Tái Sinh Thành Công Chức Bình Thường Ở Một Thế Giới Xa Lạ

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 12

Web Novel - Chương 08: Chạy Trốn (8)

“Dù Denburg có nhanh thế nào đi nữa, nhưng với cơ thể vừa trưởng thành thì cũng không thể nhanh đến vậy được. Tốc độ anh nói đã nằm trong top ba của làng rồi” Gallahad phản đối.

“Anh đánh giá Denburg thấp quá rồi. Khác với anh, Denburg đã thuộc top đầu trong làng về tốc độ” Gawain đáp.

Hestia và Gallahad ngạc nhiên trước lời Gawain.

"Ý anh là... Denburg còn nhanh hơn cả anh?" Hestia hỏi lại, giọng đầy hoài nghi.

Tốc độ của Gawain thuộc top ba trong làng, trong khi Gallahad chỉ ở mức trung bình thấp. Trong tình huống này, lời của Gawain rõ ràng đáng tin hơn.

"Không phải ở trong rừng thì anh nhỉnh hơn chút. Nhưng ở trong làng thì Denburg Nhanh Hơn anh" Gawain giải thích thêm.

Hestia thở phào, hỏi Gallahad: “Anh nghĩ sao?”

“—Suy đoán của Gawain chắc chắn đáng tin hơn của anh” Gallahad thừa nhận.

Hestia gật đầu. “Vậy, để 100 chiến binh ở lại làng, 1.400 người còn lại sẽ đi theo tuyến đường của Bộ Ngoại giao.”

Hestia bắt đầu giải thích toàn bộ kế hoạch.

Đã sáu tiếng kể từ khi tôi rời tuyến đường trên bản đồ. Nếu kế hoạch của Hestia đúng như tôi dự đoán, đội truy bắt đầu tiên sắp đến điểm cắm trại thứ hai – nơi tôi cố tình để lộ tuyến đường của mình như của bộ ngoại giao.

Theo suy đoán, đội truy đuổi có khoảng 1.400 đến 1.600 người. Phần lớn, tầm 1.100 đến 1.200, là lính canh – đủ loại chiến binh trong làng, từ già dặn đến mới vào nghề. Khoảng 300 đến 400 người còn lại là các thợ săn rừng, chuyên lùng thú kiếm ăn. Ngoài ra, có lẽ chỉ có vài ba người từ Bộ Ngoại giao làm hướng dẫn, dẫn đường theo bản đồ.

May mà Bộ Ngoại giao không phải lực lượng chiến đấu. Thành viên ở đó đa phần là cựu chiến binh đã giải nghệ, những người buôn bán lão luyện, vài cô gái yếu ớt tò mò về thế giới bên ngoài, hoặc pháp sư muốn tìm hiểu ma thuật mới. Tóm lại, chẳng ai đủ sức hay kỹ năng để truy bắt một kẻ như tôi. Nói thật, dù họ có tham gia, tôi cũng chẳng thấy lo.

Ngay cả đội lính canh, dù đông nhất, cũng không đáng ngại lắm. Dân làng học săn bắn từ nhỏ, nhưng lớn lên thì ít ai mài giũa. Kỹ năng của họ chỉ đủ để hạ heo rừng hay hươu cho bữa tối thôi. Mà đừng hiểu lầm ý tôi, heo rừng và hươu ở Lãnh địa Ma tộc không phải dạng vừa đâu. Có con chỉ cần một nhát cắn là đủ để hạ gục cả một con ogre.

Thật là, ngôi làng này chẳng bao giờ yên bình như vẻ bề ngoài. Nhưng mối đe dọa thực sự là đội chiến binh của Gawain. Chỉ 500 người, chưa bằng một nửa đội lính canh, nhưng nếu giao chiến trong rừng, họ có thể quét sạch cả đội lính canh chỉ với một nửa lực lượng.

