Thôi được, tôi nghĩ mình đã vượt qua được cú sốc ban đầu trước Mụ Thần Chết và Ma Vương.
Xét về hiệu suất của chiêu thức mà hắn đã dùng 10 năm tuổi thọ của Mụ Thần Chết để phá hủy bùa chú của Tatsuyuki-san, tôi vẫn còn hy vọng.
“Hideyori, tụi mình phải làm sao đây?”
“……… Takeru, cậu hãy đi gọi Tatsuyuki-san giúp tớ.”
Sóng điện thoại không thể phủ sóng đến tận sâu trong núi này, nên chúng tôi cần ai đó đi gọi Tatsuyuki-san.
Và tôi đã giao phó nhiệm vụ đó cho Takeru.
“Hideyori!? Cậu định một mình đấu với cả hai kẻ bọn chúng ư!?”
“Không sao đâu. Tớ sẽ không chết đâu. Cho nên, Takeru, đi đi.”
“Hideyori……”
Sao tôi có thể để bản thân chết ở một nơi như thế này được chứ phải không?
Emi, Risa, Madoka, Sakuya, Eien-chan, Nodoka, Hoshiko, Yurika, Yoru, Mishima, Mitsuki, Misuzu, Master, Yamamoto, Oba-san, Tatsuyuki-san. Tôi sẽ không chết mà chưa nói lời tạm biệt với họ.
“Nếu cậu chết, tớ sẽ để Hoshiko-chan nhìn thấy thứ ở dưới gầm giường của cậu đấy!”
“Cái tên ngốc này, cậu dám sao!?”
“Có sao đâu nếu cậu không chết! Tớ chắc chắn sẽ đưa Tatsuyuki-san đến đây, nên đừng có chết trước khi anh ấy đến đấy nhé!”
Nói xong, Takeru chạy trở lại khu cắm trại.
Còn về Hoshiko…..
Không, không chỉ mỗi Hoshiko. Nếu Emi, Eien-chan hoặc bất kỳ cô gái nào nhìn thấy thứ ở dưới gầm giường của tôi, thì tôi sẽ không thể chịu đựng nổi mất……
Tuyệt đối không thể để họ nhìn thấy bộ sưu tập Sawamura Yama của tôi.
Giờ Takeru đã đi, tôi có thể tự do sử dụng Gift của mình.
Tình hình trở nên phức tạp một cách không cần thiết chỉ vì tôi quá hèn nhát khi không dám kể với người bạn thân nhất của mình về Gift của tôi.
Dù sao thì, tất cả những gì tôi cần làm bây giờ là hạ gục Ma Vương.
“Vào trận thôi, Ma Vương.”
[[Tới đây đi, con người!]]
Tôi nhảy ra và nhặt vài viên sỏi trên mặt đất.
Hãy nhớ lại, những bài học tôi đã học với Tatsuyuki-san.
Tôi vẫn còn yếu, nhưng tôi đã được dạy cách trở nên mạnh mẽ bất chấp sự yếu đuối của mình.
[[Linh Cốt Ma Xúc.]]
“!?”
Một bàn tay khổng lồ khác xuất hiện trước mặt tôi.
Nhưng tôi đã có cách đối phó với nó rồi.
“!”
[[Wa!?]]
Tôi ném viên sỏi nhặt được vào bàn tay đó, và ngay khoảnh khắc nó chạm vào, viên sỏi đã vỡ vụn.
Tôi đã nhận ra điểm yếu của nó khi thấy nó mục rữa cái cây.
Chiêu đó không có sức xuyên thủng.
Chỉ có vật thể ở điểm tiếp xúc mới bị ảnh hưởng bởi sự mục rữa đó mà thôi.
Ngay cả khi đối đầu với Ma Vương, sức quan sát của một con người cũng có thể hữu dụng.
“Ồ? Cái này hay đấy.”
Có một cành cây dài ở nơi tôi vừa đáp xuống.
Gọi nó là kiếm gỗ thì hơi quá, nhưng chỉ cần có một loại vũ khí nào đó trong tay cũng đủ khiến tôi cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Tôi hít một hơi thật sâu và điều chỉnh hơi thở của mình.
Tôi yếu.
Tôi yếu.
Tôi yếu.
Chính vì tôi yếu nên tôi mới cần phải chiến đấu bằng cái đầu của mình.
[[Linh Cốt Ma Xúc.]]
“Chiêu đó đéo có tác dụng với ta đâu!”
Tôi dùng viên sỏi búng bằng ngón tay để chống lại Linh Cốt Ma Xúc.
Cứ như vậy, tôi lao đến và khiêu chiến Ma Vương bằng cận chiến.
[[Đồ ngu!]]
“HAAHHH!”
Ma Vương vung chiếc lưỡi hái lớn của nó, nhưng tôi vẫn dán mắt vào nó và vung cành cây đúng lúc.
