Các trưởng lão ngạc nhiên trước lời của Doomstone.
“Lúc Den 12 tuổi, tôi tới hang rồng gần đây và ném nó vào đó,” Doomstone nói.
Trưởng lão Mirpa cau mày. “Ý ông là cái sở thích quái đản của ông ấy hả?”
Các trưởng lão khác cũng biết rõ Doomstone hay bắt các con trai mình vượt qua nỗi sợ bằng cách ném chúng đối mặt với quái vật, ma tộc, và rồng lúc 5 tuổi, tám tuổi, và 12 tuổi.
Vì Doomstone luôn theo dõi chúng trong bóng tối, nên các con trai của ông chẳng bao giờ gặp nguy hiểm cả. Hơn nữa, nếu tình huống xấu đi, ông có thể giết quái vật để thể hiện sự uy nghiêm của tộc trưởng với các con của ông. Thế nên, ông xem đó là cách giáo dục tốt nhất “một công đôi việc”.
“Sở thích quái đản gì chứ? Đó là cách dạy con của tôi. Dù sao thì, lúc Den 12 tuổi, tôi ném nó vào hang rồng. Lúc đầu nó chạy loạn như mèo gặp chuột, nhưng sau đó, nó dùng ma thuật để phản công rồi đánh bại con rồng.”
Trưởng lão Mirpa, vốn đang cau mày, nghe xong thì mắt mở to đầy kinh ngạc.
Doomstone bất ngờ trước phản ứng của bà. “Tôi tưởng bà Mirpa thân với Den, chắc biết chuyện này rồi chứ.”
“Tộc trưởng, chuyện này có thật không?” các trưởng lão khác cũng ngạc nhiên, hỏi Doomstone.
“Ừ. Là thật đấy nó bắt được con rồng, thứ mà người lớn còn chật vật.”
“Rồng con hả?”
“Bắt rồng con thì giáo dục kiểu gì? Rồng trưởng thành hẳn hoi.”
“Con rồng đó bao nhiêu tuổi?”
“Chắc là hơn 300 tuổi.”
“Ý ông là con rồng hồi đó ông đem về không phải ông bắt, mà là thằng nhóc bắt?!”
“Đúng vậy.”
Các trưởng lão xì xào bàn tán về tuổi hiện tại của Denburg và tương lai.
“Hừm, thằng nhóc bắt được rồng mà ông không nói với tôi lời nào?” trưởng lão Mirpa lẩm bẩm, rõ ràng không hài lòng lắm.
“Ông định khi nào truyền ngôi cho thằng bé?” Mirpa hỏi, khiến căn phòng đang ồn ào bỗng chốc im lặng.
“Khi nó mạnh hơn tôi, hoặc khi tôi bắt đầu yếu đi,” Doomstone sờ cằm đáp.
“ông chẳng bao giờ yếu đi cả, nghĩa là nếu nó muốn mạnh hơn ông cần Ít nhất 20 năm nữa, sao giờ ông đã nói chuyện này?”
Doomstone gãi đầu, cười lớn. “Hahaha, tôi lỡ nói với mấy đứa nhỏ rồi, cho nên muốn báo sớm cho mọi người biết.”
“Thằng cha này! Với tuổi của tôi bây giờ, 20 năm nữa là tôi xuống lỗ luôn rồi!” Mirpa quát.
“Vậy bà không tham dự lễ hội sao?” Doomstone hỏi.
Lễ hội lớn được tổ chức vào ngày bổ nhiệm trưởng làng mới, cho nên lễ nhậm chức còn được gọi là lễ hội.
“Ý ông là tôi không thể tham dự lễ hội sao? Ông biết tôi mê nhậu cỡ nào mà!” Mirpa bùng nổ.
Các trưởng lão khác cười lớn trước cơn giận của bà.
Cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa kèm theo giọng của Hestia vang lên.
“Ba, gần đến giờ lễ trưởng thành của Denburg rồi.”
Doomstone liếc nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy.
“Ồ, tới giờ lễ trưởng thành của con trai tôi rồi. Xin phép mọi người.”
“Không, tôi muốn đi cùng. Tôi cũng muốn xem mặt tộc trưởng tương lai như thế nào” một trưởng lão nói, rồi đứng dậy, kéo theo đó là các trưởng lão khác.
Doomstone gãi đầu. “Được thôi, mời.”
Dù gọi là lễ trưởng thành, nhưng thực chất nó chỉ là buổi tụ họp gia đình và bạn bè, nơi họ đưa ra lời khuyên về trách nhiệm. Sau đó, người trẻ tuổi sẽ đi săn quái để chứng minh mình là người trưởng thành, rồi cả nhóm ăn uống cùng nhau. Thường không cần đi quá xa, mọi người tụ trước nhà làng để báo cáo trước sự kiện.
Trước nhà làng, anh cả Gallahad, anh hai Gawain, chị cả Hestia, và em gái Leisha đã có mặt.
“Denburg đâu?” Doomstone hỏi Leisha.
Cô nhún vai, bảo không biết.
Doomstone thấy hơi lạ. Denburg vốn rất chăm chỉ. Khi hứa hoặc có việc, nó luôn đến sớm và đợi. Hơn nữa, nó thông minh, chắc chắn sẽ đoán được Doomstone sẽ kéo các trưởng lão theo. Hestia cũng sẽ nhắc nếu Denburg lỡ quên, nên thường không đến muộn tới vậy.
Denburg chưa có mặt thì thật kỳ lạ. Nhưng nghĩ lại, với tính cách có phần “thiếu vít” của nó, có lẽ cũng không lạ lẫm gì mấy.
Doomstone xin lỗi các trưởng lão, rồi nhìn đồng hồ. Ông đợi đến giữa trưa, giờ lễ trưởng thành được ấn định, nhưng Denburg vẫn không thấy đâu, dù đã quá giờ.
Nghi có gì không ổn, Doomstone nhìn từng đứa con. Nhưng chúng đều lắc đầu, tỏ ra không biết.
“Ba,” Hestia, cảm thấy bất thường, gọi ông.
Thấy Doomstone gật đầu, cô gật lại rồi chạy về nhà.
“Chị, chị đi đâu vậy?” Leisha gọi, nhưng Hestia đã mất dạng.
Chẳng bao lâu, Hestia chạy về, tay kéo xác một con ma tộc to gấp đôi cô.
“Ba! Nhìn này!”
Hestia, với giọng hiếm khi lớn, đưa Doomstone một tờ giấy gấp đôi, vẻ mặt khẩn cấp.
Trên giấy, với nét chữ ngay ngắn, viết: “Gửi gia đình yêu dấu.”
Rõ ràng là chữ của Denburg.