Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

12 206

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

(Đang ra)

Xin hãy để linh hồn mỏi mệt này được nghỉ ngơi! Bi kịch của kẻ yếu phải dẫn dắt đội mạnh nhất

Tsukikage

Hãy chứng kiến những thăng trầm dở khóc dở cười của một gã chỉ muốn… nghỉ hưu cho yên thân.

2 8

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

17 349

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

21 492

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Arc 10: Nguyệt & Chuông [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 269: Touno Tatsuyuki Thanh Tẩy

"Cuối cùng em cũng đến rồi. Takeru nữa, lâu rồi không gặp."

"Chào buổi sáng."

Đột nhiên, tôi nhận được tin nhắn từ Tatsuyuki-san.

[Tập luyện không? (^^) /]

Và phản hồi ngay lập tức của tôi là.

[ĐI NGAY! ε=(ノ゜Д゜)ノ]

Cứ thế, tôi được mời tham gia chuyến cắm trại này.

Trông có vẻ vui, với cả tôi cũng đã có kinh nghiệm cắm trại trên một hòn đảo hoang từ lâu rồi. Tuy nhiên cũng đã lâu lắm rồi.

Khi tôi nói với Takeru, cậu đáp lại: "Cuối tuần này, Risa và mấy cô gái định tổ chức một buổi tiệc thiếu nữ nên tớ sẽ đi cùng cậu!"

Cuối cùng, đã quyết định rằng Tatsuyuki-san, tôi và Takeru sẽ đi cắm trại cùng nhau.

Tatsuyuki-san sẽ lo toàn bộ chi phí và hầu hết các thiết bị đã được chuẩn bị sẵn, vì vậy tôi chỉ cần mang theo vài bộ quần áo mà tôi không ngại bị bẩn và một số đồ dùng cá nhân. Đó là lý do tại sao hôm nay tôi và Takeru mặc đồ đơn giản.

Hôm nay, chúng tôi gặp Tatsuyuki-san trước nhà ga vì anh ấy sẽ lái xe đưa cả bọn đi.

"Được rồi, chúng ta đi thôi. Thắt dây an toàn vào."

Tatsuyuki-san quay lại nhìn tôi và Takeru ở ghế sau.

Thật đáng khâm phục khi anh ấy luôn quan tâm đến sự an toàn của mọi người.

Trong tâm trí tôi, Tatsuyuki-san chính là hình mẫu lý tưởng của một người đàn ông.

"À, phải rồi. Nhớ giữ cái này bên mình mọi lúc nhé."

"?"

Tatsuyuki-san đưa cho mỗi chúng tôi một cái bùa hộ mệnh.

"Cái này giống như, một lá bùa...?"

"Ừm, chỉ là một chiếc bùa hộ mệnh thông thường thôi."

Tatsuyuki-san trả lời.

...Tôi có một dự cảm không lành về chuyện này.

Tại sao chúng tôi lại cần một chiếc bùa hộ mệnh như vậy chỉ để đi cắm trại?

Bầu không khí trở nên u ám.

Tôi thật sự hy vọng đây chỉ là một chuyến cắm trại bình thường.

"Haha. À, nó chỉ là một chiếc bùa để xua đuổi nguy hiểm thôi, có vậy thôi."

"Thật vậy sao! Chắc chắn rồi, gặp tai nạn ở vùng núi sẽ rất tệ! Đây này, Takeru."

"Ừm..."

"Nhớ cất nó vào túi nhé? Và cũng đừng làm mất nó trong suốt chuyến đi. Tuyệt đối không được làm mất nó đâu đấy."

Tatsuyuki-san liên tục nhấn mạnh rằng chúng tôi phải giữ chiếc bùa bên mình mọi lúc.

Tôi và Takeru im lặng nhìn nhau. Cảm giác bất an càng lúc càng dữ dội hơn.

Nhưng chẳng để tâm đến điều đó, Tatsuyuki-san khởi động xe và chúng tôi bắt đầu lên đường.

"Sao rồi? Chuyện học hành thế nào? Có vui không?"

"Cũng, cũng đi.”

"Mấy tiết học khó quá."

“Anh hiểu, anh hiểu mà. Dạo gần đây Hideyori không có thời gian tập luyện với anh vì hai đứa hình như tham gia câu lạc bộ đúng không? Nhớ đừng để cơ thể lười biếng đi nhé."

“Em vẫn chạy bộ và tập thể hình mỗi ngày mà.”

"Tốt."

Tôi và Takeru vẫn rất lo lắng dù chỉ đang trò chuyện đôi câu.

Sự tồn tại của chiếc bùa trong túi chỉ mang lại cho chúng tôi một cảm giác bất an.

"Hôm nay anh mua được một ít thịt ngon lắm. Đợi đến lúc nướng BBQ nhé."

“Em chắc chắn mong chờ nhất là món đó rồi!"

"..."

Khi Takeru tỏ ra lo lắng, tôi cũng lo lắng theo.