Thứ tôi nhắm đến là một đòn phản công.
[[Kh, —ông thể nào……!?]]
Tôi đã hất văng chiếc lưỡi hái quá khổ khỏi tay của Ma Vương.
Tôi quyết định sử dụng kỹ năng kiếm đạo của mình, thứ mà tôi đã luôn tự hào kể từ kiếp trước để chiến đấu.
Nếu tôi có thể lợi dụng khoảnh khắc đối thủ mất vũ khí, bất kể họ là ai, sẽ có cơ hội để ra đòn.
Tôi nhặt chiếc lưỡi hái vừa bay lên không trung và vung nó xuống Ma Vương.
[[Ma Thủ.]]
“!?”
Nhiều bàn tay đen bất ngờ xuất hiện từ dưới thân Ma Vương.
Tôi không thể để bản thân bị trúng chiêu, nên tôi đành từ bỏ chiếc lưỡi hái và nhảy ra xa.
[[Ngươi nghĩ ngươi có thể thắng? Chỉ là một con người tầm thường như ngươi? Một vị Vua không thể nào thua một con người tầm thường được.]]
“Chết tiệt……”
Chiếc lưỡi hái tôi vứt đi bay trở lại tay của Ma Vương.
Tôi sẽ thử lại lần nữa, nhưng đó là một đòn tấn công bất ngờ nhằm cướp vũ khí của nó.
Và những kẻ đã từng bị cướp vũ khí rõ ràng sẽ đề phòng hơn.
“Gừ……., [Hãy chuyển đổi nhận thức về ta đến Mụ Thần Chết]!”
Tôi dựa vào chiêu cuối của mình, Sắc Lệnh Thống Trị.
Tôi thậm chí còn không biết nó có hiệu quả hay không.
Nhưng đây là một canh bạc mà tôi phải chấp nhận.
Tôi đã mong Ma Vương sẽ chậm lại vì nó không muốn mạo hiểm làm hại chủ nhân của mình, Mụ Thần Chết, nhưng nó lại tung ra đòn tấn công tiếp theo mà không chút do dự.
[[Linh Cốt Ma Xúc.]]
Quỹ đạo của bàn tay lớn cong lại trước mặt tôi và hướng về phía Mụ Thần Chết, người mà lúc này đã mất đi 13 năm tuổi thọ của mình.
“[Né đi, Mụ Thần Chết]!”
“!?”
Tuy nhiên, dù cho Mụ Thần Chết đã tuân theo mệnh lệnh của tôi và cố gắng né tránh, ả vẫn bị Linh Cốt Ma Xúc đánh vào lưng.
“UGAAAAA!?”
Cứ như vậy, cơ thể của Mụ Thần Chết cứng lại như đá và bắt đầu vỡ vụn.
Vậy là con người cũng có thể vỡ vụn như cây cối và đá sao………
Ngươi quá nguy hiểm, Ma Vương……
“Haa…..Haa…….. Ồ, Ma Vương……. Ngươi không chỉ trông giống Tử Thần mà còn thực sự là thần linh sao……..”
Kết quả của những buổi luyện tập với Tatsuyuki-san, kỹ năng kiếm đạo, và Gift của tôi.
Ngay cả khi có tất cả những điều đó, tôi cũng không nghĩ mình có thể chiến thắng.
Đúng lúc đó.
Ma Vương đã đưa ra một câu trả lời bất ngờ………
[[Không phải Thần, ta là Vua. Vị Vua này là Vua của Linh Hồn. Không phải Thần.]]
“?”
[[Đúng vậy! Vua không phải là Thần! Vua không thể trở thành Thần! Vua đã muốn trở thành Thần nhưng không thể!]]
“Hả?”
Đột nhiên, lời nói của Ma Vương chuyển thành một sự pha trộn giữa sự giận dữ và phẫn uất.
Chỉ nghe giọng nói của nó cũng đủ khiến tôi cảm nhận được sự xấu xí ẩn sau đó.
[[ENNNOIIIIAAAAAAA! KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢC!!!!!! VUA SẼ NHẤT ĐỊNH CƯỚP NGÔI THẦN TỪ NGƯƠI!!!!!!!]]
“Khoan đã, ngươi biết Ennoia à!?”
Tôi không thể không phản bác khi cái tên Ennoia đột ngột được nhắc đến.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cái tên của nhỏ Thần Loli đó, Gainen-san, lại thoát ra từ miệng của một sinh vật như thế này………
[[Sao? Tên khốn nhà ngươi cũng biết Ennoia? Đừng có lừa ta!]]
“KuHa! KuHaHaHa! KuHaHaHaHa!”
[[ENNNNNOOOIIIIAAAA CHÓOOOO CHẾTTTTT!!]]
Có vẻ như tôi đã đạp phải mìn khi bắt chước tiếng cười của Ennoia, khiến Ma Vương nổi cơn thịnh nộ và được tăng sức mạnh bởi lòng hận thù của nó.
