốt ruồi trên ngực phải của Risa này!”
Tôi không biết Takeru vừa trở thành một ông chú biến thái hay Tatsuyuki-san đã trở thành một kẻ đáng ghét, nhưng cuộc trò chuyện của họ trở nên ngớ ngẩn rất nhanh.
Chẳng mấy chốc đã khuya, ba chúng tôi vào trong lều và nằm ngủ cạnh nhau.
Có lẽ vì đã lái xe đưa chúng tôi đến đây, Tatsuyuki-san có vẻ mệt nên đã ngủ thiếp đi rất nhanh, trong khi tôi và Takeru chỉ nhắm mắt.
✦✧
“Hideyor~i...”
“...Nn?”
Tôi đang ngả lưng thoải mái thì Takeru lay người tôi.
“Gì vậy?” Tôi hỏi, thắc mắc cậu muốn gì.
“...Sao cậu lại rủ tớ đi vệ sinh chung chứ?”
“Tớ không thể đánh thức Tatsuyuki-san vì chuyện này được...”
Tôi đi cùng Takeru đang sợ hãi đến nhà vệ sinh.
Khu cắm trại yên tĩnh có vẻ còn yên tĩnh hơn bình thường vì đã quá nửa đêm, và cảm giác như chúng tôi đang ở một thế giới hoàn toàn khác.
Dù nỗi sợ hãi từ lúc mới đến đã tan biến, tôi không thể không cảm thấy nơi này lại rợn người.
Sau khi Takeru xong việc, chúng tôi đi cùng đường trở về lều.
Đó là khi cả hai đang trên đường quay lại.
Gan
Gan
Gan
Một vài âm thanh nặng nề vang vọng từ phía khu rừng gần sông.
Nó thật đáng sợ vì lúc chúng tôi đi vệ sinh thì nơi này yên lặng như tờ.
Gan Gan Gan
Âm thanh vô hồn tiếp tục.
“Này, sẽ nguy hiểm lắm nếu đó là một con vật nào đó đang tiến về đây đúng không?” Takeru lo lắng nói.
“Ừm, đúng vậy... Chúng ta có nên đi xem không?”
“Ể? Chắc, chắc là không sao đâu...?”
“Quay về mà không tìm hiểu thì còn đáng sợ hơn. Tớ không muốn có con vật hoang dã nào chạy qua lều của chúng ta đâu.”
“Phải rồi...”
Thế là, vì tò mò, hai chúng tôi đi theo âm thanh đến tận nguồn.
…mà không hề biết rằng làm như vậy sẽ kích hoạt một death flag vô cùng nguy hiểm.
Eng: Rượu pha Shochu. Tluc: Người anh em à… Eng: Sarashi là một loại đai quấn ngực, những người đàn ông am hiểu văn hoá sẽ biết.