Vì thế, tôi dồn hết tâm sức để loại bớt chiến binh khỏi cuộc truy bắt này. Đầu tiên, tôi săn 40 con ma tộc. Ma tộc khi còn sống đã nguy hiểm, nhưng chết còn nguy hiểm hơn. Máu chúng chứa độc, và khi cơ thể phân hủy, độc tố bốc hơi, biến khu vực xung quanh thành vùng đất chết. Xử lý xác ma tộc là cả vấn đề. Phải huy động hàng tá chiến binh để thanh lọc độc tố, thu thập phụ phẩm trước khi xác thối rữa. Dù nguy hiểm, nhưng các bộ phận của ma tộc là vật liệu quý giá cho ma thuật và vũ khí. Một chiếc răng thôi cũng đủ bán giá trên trời rồi. 

Tôi không áy náy lắm. Nếu quy ra tiền, số ma tộc tôi săn được đáng giá cả gia tài. Hơn nữa, lá thư bị lộ sớm cũng là để ép họ xử lý xác trước khi chúng phân hủy. Tính ra, tôi còn giúp làng một tay nữa là. 

Nhờ vậy, ít nhất 100, có khi đến 120 chiến binh bị giữ lại. Nếu may mắn, con số còn cao hơn. Thêm khoảng 100 chiến binh khác chắc đang lùng sục trong làng để tìm dấu vết của tôi. Tóm lại, số chiến binh tôi phải đối đầu giờ chỉ còn dưới 280 – gần nửa số ban đầu. 

Nếu tôi là Hestia, tôi sẽ chia đội truy bắt thành năm nhóm. Nhóm 1 và 2 gồm những kẻ nhanh nhất làng, bám theo tuyến đường bản đồ. Dù không bắt được tôi, họ có thể tỏa ra phục kích nếu đoán tôi đã rời rừng. Nhóm 3 ở lại làng, lùng dấu vết. Nếu các nhóm khác phát hiện gì, họ sẽ hợp sức với Nhóm 4 – nhóm chuyên tìm kiếm quanh khu vực tôi rời tuyến đường. Nhóm 5 là lính canh, giữ vai trò bao vây nếu tìm thấy tôi. 

Kế hoạch của Hestia nhiều khả năng giống hệt như dự đoán của tôi. Trong hai, ba tiếng nữa, chiến binh sẽ phát hiện dấu vết của tôi. Dù tôi có che giấu kỹ thế nào, cũng không qua mắt được những kẻ cả đời săn bắn trong rừng. 

Hiện tại, tôi đang ở vị trí cách điểm cắm trại thứ hai khoảng 500km, tương đương khoảng cách từ làng đến đó. Nếu bỏ qua khe nứt khổng lồ giữa làng tiếp theo và rừng, tôi cách làng ngoài rừng tầm 800km. 

Tính toán xong, tôi vội tăng tốc.

---

Đã chín tiếng kể từ khi đội truy bắt đuổi theo Denburg, mặt trời đã lặn, xung quanh được chiếu sáng bằng đèn ma thuật.

Ban đầu, Doomstone đặt bàn ở cổng làng, làm chỉ huy, dùng chim ưng để liên lạc. Nhưng lo cho Hestia, một trong những người yếu nhất làng, ông đề nghị dùng phòng ông ở nhà làng làm trụ sở đội truy đuổi.

Nhờ vậy, Hestia giờ ngồi thoải mái trên sofa tiếp khách, nhấm nháp trà và nhìn bản đồ từ Bộ Ngoại giao.

“Hestia, sức khỏe con không tốt, sao không về nhà nghỉ đi?” Doomstone hỏi.

Hestia mỉm cười đáp: “Không sao đâu ba. Dù con yếu nhất làng, theo thư chú gửi từ quân đội đế quốc, nhưng con vẫn tương đương với một đại tướng của đế quốc đó nha.”

“Hahaha, dân ngoài làng có yếu thế nào, một đại tướng cao cấp mà yếu vậy sao? Chú con chắc phóng đại rồi. Hahaha,” Doomstone cười lớn.

Hestia cười đáp lại, trong khi tay Doomstone yếu đi vì cười.

“Hohoho, đúng không ba? Thư còn nói ăn khó vì muỗng của họ yếu quá, mỗi lần cầm là cong.”

“Hahaha, muỗng cong? Thứ làm bằng adamantium mà cong sao nổi?”

“Hoho, đúng ha. Ồ, ba không bẻ cong được sao?”

“Ờ, nếu dùng sức thì được. Nhưng ba chẳng làm thế. Hahaha.”

