Với thảm kịch của lộ trình [Nguyệt&Chuông] đã nằm lại phía sau, tôi lập tức trở về phòng học.
Khi đang cảm thấy hài lòng vì đã hoàn thành tốt công việc, tôi bỗng nhìn thấy một cô gái với mái tóc vàng đứng trước cửa lớp.
“Yo, Mitsuki. Cậu sao vậy?”
“Hideyori! Tớ chỉ đang nói chuyện với Risa thôi mà.”
“Vâng, tớ đang trò chuyện với Mitsuki-san.”
Risa và Mitsuki, những người đã trở thành bạn bè sau cuộc chạm trán tình cờ ở Myacdonald, đang trò chuyện với nhau ở hành lang.
Chắc chắn là trong game có những sự kiện hai người này ở bên nhau, nhưng tôi không thể nói là có nhiều. Cùng lắm thì tôi cũng chỉ đếm được bằng hai bàn tay thôi.
Và đó là còn tính cả phần chơi thêm của game nữa.
“Tớ đang rủ Mitsuki-san đi dự tiệc con gái cuối tuần này.”
“………..”
Họ thực sự trông rất hợp nhau.
Việc đó thì cũng tốt thôi nhưng có hơi đáng sợ khi bạn bè của tôi lại thông đồng với nhau mà tôi không hề hay biết, chỉ để tìm cách gây bất ngờ cho tôi...
“...Đúng rồi, tiệc con gái. Chúc hai cậu vui vẻ nhé.”
“Akechi-kun có muốn tham gia không?”
“Ể? Cậu tính tớ là con gái á!?”
“Tớ đùa thôi.”
Risa tinh nghịch cười khúc khích với tôi.
“Tớ cũng muốn dành thời gian để trò chuyện với Hoshiko một lần nữa.”
“Vậy là cậu đã gặp Hoshiko-chan rồi à, Mitsuki-san.”
“Ừm, tớ không ngờ là StaCha lại là em gái của Hideyori. Tớ không biết là em ấy có mái tóc màu xám.”
“Màu xám…?”
Trên mặt Risa hiện rõ biểu cảm [Ể? Cậu chắc là không nhầm với người khác chứ?]
Xét cho cùng thì Hoshiko chưa bao giờ để tóc màu xám trước mặt Risa.
Bên cạnh đó, vì Mitsuki chưa từng thấy vẻ ngoài ban đầu của Hoshiko nên cô có lẽ nghĩ rằng StaCha tóc xám = StarCha khi ở một mình.
Hoshiko thật sự có mái tóc màu nâu và đôi mắt giống hệt tôi.
Cô bé trông ngọt ngào đến mức tôi sẵn lòng cho cô bé bất cứ thứ gì mình có.
Gặp Hoshiko thật giống như lần đầu tiên gặp Takeru, nhân vật chính của game vậy.
“Uuu, em ấy...”
“Không sao đâu, Risa.”
“?”
Tôi đã ngăn Risa lại.
Có lẽ đoán được rằng có một hoàn cảnh đằng sau sự hiểu lầm này, chúng tôi nhìn nhau và cô gật đầu với tôi.
Là người duy nhất bị bỏ lại, Mitsuki có một dấu chấm hỏi đang lơ lửng trên đầu.
“Thế nhưng, tớ không chắc liệu em ấy có thể đến bữa tiệc của cậu được không.”
“Nếu em ấy thực sự không thể đến thì bọn tớ đành phải chịu. Tụi tớ sẽ chỉ chơi với những người có thể đến thôi.”
“Tớ rất mong được gặp mọi người từ Tây Quân.”
“Tây Quân?”
“Mitsuki-san!? SUỴTTTTT!”
“Ể?”
Risa bịt miệng Mitsuki và kéo cô ấy ra xa khỏi tôi.
[[Akechi-kun không biết về chuyện đó.]]
[[À đúng rồi…, tớ xin lỗi.]]
Nói thật, Tây Quân là cái quái gì vậy?
Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi dĩ nhiên là đội quân do Ishida Mitsunari dẫn đầu trong Trận chiến Sekigahara.
...Đây có phải là một chuyện liên quan đến lịch sử không?
Nếu tôi phải đoán, cả Risa và Mitsuki có lẽ đều là Reki-jo (otaku lịch sử nữ).
Trong trường hợp đó, Sakuya cũng nên là một phần của nhóm họ vì cô ấy yêu thích phim cổ trang và các chương trình lịch sử.
Risa và Mitsuki chắc chắn cũng toát ra khí chất của một người đam mê lịch sử.
Vậy nên, Tây Quân sẽ là một nhóm các cô gái thích những người như Ishida Mitsunari và Shimazu Yoshihiro.
