Tái Sinh Thành Công Chức Bình Thường Ở Một Thế Giới Xa Lạ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 140

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 12

Web Novel - Chương 07: Chạy Trốn (7)

Sau khi dốc hết sức lực để chạy ra khỏi làng, tôi lấy đồng hồ ra xem khi tới điểm cắm trại thứ hai vẽ trên bản đồ.

12:03 trưa.

Ma thuật giờ chắc cũng đã được gỡ rồi, có nghĩa là xác ma tộc và lá thư tôi để lại chắc cũng bị tìm thấy rồi.

Trên bản đồ, nhìn vị trí điểm cắm trại thứ hai trên hành trình 10 ngày, tôi đã chạy được quãng đường đáng lẽ mất hai ngày mới đến. Tính ra tôi đã chạy bốn tiếng đồng hồ rồi, tức là tốc độ khoảng 70 đến 80km/h.

Cái tốc độ ảo vl này khiến tôi tự hỏi liệu tôi sinh ra là quái vật hay là con người. Quãng đường này, Bộ Ngoại giao phải mất hai ngày để đi. Dĩ nhiên, bọn họ đi thong thả, vác theo hàng chục xác ma tộc. Với một người có cơ thể bình thường ở kiếp trước như tôi, thì việc đi được quãng đường này trong một buổi sáng thật là đáng khen đấy chứ.

Bản đồ cho thấy khoảng cách tới thành phố nơi Bộ Ngoại giao thường giao dịch là khoảng 1.000km, tính theo đường chim bay thì. Người trong làng chạy hết tốc lực chỉ mất hai ngày để đuổi theo. Nhưng giữa đường có một hẻm núi lớn, và việc đi vòng qua nó làm mất kha khá thời gian.

Đến giờ, tôi vẫn đi theo tuyến đường của Bộ Ngoại giao, dựa vào tấm bản đồ lấy từ văn phòng của họ, thì để lại càng ít dấu vết càng tốt. Giờ là lúc tôi sẽ bị đuổi theo, nên tôi phải tự mở lối đi trong rừng thay vì đi theo đường của bộ ngoại giao.

Từ giờ, cuộc đua thời gian bắt đầu.

Hestia bình tĩnh suy nghĩ về tình hình hiện tại.

“Denburg bỏ nhà ra đi. Ba đang rất là nổi giận vì đứa con yêu quý nhất phản bội ông.”

Thật ra, Hestia không quá sốc vì việc này. Không phải vì cô không yêu em trai cô. Ai mà không yêu gia đình cơ chứ? Cô đã biết từ trước kỳ vọng của Doomstone dành cho Denburg là mâu thuẫn với ước mơ của cậu. Vì vậy, chuyện này khiến cô thất vọng hơn là bất ngờ.

Mỗi khi Doomstone gặp khó khăn thì, Hestia sẽ hỗ trợ ông bằng vai trò cố vấn của làng. Ông hoàn toàn tin tưởng và nghe theo lời cô. Vì thế, chỉ cần một lời của cô thôi cũng đã có thể khiến cả làng dao động.

Tình huống hiện tại khiến Hestia áp lực rất lớn. Cô chỉ mới 18 tuổi thôi, nhưng một lời nói của cô có thể ảnh hưởng đến những người lớn tuổi hơn cô, cả những già làng. Việc một lời nói của cô có thể làm tổn thương người khác, thậm chí khiến họ phải hy sinh, khiến cô sợ hãi.

Theo một cuốn sách cô từng đọc trong thư viện làng, một lãnh đạo phải biết dẫn dắt cấp dưới vì mục tiêu chung.

Vậy cô nên cảm thấy thế nào với những người đổ máu vì mục tiêu đó? Biết ơn? Sợ hãi? Hay vô cảm với tất cả?

Hestia không biết, và có lẽ cô sẽ không bao giờ tìm ra đáp án. Và cô không hy vọng tìm thấy điều đó. Cô rất đồng cảm với việc Denburg bỏ nhà ra đi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy thất vọng.

Dù rất kính trọng ba, nhưng hestia cảm thấy ông hành động quá thiếu suy nghĩ. Doomstone hành động mà không cân nhắc hậu quả nói thẳng ra là máu liều nhiều hơn máu não. Nhưng em trai cô thì khác, cậu không chỉ thông minh mà còn khôn ngoan.