Trong lúc trò chuyện, Doomstone nhìn Hestia, hơi chán nản hỏi: “Liệu tụi mình có bắt được Denburg không?”

Có lẽ ông chỉ tự nói, nhưng Hestia cố ý cười rạng rỡ. “Ba, con là ai? Con gái cả của ba đây. Con sẽ bắt nó và khiến nó nối bước ba.”

“Ừ, nghe từ người thông minh nhất, ba có thêm sức mạnh,” Doomstone cười tươi như Hestia.

“Khi bắt được Denburg, con sẽ tét đít nó đủ để bù cho công sức của ba, đừng lo.”

Hestia nghĩ có lẽ đây còn tệ hơn bị đánh roi ngoài làng. Dù vậy, cô thấy đó là hình phạt hợp lý vì Denburg khiến cô và nhiều người trong làng khổ sở. Dù bị đánh nhiều, cũng chỉ là không ngồi được một thời gian, nằm sấp nghỉ ngơi thôi.

“Ừ, đánh nó nhiều vào,” Hestia rót thêm trà vào tách rỗng, nở nụ cười khiến Denburg nghĩ cô là ác quỷ.

Đúng lúc đó, ai đó mở cửa, hét lớn: “Trưởng làng! Chỉ huy! Có tin báo tìm thấy dấu vết của thiếu gia Denburg!”

“Cái gì!” Doomstone phấn khích đứng bật dậy.

“Ba, bình tĩnh. Tụi mình chưa bắt được nó,” Hestia trấn an.

“Hừm, hừm. Ba hiểu,” Doomstone gật đầu.

Hestia hỏi người đưa tin: “Vậy họ tìm thấy dấu vết ở đâu?”

“Dạ, họ nói tìm thấy ở điểm cắm trại thứ hai.”

Điểm cắm trại thứ hai?

Đó là một trong những nơi nhân viên ra khỏi làng hay ghé. Nếu như Gawain nói, và Denburg vượt quãng đường đó trong thời gian ngắn, đó là nơi lý tưởng để rời tuyến đường, với dấu vết của nhân viên che giấu dấu chân cậu.

“Liệu có phải dấu vết của nhân viên không?” Hestia chuẩn bị cho mọi khả năng.

“Không. Dấu vết kéo dài tới nơi nhân viên không đi, và còn đi xa hơn.”

“Vậy thì tốt,” Hestia thở phào.

“Vậy trả lời thế nào về việc có nên truy đuổi tiếp ban đêm?” người đưa tin hỏi.

“Tạm dừng truy đuổi, bảo họ giữ sức tại điểm cắm trại,” Hestia ra lệnh.

Nhưng Doomstone phản đối: “Chẳng phải nên đuổi tiếp sao?”

“Không. Dù thành viên đội truy đuổi là những chiến binh mạnh mẽ, nhưng rừng ban đêm rất nguy hiểm,” Hestia thở dài. “Hơn nữa, đối thủ là Denburg. Dù truy đuổi cả đêm, khả năng cao mai vẫn không bắt được, dẫn đến truy đuổi dài hạn. Giờ giữ sức là tốt hơn.”

“Được,” Doomstone thất vọng, nhưng không làm gì được.

“Vậy tôi sẽ truyền lệnh giữ sức tại điểm cắm trại, sáng mai tiếp tục,” người đưa tin nói.

“Ừ, làm đi. À, tiện thể bảo những người tìm quanh làng về nghỉ ngơi,” Hestia dặn.

“Vâng.”

Khi người đưa tin rời đi, căn phòng chìm vào im lặng. Hestia lại nhìn bản đồ, nhấp một ngụm trà. 

Điểm cắm trại thứ hai cách làng 300km. Tuyến đường dù được lát, vẫn gập ghềnh, đầy rễ cây. Nếu Denburg vượt đoạn đó trong ba đến bốn tiếng, thì giờ cậu ta đã đi thêm 300km trong rừng. Vấn đề là hướng đi. Theo dự đoán, cậu ta sẽ vòng qua khe nứt, tránh xa tuyến bản đồ. 

Hestia khẽ cười, mắt lóe lên.

“Denburg, chạy đâu cho thoát.”