Mẹ tôi ở tiền kiếp cũng là một người khá cuồng lịch sử.
Bà ấy luôn hào hứng khi nói về [Akechi Mitsuhide]. Ý là, bà ấy thích ông ấy đến mức đặt tên cho con trai mình theo tên ông.
Tôi có thể đồng cảm với họ vì mẹ tôi cũng từng như vậy.
Sakuya, Risa và Mitsuki là những Reki-jo có thể bắt đầu thở dốc khi nói về các lãnh chúa thời Sengoku. Tôi đủ trưởng thành để chấp nhận điều đó.
“Fufufu..., tớ không biết là các cậu là những Reki-jo lớn như vậy.”
“Hông pé ơi? Chuỵ đây không phải là Reki-jo đâu.”
“Ể?”
“Đó chỉ là sự hiểu lầm của Akechi-kun thôi. Lêu lêu.”
“Kuh...”
Risa khoanh tay trước ngực để tạo thành dấu chữ X.
“Ít nhất thì tớ không phải là một người như vậy.”
“Oi, đừng nói thế. Cậu sẽ làm tớ trông giống như Reki-jo duy nhất ở đây mất!”
“Nhưng nếu Mitsuki là Reki-jo thì tớ sẽ hoàn toàn hiểu được...”
“Mitsuki-san chắc chắn trông giống kiểu người sẽ thích Tam Quốc Diễn Nghĩa...”
“Sao lại cụ thể như vậy!? Và sao các cậu biết!?”
“Mitsuki, vậy ra cuối cùng cậu cũng là Reki-jo...”
“Đừng nói thế như thể đó là một điều xấu. Vả lại, Tam Quốc Diễn Nghĩa là một mô tả chính xác về lối sống của nhà Hán mà!”
“Ý là..., họ khá điên rồ...”
Tôi cũng thích Tam Quốc Diễn Nghĩa nhưng có quá nhiều khoảnh khắc điên rồ khiến tôi phải [Hả?] và gãi đầu...
À mà, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, có một người bị người ta chế giễu là “Người leo núi” tên là Mã Tắc. Tôi thực sự rất thích người này.
Người ta nói rằng mọi người đã khóc khi họ bị xử tử vì sai lầm của mình và điều đó mang lại cho tôi cảm giác tương tự như cảnh Takeru giết Hideyori.
Vì Takeru sẽ khóc vì Hideyori ngay cả khi cậu ấy tự tay giết Hideyori, điều đó thật quá hoàn hảo.
“Đừng nói thế. Họ có thể điên rồ nhưng có một sự lãng mạn trong cách họ chiến đấu để chinh phục mà!”
“Mitsuki có vẻ là kiểu người thích Quan Vũ nhỉ.”
“À, đúng vậy. Tớ cá là cậu ấy thích Kết Nghĩa Vườn Đào.”
“TẠI SAO CÁC CẬU LẠI CỤ THỂ NHƯ VẬY!?”
Không có mô tả chính thức nào về việc Fukamori Mitsuki thích Tam Quốc Diễn Nghĩa trong [Phá Vỡ Chuỗi Buồn] nhưng cô ấy chỉ trông giống kiểu người thích những thứ này.
Tôi có thể hiểu tại sao Eimi lại thích trêu chọc cô ấy.
“À, nghĩ lại thì Nii-san đã nói với tớ. Mitsuki-san đang tìm cách phá giải lời nguyền cho em gái cậu đúng không.”
“Đúng vậy, tớ thực sự mang ơn Takeru. Hideyori cũng đã giúp tớ hỏi thăm dạo gần đây.”
Cả ba chúng tôi, Mitsuki, Takeru và tôi, đã đi quanh các lớp học khác để thu thập thông tin về dấu ấn ngày hôm qua.
Về mặt đó, thông tin chúng tôi có được từ Uematsu Yurika là khá quý giá.
Trong game, cô ấy đã bị giết ngay sau khi game bắt đầu nên cô ấy không có nhiều thời gian lên hình nhưng về khả năng, cô ấy rất đáng tin cậy và có chỉ số cao.
“Cậu thực sự ổn với sự giúp đỡ của Nii-san à? Anh ấy không biết nấu ăn hay thậm chí là dùng máy giặt đâu. Thay vì vụng về, vô dụng có lẽ sẽ chính xác hơn... Ừm..., thành thật mà nói, tớ lo lắng.”
“C, Cậu ấy hoàn toàn ổn! Cậu ấy đã giúp đỡ rất nhiều!”
Ngay cả Risa cũng coi Takeru là vô dụng ư...
Takeru..., tôi không ngại nếu cậu khóc đâu.
Tuy nhiên, đây có phải chỉ là trò lừa đảo brocon của Risa để giữ Mitsuki tránh xa anh trai mình không?