Tôi muốn hỏi Tatsuyuki-san liệu anh ấy có kế hoạch gì cho chúng tôi không, nhưng Takeru dường như không định hỏi.

Vì thế tôi đành mở lời trước.

"Tatsuyuki-san!"

"...Có chuyện gì vậy?"

Tôi không biết anh ấy có nhận ra bầu không khí gượng gạo trong xe hay chỉ đang cố tỏ ra dửng dưng, nhưng lần này anh ấy trả lời bằng một giọng trầm thấp.

"Uuu... chúng ta không đi đến một nơi bị ma ám chứ?"

"Nơi bị ma ám...? Nah. Chỉ là một ngôi làng hoang thôi."

"Một ngôi làng?"

"Ừm. Nó nằm gần một con sông và mấy ngọn núi. Một nơi thật sự yên bình. Anh cũng chưa từng nghe có ma quỷ gì ở đó cả."

Tatsuyuki-san nói với vẻ tự tin.

Tôi và Takeru trao đổi ánh mắt.

"Thế nên, yên tâm đi. Không cần phải lo lắng về việc ma quỷ xuất hiện đâu."

Tatsuyuki-san khẳng định bằng một giọng nói nhẹ nhàng.

✦✧

"ĐẾN RỒI, NÚI!"

"ĐẾN RỒI, SÔNG!"

"Haha, hai đứa vẫn tràn đầy năng lượng nhỉ..."

Chúng tôi đến nơi cắm trại vào buổi chiều tối.

[Aaa, đau mông quá] mệt mỏi sau chặng đường dài, Tatsuyuki-san than vãn.

Cách chỗ chúng tôi đỗ xe không xa, có một tấm biển rách nát với dòng chữ [Khu cắm trại] viết trên đó.

"Cơ mà, tớ chẳng thấy ai cắm trại ở đây cả."

"Ừm, chỗ này có phong cảnh đẹp thật."

Chiếc xe duy nhất trong bãi đỗ là của Tatsuyuki-san.

Đây là một nơi yên tĩnh và thanh bình đến nỗi không có gì lạ nếu chúng tôi có thể tự nhủ rằng chỉ có ba chúng tôi còn lại trên thế giới.

"Tatsuyuki-san, tụi mình thật sự có thể cắm trại ở đây được không?"

“Anh đã xin phép rồi. Vả lại, ở đây em có thể cắm trại ở bất cứ đâu mà không cần xin phép trước. Thôi nào, chúng ta vào thôi."

Với hành lý trên tay, Tatsuyuki-san bắt đầu đi vào.

Tôi xách cái thùng giữ nhiệt và đi theo anh ấy.

Vì Tatsuyuki-san đi thẳng vào mà không thèm nhìn các biển báo ở lối vào, có lẽ anh ấy quen thuộc với nơi này rồi.

"Nn?"

"Có chuyện gì vậy, Takeru?"

"Không, tớ vừa thấy vài cây nến... thế thôi."

Takeru phát hiện vài cây nến đã chảy ra.

Tuy nhiên, đất không lẫn vào lớp sáp trắng nên có lẽ mới đây thôi.

"Cái này trông mới nhỉ."

Hình như Takeru cũng có cùng ý kiến với tôi.

"Thôi nào, chắc là của mấy người cắm trại khác thôi."

Tatsuyuki-san giải thích như vậy.

Vì lý do nào đó, anh ấy dường như cố tình tránh nhìn vào những cây nến khi đi.

Tatsuyuki-san là người đã dạy tôi kỹ năng quan sát cho phép tôi nhận ra Eien-chan đầy đặn hơn so với bản thân cô ấy trong game. Liệu một người như vậy có thể bỏ sót một dấu vết như thế này không?

"À, cái đó là sổ tay à?"

Tôi tìm thấy một cuốn sổ tay trên bãi cỏ.

Nó hơi ướt, nhưng dù có nhìn thế nào đi nữa, tôi vẫn có thể thấy nó mới bị bỏ lại đây gần đây.

"Nến, và một cuốn sổ tay à, người ta thích xả rác ở đây nhỉ."

"Ừm. Thật kinh khủng."

Sẽ dễ hiểu hơn nếu nó đã bị bỏ lại đây từ lâu, nhưng trông có vẻ như ai đó vừa vứt nó đi gần đây.

Tò mò muốn biết loại rác rưởi tồi tệ nào lại vứt rác ở núi như vậy, tôi mở cuốn sổ tay ra.

"Cái này trông giống nhật ký của một đứa trẻ."

"Ừa, và những dòng chữ gần đây nhất cũng là năm nay..."

Takeru nhìn vào cuốn nhật ký từ bên cạnh tôi.

Một số chữ cái không thể đọc được vì dính bụi bẩn và vết bẩn.

[Hôm nay, tôi đ■ thú nh■n nỗi bu■n sâ■ ■ắc nhất vớ■ ch■ ■ẹ. T■i bị p■■n ■ộ■, phản bội, phản bội, phản bội, phản bội, ■■■■ ■■■, ■■■■ ■■■, ■■■■ bội.]

