Takeru và tôi bước vào trong rừng.
Tiếng côn trùng, tiếng chim hót, tiếng gió.
Những âm thanh của tự nhiên đó dường như bị lấn át bởi một thứ tiếng động chát chúa, nặng nề của kim loại va vào nhau.
Gan
Gan
Gan
Tiếng động rõ ràng hơn, và tôi nhận ra đó là âm thanh của kim loại va vào kim loại.
Mồ hôi chảy dọc sống lưng tôi.
——Oi.
Hideyori bên trong tôi cất tiếng.
Giọng của tên rác rưởi đó đột ngột vang lên, khiến sự chú ý của tôi rời khỏi âm thanh kia.
Gì vậy?, tôi đáp lại trong tâm trí.
——Dù mày có quay lại bây giờ cũng vô ích thôi, tình hình này rất tồi tệ đấy.
Nghe lời Hideyori nói, tôi nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Vậy là dù có tiến lên hay quay lại thì cũng tệ như nhau ư…?
Mới hôm nọ tôi còn thở phào nhẹ nhõm vì death flag của lộ trình Mitsuki đã biến mất, nhưng xem ra tôi lại tự mình tìm thấy một cái khác rồi…
Trong lúc tôi đang cân nhắc, Takeru đã đi trước và lén lút tiến về phía phát ra âm thanh.
Chúng tôi sẽ sớm tìm ra thứ gì đang tạo ra tiếng động đó thôi.
Im lặng…
Tiếng kim loại đột nhiên im bặt.
Bối rối, Takeru và tôi nhìn nhau.
Tôi không biết cậu ta đang có biểu cảm gì, nhưng Takeru khẽ hỏi, “Đi tiếp không?”, và tôi đáp, “Ừm.”
Tại nơi phát ra âm thanh, có một cái cây to hơn hẳn những cây khác trong khu vực.
Không phải thứ gì bằng kim loại ư?, tôi tự hỏi khi tiến lại gần cái cây.
Đó là lúc Takeru rọi đèn pin điện thoại vào thân cây.
Năm con búp bê rơm hình người nhỏ được đóng đinh vào cái cây lớn.
“Woaa!?” Takeru thốt lên một tiếng thét nho nhỏ, tôi thấy một bóng người trong ánh sáng lờ mờ.
Cùng lúc đó, tiếng thứ gì đó lao đi với tốc độ cao, xé toạc không khí lọt vào tai tôi.
“NÚP XUỐNG!?”
Tôi lao tới, ôm chặt lấy Takeru.
Cả hai mất thăng bằng và ngã xuống đất.
Ngay sau đó, tại vị trí đầu của Takeru vừa ở, một thứ gì đó bay thẳng vào thân cây, dính chặt vào đó với tiếng Gan.
Khi Takeru rọi đèn vào, một con dao găm đang cắm ở đó.
[[SÌIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!]]
Từ hướng tôi thấy bóng người ban nãy vọng tới một giọng nói khàn khàn.
[[CHÚNGG MÀYYYY THẤYY RỒIIIIIIIIII!]]
“UWAAAAA!?”
Tiếng thét của Takeru vọng lên từ phía dưới tôi.
Cậu hoảng loạn đến mức tôi phải giật lấy điện thoại trong tay mình, tắt đèn pin đi và nhét đại vào túi.
“Chạy đi, Takeru.”
“Hi, Hideyo…”
“Đi thôi!”
Nửa như gào lên, tôi nắm tay Takeru đang còn hoảng loạn và bắt đầu chạy.
Trước mắt, tôi vội vã chạy theo hướng con đường chúng tôi đã đi trước đó.
“qUaY lẠi! GIẾT!”
“Kuh…”
Khi tôi quay đầu lại, tôi thấy một bóng người đội thứ gì đó trông giống vương miện với vài cây nến cắm trên đỉnh, tay cầm một cây búa và một cái liềm, đang lao tới đuổi theo tôi và Takeru.
“C-Cái chó gì thế!? Mụ Tử Thần Bất Tử à!?”
Tôi nghe thấy giọng nói sợ hãi của Takeru bên cạnh.
Mụ Tử Thần Bất Tử? Chưa kịp để tôi phản bác cái cách đặt tên của Takeru (mà tôi cũng chẳng có tâm trạng đó), một cây búa đã bị ném về phía chúng tôi.
“Cứt chó!?”
Tôi né sang một bên và núp sau gốc cây.
Bong, cây búa đập vào cây và tạo ra một âm thanh nặng nề, trầm đục.
Nếu tôi không né, đầu tôi đã nát bét rồi.
Thứ đó được ném đi mà không hề do dự, và độ chính xác của nó thật đáng sợ, đặc biệt là khi chúng tôi đang ở giữa đêm khuya.