Tôi có thể cảm nhận được Ma Vương trước mặt tôi không còn bình tĩnh và điềm đạm nữa.
[[152 NĂM. VUA VẪN CÒN NHỚ TRẬN CHIẾN NGÀY HÔM ẤY NHƯ MỚI CHỈ HÔM QUA VẬYYY! RA ĐÂY ĐI ENNOOOOOIIAA!]]
Trong lúc Ma Vương đang gào thét, một mẩu giấy xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi không biết nó đến từ đâu, nhưng khi tôi chiếu ánh sáng từ điện thoại vào, có thứ gì đó được viết trên đó.
“Hừm, để xem. [KuHaHa! Làm gì có chuyện Vua có thể thắng Thần được, đồ ngu. Ký tên, Ennoia], nó viết vậy……”
[[KIIIIIIIIIIIISHHHHHHHHHHHHH!]]
“Cứt thật……”
Ma Vương đột nhiên phát ra một tiếng rít kỳ lạ giống như Mụ Thần Chết và được tăng sức mạnh hơn nữa.
Chiều cao của nó, vốn ban đầu chỉ khoảng 3 mét, giờ đã cao đến 5 mét.
Thấy Ma Vương trở nên mạnh hơn, tôi bắt đầu suy nghĩ về những gì cần làm.
Không, không còn thời gian để lãng phí vào việc cân nhắc các lựa chọn nữa.
Theo bản năng, tôi đã sử dụng Gift của mình.
“Chết tiệt……, [CHẾT ĐI, Ma Vương.]”
[[Hừ, Vua đã chết rồi……… VÀ KẺ ĐÃ CHẾT THÌ KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC NỮA!!!!]]
Ma Vương chống lại Gift của tôi và giơ chiếc lưỡi hái lên.
Giống như lần Tatsuyuki-san chống lại Gift của tôi, gã này là một kẻ gian lận.
“5 mét thì cao quá……. đúng như dự đoán, mình không thể với tới độ cao đó nếu không có vũ khí……. Vậy thì mình sẽ phải tự mình đi lên đó!”
Tôi đi vòng ra phía sau Ma Vương và túm lấy một cành cây gần đó.
Ma Vương nhìn xung quanh một cách bồn chồn như thể nó đã mất dấu tôi.
Tôi xóa bỏ sự hiện diện của mình để ẩn nấp và trèo lên một cái cây khi có cơ hội.
“Oi!”
[[!?]]
Với một giọng nói lớn, tôi gọi Ma Vương để thông báo sự hiện diện của mình.
Đúng như tôi muốn, Ma Vương quay lại nhìn, và tôi nhảy từ ngọn cây xuống.
“Bên này!”
Tôi đâm cành cây vào nhãn cầu của Ma Vương.
Dù nó là một bộ xương, tôi vẫn có thể cảm thấy cú thúc của mình đào sâu vào khoảng không tối tăm bên trong cơ thể nó.
Đó là một cảm giác khó chịu, nhưng vì tôi không chiến đấu với một con người khác, nên không cần phải nương tay.
Một ngày nào đó, khi tôi phải chiến đấu với Ennoia, tôi cũng sẽ không có thời gian để do dự………
Tôi cần phải rèn luyện trái tim mình.
[[GuGAHHHHH!? TÊN KHỐN, LOÀI NGƯỜI KIA!?]]
“Haaa!”
Sau khi cắm cành cây vào hốc mắt của nó, tôi rơi từ độ cao 5 mét xuống.
Cảm thấy rằng mình sẽ không thể tiếp đất mà không bị thương, tôi co người vào tư thế phòng thủ và lăn đi khi tiếp đất.
Tôi đã có thể ngăn chặn cái chết của mình trong tiền kiếp nếu tôi có thể làm được điều này khi đó. Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhìn vào vai phải của mình.
[[CHƯA! VUA VẪN CHƯA THUA!]]
Ma Vương giận dữ rút cành cây ra khỏi hốc mắt của nó.
“…….. tha cho ta đi mà.”
Tôi cố gắng dùng đôi chân trầy xước của mình để đứng lên.
Chắc chắn ngày mai sẽ có vết bầm ở đây.
✦✧
“Anh đến rồi, Hideyori.”
“Ể……?”
Từ phía sau tôi, một bàn tay vươn tới và chạm vào vai tôi, mang lại cho tôi cảm giác an toàn.
“Để anh,” anh nói khi bước ra phía trước tôi.
“Tatsuyuki-san…….”
“Em đã làm tốt lắm. Em đã học được nhiều điều từ buổi tập này phải không? Chà, có vẻ như em đã đến giới hạn rồi, nên hãy cứ để phần còn lại cho anh.”
Trước mặt tôi là bóng lưng của người mà tôi ngưỡng mộ.