“…chuyện này tệ vãi?”

"Nah, nah, chắc là người này đang luyện viết chữ [Phản bội] thôi. Thôi nào, lật trang đi, tớ chắc chắn nó sẽ chứa đầy những kỷ niệm vui vẻ ở trường hoặc gì đó."

Theo lời Takeru, tôi lật trang.

[Shinji-kun đá tô■. Cậu sẽ ch■t. Nhưng nế■tôi đá■h Shinji-kun, sensei ■ẽ chỉ mắn■ tôi ■hôi. Chết đi, Shinji-kun, Chết đi, sensei.]

"...Takeru?"

"Thấy chưa, những kỷ niệm vui vẻ ở trường... đúng không?"

"Không đời nào, đây rõ ràng là nhật ký của một đứa trẻ bị bắt nạt đúng không!?!?"

"Nah, chỉ nghe giống vậy thôi. Thôi nào, trang tiếp theo."

Tôi lật trang tiếp theo một cách gượng gạo.

[Tao sẽ đéo bao giờ tha thứ cho bất cứ ai đọc thứ này.]

“CÁI CỤC CỨT BẢY MÀU—!? Này, thật đấy à!? Cái lề gì thốn!?”

"...c-chúng ta có nên mang cái này lên chương trình TV không?"

"Cậu lấy đâu ra dũng khí vậy!"

Tôi thậm chí còn không muốn nhìn vào trang này nên tôi vội vàng lật sang trang tiếp theo nhưng nó trống rỗng.

Trang tiếp theo và trang sau đó cũng trống.

"C-cái quái gì thế này? Chỉ có vậy thôi à? Thật là lãng phí một cuốn sổ tay đẹp."

"Cậu chỉ tập trung vào cái đó thôi à?"

Tôi phản bác lại Takeru giống như cái cách tôi đã làm với Risa.

Và khi tôi lật sang một trang khác.

"!?"

Nó chứa đầy những dòng chữ đen lộn xộn đáng sợ khiến Takeru và tôi rùng mình.

Sau đó, những dòng chữ đen bắt đầu tuôn ra từ trang sách xuống đất.

"WOA!?"

"...!?"

Trang sách đã trống rỗng.

Không, không phải vậy.

Chúng không phải là những dòng chữ đen, chúng là những sợi tóc đen bị nhét giữa các trang.

Và chúng vừa rơi xuống chân tôi và Takeru.

"AWAWAWAWWA..."

“ĐỤĐỤĐỤĐỤĐỤĐỤĐỤĐỤ…”

Tôi ném cuốn sổ tay lên những sợi tóc để chúng không còn lọt vào tầm mắt của tôi.

Điều đó quá phi thực tế đến nỗi bộ não tôi không thể theo kịp.

Lần đầu tiên tôi tái sinh vào thế giới của [Phá Vỡ Chuỗi Buồn], tôi bắt đầu nghĩ rằng mình có thể đã bước vào thế giới của một trò chơi kinh dị.

"T-Tatsuyuki-san!"

Sợ hãi, Takeru gọi Tatsuyuki-san.

"Nn?"

"T-tóc!? Q-quyển sách!? Bên trong..."

"Kamihasami à..."

"Hả?"

Tatsuyuki-san bình tĩnh nhặt cuốn sổ tay cùng với mớ tóc và đốt nó bằng bật lửa.

"Kamihasami. Từ này là sự kết hợp giữa Tóc (Kami) và Kéo (Hasami) đấy. Nó xuất phát từ một nền văn hóa mà người ta dùng để trút sự hận thù của mình vào tóc rồi cắt nó bằng kéo. Đó là một bùa chú biến linh hồn bảo hộ của một người thành một ác linh. Nguyền rủa ta và những kẻ đã nhìn thấy nó, đại loại vậy. ...cuốn sổ tay đó chứa đầy sự thù hận và oán giận."

Tatsuyuki-san ảm đạm nhìn cuốn sổ tay biến thành tro.

Sau đó, anh ấy lấy một chai nước từ thùng giữ nhiệt ra và đổ nước lên chỗ tro.

"Chúa ơi, xin hãy dùng nước này gột sạch sự thù hận." anh ấy thầm cầu nguyện.

Sau đó, anh ấy liếc nhìn chúng tôi một cách nhanh chóng. Hiểu được điều anh ấy muốn nói với chúng tôi, chúng tôi nhắm mắt lại và chắp tay cầu nguyện.

"Giờ thì, chúng ta quay lại cắm trại nào."

“Anh lấy đâu ra dũng khí thế!!!!!!!!"

Tâm trạng của Tatsuyuki-san thay đổi quá nhanh đến nỗi tôi không thể không phản bác lại...

<Tác Note>

Buổi tiệc thiếu nữ sẽ diễn ra theo trình tự thời gian.

Tiếp theo, chuyến cắm trại sẽ tiếp tục...

Eng: Chào mừng, đến với arc phụ kinh dị shounen. Tluc: Hành trình săn ma của 3 thầy trò bắt đầu!