Từ những gì tôi thấy, Mụ Tử Thần Bất Tử này có lẽ còn mạnh hơn cả Yurika và Yoru.
Tôi bắt đầu cảnh giác, bởi mụ ta thậm chí có thể ngang hàng với một người như Irene-gì-đó-san.
“KISHAAAAA! KISHAAAAAAAA!”
Mụ Tử Thần Bất Tử phát ra một tiếng kêu lạ lùng.
Sau đó, mụ nói một điều mà tôi không thể bỏ qua.
“KISHAAAAA! GIFT! [MA VƯƠNG GIÁNG THẾ]! FIIIIIIIIIII! HYAAAAAAAAAAAAA!”
“…Hả?”
Mụ Bà đó vừa nói [Gift] ư?
Tôi chắc chắn mình không nghe lầm.
Trong khi tôi còn đang hy vọng mong manh rằng mình đã nghe nhầm, thì những bóng đen bắt đầu tụ lại, dường như để chế giễu hy vọng nhỏ nhoi đó, và biến thành một hình người phát ra ánh sáng kỳ bí.
Hình bóng ma quái trôi lơ lửng trên không trung. Nó mặc quần áo rách rưới, một tay cầm một cái liềm lớn. Trên đầu là một chiếc vương miện và bên dưới là một khuôn mặt mà dù nhìn thế nào cũng chỉ thấy đó là một cái đầu lâu.
Bộ xương khô hạ xuống đất. Chiều cao của nó lên tới 3 mét, và bất cứ ai nhìn thấy nó, điều đầu tiên họ nghĩ đến sẽ là, đúng vậy, đó là Tử Thần.
[[Ngươi đã triệu hồi ta, con người… Đầu tiên, hãy dâng cho ta ba năm tuổi thọ của ngươi.]]
“SHAAAAAA!?”
Giọng của Mụ Tử Thần Bất Tử, trước đó chỉ nghe lạ lùng, giờ trở nên đầy đau đớn.
Tuy nhiên, dù sắc mặt trở nên tệ hơn, mụ ta bằng cách nào đó vẫn tràn đầy sức sống.
“Đ-Đây là mơ đúng không…? N-Này, chuyện gì vậy!? Chuyện gì đang xảy ra thế này!?”
“Kuh…”
Tôi có mang theo [Anti Gift] của Takeru nhưng đã không thể ngăn cản mụ ta.
Ai mà ngờ một bà lão trông như Tử Thần điên rồ lại là một Gift Holder chứ.
“Ma Vương! Giết hai đứa nó! Giết chúng nó đi, GIẾTTTTTTTTTTT!”
[[…Được thôi.]]
Hình dáng gọi là Ma Vương bắt đầu di chuyển, như thể đang tuân theo mệnh lệnh của mụ ta.
[[Linh Cốt Ma Xúc.]]
Một bàn tay khổng lồ xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi suýt soát tránh được bằng cách lăn mình sang một bên, và bàn tay đó đập vào cái cây đằng sau tôi.
Sau đó, cái cây đột nhiên mục rữa.
“…”
Tôi sững sờ trước sức mạnh khủng khiếp mà một người bình thường không thể có được.
[[Linh Cốt Ma Xúc.]]
Đòn tấn công thứ hai ập đến.
Một bàn tay khổng lồ khác xuất hiện trước mặt tôi, và lần này tôi không thể tránh được.
“Aaa…”
Akechi Hideyori, một người đàn ông được Death Flag ưu ái, sẽ phải kết thúc tại đây.
Aaa, vậy ra đây là nơi mình chết ư…
Với những suy nghĩ đó trong đầu, tôi không thể rời mắt khỏi bàn tay khổng lồ đang đến gần.
Và không một chút do dự, bàn tay đó tiếp tục tiến lại gần.
Tuy nhiên, ngay trước khi chạm vào tôi, nó đột nhiên biến mất.
[[Hửm? Ngươi, có vẻ ngươi đang mang theo một món thánh vật nhỉ.]]
Ma Vương nói với một giọng điệu đầy nghi vấn.
Cuối cùng, Takeru cũng có thể cử động, cậu nắm lấy tay tôi và đỡ tôi dậy.
“C-Có lẽ là cái bùa hộ mệnh mà Tatsuyuki-san đưa cho chúng ta…?
“Ể?”
Takeru nhắc đến bùa hộ mệnh nhưng đầu óc tôi trống rỗng trong chốc lát.
Sau đó, tôi hiểu ý cậu ấy.
