Tái Sinh Thành Công Chức Bình Thường Ở Một Thế Giới Xa Lạ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 12

Web Novel - Chương 03: Chạy Trốn (3)

“Con không hứng thú với chuyện cắm trại đâu ạ,” tôi nói.

“Hừm—” 

Ba tôi nghĩ một hồi, rồi cuối cùng phán: “Vậy thì sao con không nối nghiệp ba, làm trưởng làng đi?”

“—Dạ cái gì cơ?” 

Tôi ngỡ mình nghe nhầm, ba muốn tôi làm trưởng làng? Trời ơi, ai mà không biết ba tôi chẳng bao giờ nói mấy chuyện này. 

Anh cả từng vung rìu adamantium tấn công ba, hét lên: “Ba, con sẽ kế vị ngai vàng!” 

Ba tôi chỉ nhẹ nhàng gạt đòn bằng tay không, rồi bảo: “Con trai, ba còn trẻ lắm!” 

“Sao con ngơ ra vậy? Ba muốn con kế vị đó,” ba tôi lặp lại, giọng hơi hậm hực. 

“Ba, ba nói gì kỳ vậy?” tôi ngớ người hỏi. 

“Không có kỳ,” ba bình tĩnh đáp. 

“Không, kỳ thiệt mà!” tôi khẳng định. 

Nói kiểu bất kính thế này, rất có thể tay sắt của ba sẽ đáp xuống đầu tôi ngay. Nhưng chuyện cần nói thì phải nói. 

“Con yếu hơn anh cả, kiếm thuật cũng thua anh hai. Làng mình chẳng phải chỗ trọng sức mạnh trên hết sao?” 

Nhưng thay vì vung tay sắt, ba chỉ khẽ thở dài. “Nhưng trong cả làng, con là người giỏi ma thuật nhất.” 

Tôi sững sờ trước lời ba. “Từ lúc con học ma thuật, ba toàn nói ma thuật chỉ là trò vặt vãnh!” 

Từ đầu, ba đã phản đối tôi học ma thuật. Ba hay nói đó là trò yếu đuối dành cho kẻ kém cỏi. 

“Ừ, ba nói vậy và vẫn nghĩ vậy. Nhưng ma thuật của con không phải trò vặt.” 

Tôi không hiểu nổi lời ba. Cứ như ba bảo lái xe sau khi uống rượu không tính là say xỉn vậy. 

“Không trò vặt nào trên đời này đánh bại được rồng. Nếu một trò vặt làm được, thì nó không còn là trò vặt nữa.” 

Tôi cứng họng, không biết đáp sao. 

“Dù con không mạnh bằng anh cả, trong làng, con vẫn thuộc hàng đầu. Về kiếm thuật cũng vậy. Nếu con đứng ngay sau anh hai ở làng này, thì con là người giỏi thứ nhì.” 

“Không, không hẳn vậy,” tôi vẫy tay chối. 

Nhưng ba cười lớn: “Anh hai con, kiếm sĩ giỏi nhất làng, nói rằng mỗi lần nó nghỉ một ngày, con đuổi kịp hai ngày. Nó phải tập luyện ba ngày để giữ khoảng cách.” 

Tôi mím môi. 

“Chị hai dạy con ma thuật, nói con là pháp sư giỏi nhất làng. Cụ Mirpa, pháp sư số một chính thức của làng, cũng đồng ý. Chị cả, người ba hay xin ý kiến, nói kiến thức của con ngang ngửa hoặc hơn chị. Chị bảo nếu ba cần lời khuyên, hỏi con cũng được.” 

Nhìn mặt ba, như đang hỏi tôi còn chối nữa không. 

“Thấy ba kiên quyết như vậy, chắc ba đã tính để con kế vị trưởng làng từ lâu rồi. Từ khi nào ba quyết định như vậy?” 

“Từ lúc con đánh bại con rồng.” 

Nghĩa là ba đã chọn tôi làm người kế vị từ khi tôi 12 tuổi. 

“Anh cả và anh hai cũng đánh bại con rồng. Sao lại là con?” 

Với ba, giỏi ma thuật hay học thức cao chỉ là thứ yếu. Nếu so sánh, nó như ghi chứng chỉ lịch sử Hàn Quốc hay tiếng Trung cấp hai vào hồ sơ xin việc công ty lớn. Thành tích đó quá nhỏ để khiến tôi nổi bật. 

“Anh cả và anh hai không tự đánh bại rồng. Chúng nó đi cùng hai hoặc ba người. Hơn nữa, lúc 12 tuổi, tụi nó còn chưa bắt nổi ma tộc, huống chi là rồng. Lúc đó, tụi nó chỉ biết chạy trối chết. Haha, giờ nghĩ lại vẫn buồn cười. Hahahaha!” 

Ba tôi đập bàn cười lớn. 

Tự nhiên tôi đồng cảm với anh cả và anh hai, khi tụi anh tôi đánh lén ba trước lễ trưởng thành. Hay giờ tôi cũng đánh lén luôn nhỉ?

Tôi thấy ngứa ngáy khi nhớ lại lúc bị ba ném vào hang rồng. Nhưng không đánh bại nó, chắc tôi nằm bẹp vài ngày sau khi bị con quái vật cơ bắp đó bón hành. 

“Vì vậy, con không được đi đế quốc. Con phải kế vị ba,” ba cương quyết nói, rồi thêm: “Nhưng ba vẫn còn sung sức, mà con thì còn trẻ. Để khi con lớn hơn, ba sẽ truyền lại.” 

“Dạ, con hiểu rồi. Con xin phép đi trước đây.” 

Tôi miễn cưỡng cười cười, chào ba rồi rời khỏi văn phòng. 

Trên đường về, tôi thấy một đứa nhóc chừng mười tuổi ở bãi đất trống. Nó cầm kiếm tấn công một ông lão, chắc là ông nội nó. Ông lão nhẹ nhàng chặn kiếm bằng ngón tay phủ kiếm khí, trông có vẻ khoái chí với trò đùa của cháu mình. 

Mẹ nó chứ! 

Cứ đà này, tôi sắp trở thành trưởng tộc một bộ tộc cuồng chiến. 

Trưởng bộ tộc không phải vị trí dành cho người thường như tôi. Tôi chỉ muốn rời làng với nụ cười trên môi. Tiếc là giờ chẳng làm gì được. 

Đã đến lúc dùng kế hoạch B.