“Takeru LOVE LOVE” xét cho cùng là điểm thu hút chính của Risa.
Đúng như tôi nghĩ, các nữ chính là đối thủ trong tình yêu nhỉ?
“Nói đi cũng phải nói lại, tớ cũng phải biết ơn Hideyori. Dạo gần đây cậu đã giúp tớ rất nhiều.”
“Ý là, tớ cũng không làm gì nhiều.”
Khi có một gã nào đó cố gắng tán tỉnh Mitsuki, tôi đã giả vờ là bạn trai của cô và đuổi họ đi.
Tôi đã làm trung gian cho cô khi cô cãi nhau với Eien-chan.
Cách đây vài hôm, tôi cũng đã tổ chức một buổi học nhóm với Mishima và Mitsuki tại Starbucks.
Khi tôi phát hiện ra Misuzu ở hành lang vào hôm trước, tôi đã bảo cô nên đi đường khác vì Misuzu vừa rời khỏi phòng học.
Tôi cũng đã đuổi một tên biến thái khi chúng tôi gặp phải một tên trong lúc đi hỏi thăm cách phá giải lời nguyền cho Misuzu. Gã đó nói những điều như [Hãy để tao chơi 1 phát và tao có thể nhớ lại điều gì đó.] thật là một tên đáng sợ.
Gần đây nhất, tôi đã cố gắng tra cứu dấu ấn trong thư viện và tìm thấy 108 cuốn sách về [Dấu Ấn Tiếp Nhận Gift]. Sẽ quá đau đầu cho Mitsuki nên tôi đã chọn khoảng 30 cuốn sách và tổng hợp nội dung cho cô với sự giúp đỡ của Yurika.
Nói chung, tôi chỉ làm những việc mà ai cũng có thể làm.
“Thật tiếc là tớ đã không đồng ý khi Hideyori tỏ tình với tớ dạo gần đây.”
“Phụtttt!?”
“A, Akechi-kun!? Cậu đã tỏ tình với Mitsuki-san!?”
Risa kích động.
Cô lắc vai tôi và bắt đầu tra hỏi tôi.
“A-KE-CHI-K-UN?”
“Đó, Đó chỉ là một trò đùa thôi á!? Tớ chỉ hơi bị cuốn theo thôi... Mitsuki là đồng minh duy nhất của tớ vào lúc đó mà... Nè, Mitsuki!? Cậu biết tớ chỉ đùa thôi đúng không!?”
“Tớ biết nhưng, vậy đó chỉ là một trò đùa thôi sao... Thật tiếc, tớ cũng thích Hideyori...”
“Mitsuki-chan!? Tớ thích cả Mitsuki và Risa mà!?”
“A, Akechi-kun!? C, Cậu thích tớ á!?”
“Đ, Đừng làm cho nó kỳ quặc vậy chứ!? Tớ không phải là trai hư đâu! Tớ xin lỗi vì đã thích cậu một cách đơn phương nhá!”
Tôi biết rằng cả Risa và Mitsuki đều không nghiêm túc về chuyện này nhưng tôi lại để ý đến cả hai người họ...
Điều đó khiến tôi trông thật tệ...
Giống như tôi là một thằng trapboy đi khắp nơi tỏ tình với mọi cô gái mà tôi thấy vậy...
“Akechi-kun!”
“Hideyori!”
“HÍII!?”
Tôi khựng lại trước ánh nhìn nghiêm túc của họ.
Chúng tôi đã biết nhau từ lâu rồi nhưng tôi vẫn không thể xử lý được họ.
“...Akechi-kun thích tớ một cách đơn phương sao!?”
“Tớ, tớ cũng không thể chấp nhận điều này được.”
“Ể? Ể?”
Tôi không thể hiểu được phản ứng bồn chồn của họ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Đó là khi đầu tôi tràn ngập câu hỏi đó.
[[Tìm thấy anh rồi~! Hideyori-sam~~~a!]]
“Wa—!?”
Một giọng nói mới xen vào cuộc trò chuyện và cả ba chúng tôi quay lại nhìn.
Đặc biệt là tôi, tôi đã cực kỳ lo lắng...
Xét cho cùng, giọng nói đó thuộc về Fukamori Misuzu, người mà tôi vừa phá giải lời nguyền cho cô ấy lúc nãy...
<Tác Note>
Hideyori đã tỏ tình với Mitsuki ở đây – Chương 251
Tiếp theo, Misuzu...?
Eng: Anh chàng nhìn thấy một ngọn núi, nghĩ rằng đó sẽ là một vị trí thuận lợi, rồi bị cắt đường nước và lực lượng của người này bị mắc kẹt trên đỉnh. Eng: Misuzu, cơn bão đang đến gần... Tôi đang đợi…