“Chắc chắn, cái bùa hộ mệnh mà Tatsuyuki-san đưa cho tụi mình trên xe đã cứu cậu. Có lẽ anh ấy đã biết chuyện như thế này sẽ xảy ra đúng không…?”
“R-Ra là vậy…”
“Thánh vật mà tên kia nhắc đến chắc là cái bùa hộ mệnh này…”
Takeru nói và cho tôi xem bùa của cậu ta.
Lúc đó, tôi tìm thấy một tia hy vọng.
“Được rồi, chúng ta an toàn rồi!”
“Hế! Cái gì mà Ma Vương chứ! Vậy là tất cả những gì ngươi làm chỉ là màu mè thôi hả! Đúng là một đống xương vô dụng!”
Người hùng vô năng nhà ta ngay lập tức khiêu khích Ma Vương.
Tôi có cảm giác lẫn lộn về việc này, nhưng mặt khác, Ma Vương bị khiêu khích đã [Hừm?].
[[Không đời nào đó là giới hạn của Sức mạnh Đế Vương của ta! Dâng cho ta mười năm tuổi thọ của ngươi.]]
“GAAAAAAAAAAAA!? AAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Mụ Tử Thần Bất Tử thét lên một tiếng đầy đau đớn.
Tiếng hét của mụ thôi đã đủ khiến tôi giảm sức mạnh đi một phần.
[[——Tuyệt Tử]]
“Aa…? AAAAAAAAA!?”
Ma Vương đột nhiên phát ra một luồng sóng xung kích bí ẩn xung quanh hắn.
Sau đó, bùa hộ mệnh của tôi và Takeru đều biến thành tro bụi.
Tôi vội vàng cho tay vào túi và lập tức cảm thấy cái bùa hộ mệnh từng ở đó giờ đã biến thành thứ gì đó mịn như cát.
[[Giờ thì, hãy có một trận chiến công bằng, hai đấu hai.]]
“Công bằng cái cục cứt thúi quắc!? Ngươi đang nói linh tinh gì thế, tên ma não rỗng kia! Làm sao những con người bình thường như bọn ta có thể đấu lại thứ mà chạm vào cái gì là làm mục rữa cái đó chứ!?”
Với sự tồn tại của hắn đã xứng đáng để bị phản bác ngay từ đầu, chúng tôi đồng loạt vãi cả đống lời phản bác vào hắn.
Dù vậy, điều đó cũng không thay đổi được tình thế tuyệt vọng của chúng tôi…
Ma Vương, Mụ Tử Thần Bất Tử.
Làm thế nào tôi có thể chiến đấu với hai sinh vật siêu nhiên này mà không có sự bảo vệ của bùa hộ mệnh…
Tôi quyết định sử dụng tất cả những gì Tatsuyuki-san đã dạy và đứng dậy.
<Tác Note>
Hạng B
[Ma Vương Giáng Thế]
Bằng cách sử dụng 3 năm tuổi thọ của người dùng, người dùng có thể triệu hồi Ma Vương.
Mụ Tử Thần Bất Tử đã quyết định triệu hồi Ma Vương vì bà ta gặp khó khăn trong việc tiêu diệt những nhân chứng cho lời nguyền của mình.
Bà ta thường không dựa vào Ma Vương khi tiêu diệt nhân chứng vì thường tự mình làm (Bà ta không muốn lãng phí tuổi thọ của mình).
Mụ Tử Thần Bất Tử có được một khả năng rất mạnh mẽ đổi lấy tuổi thọ của mình, nhưng điều đó cũng gây phiền toái cho bà ta vì đôi khi Ma Vương sẽ sử dụng tuổi thọ của bà ta mà không có sự cho phép.
Không có mối liên kết nào giữa Ma Vương và Mụ Tử Thần Bất Tử.
Cho đến nay, bà ta chỉ giết 3 người bằng cách sử dụng Ma Vương trong khi Mụ Tử Thần Bất Tử tự mình đã giết 8 người.
Tình cờ thay, sự tồn tại của Ma Vương không phải là Gift nên [Anti-Gift] không thể vô hiệu hóa cả bản thân Ma Vương lẫn Linh Cốt Ma Xúc của hắn.
Trong trường hợp này, [Anti-Gift] chỉ có thể ngăn cản việc triệu hồi hắn.
Nói một cách dễ hiểu, sự tồn tại của Ma Vương gần giống với Ennoia.
Điều mà mụ bà đang làm là một lời nguyền Ushi no Koku Mairi, một nghi lễ nguyền rủa nơi ta nguyền rủa ai đó bằng cách đóng đinh búp bê rơm vào một ngôi đền hoặc nơi linh thiêng vào giờ Sửu (1-3 giờ sáng).
Tiếp theo, Hideyori chiến đấu với Ma Vương!