Denburg có thể nghĩ ra những điều cô không ngờ tới và nói những điều cô không dám nghĩ tới. Nếu cậu lên làm trưởng làng, cô có thể thoát khỏi trách nhiệm cố vấn và nỗi sợ rằng một sai lầm của mình có thể hủy hoại làng.

“Xin lỗi trước nhé, em út. Chị không thể chấp nhận việc em bỏ nhà ra đi. Vì lợi ích của làng, và vì chính chị nữa. Tha thứ cho người chị ích kỉ này nhé” Hestia nghĩ thầm.

“Từ giờ, chị sẽ chỉ huy cuộc truy bắt này,” Hestia tuyên bố trước đội quân 1.500 người.

Gawain, người dẫn đầu đội truy bắt, gật đầu, còn Gallahad thúc giục cô nói nhanh.

“Trước tiên denburg chắc chắn sẽ đi theo tuyến đường trên bản đồ.”

Gallahad không hiểu hỏi: “Không thể nào? Đi theo tiến đường trên bản đồ sẽ nhanh hơn vì được bảo trì, nhưng một khi tụi mình đuổi theo, nó sẽ tiêu đời. Denburg chắc chắn biết tụi mình đuổi theo. Chẳng phải nó sẽ rời đường ngay từ đầu sao?”

“Như anh nói, Denburg biết sẽ bị đuổi theo. Nhưng đi theo đường trên bản đồ có lợi thế vượt trội so với tự mở lối trong rừng từ đầu. Thứ nhất, có thể rút ngắn thời gian ra khỏi rừng. Thứ hai, có thể di chuyển mà không để lại dấu vết.”

“Sao làm thế được?” Gallahad thắc mắc.

Hestia chỉ vào một dấu chân trên đất, hỏi: “Anh có thể nói dấu chân này là của ai và được tạo ra khi nào không?”

Gallahad và Gawain đều lắc đầu.

“Trong rừng cũng vậy. Nếu đi theo đường, không thể phân biệt dấu chân là của Denburg hay người từ Bộ Ngoại giao. Thứ ba, có thể tạm thời giảm số người truy đuổi Denburg.”

“Ý em là sao?” Gallahad hỏi.

“Dù chị đoán Denburg đi theo đường nhưng, cũng có khả năng em ấy tự mở lối đi ngay từ đầu. Chỉ cần khả năng đó tồn tại, tụi mình buộc phải cử người tìm xem em ấy bắt đầu rời đi đường ở đâu.”

Gallahad lộ vẻ không hiểu, nhưng Gawain có vẻ nắm được phần nào. Nhờ kinh nghiệm tìm dấu vết ma tộc khi đi săn, Gawain hiểu lời giải thích dễ hơn.

“Anh hai biết mà. Muốn đi săn trong rừng quanh làng, phải biết vị trí con mồi. Rừng này rộng mênh mông.”

“Đúng vậy,” Hestia xác nhận.

“Nên khi đi săn, thường tìm dấu vết con mồi thay vì tìm chính nó.”

“Thật hả?” Gallahad ngạc nhiên.

“Ừ. Nên khi xem em út là con mồi, không thể lục cả rừng. Phải tìm dấu vết của em ấy trước, đúng không?”

Khi Gawain hỏi xác nhận, Hestia gật đầu ngay.

“Đúng. Và khi tìm dấu vết của Denburg, sẽ hiệu quả hơn nếu tìm quanh làng thay vì mò mẫm trong rừng.”

Gallahad cuối cùng cũng hiểu. “Gawain, cần bao nhiêu người để tìm dấu vết quanh làng?”

Gawain nghĩ một lúc, rồi đáp: “Ít nhất 100 người. Nếu nghiêm túc, cần cả đội chiến binh.”

“Nhiều vậy sao?” Hestia bất ngờ.

Cần nhiều nhân lực đến thế vượt ngoài dự đoán của cô. Làng tuy lớn, nhưng cô không ngờ cần cả 500 chiến binh để tìm kiếm. Theo tính toán ban đầu, cô nghĩ chỉ cần 50 người, nhưng giờ phải điều chỉnh lại.

“Denburg tinh thông ma thuật. Nếu nó muốn giấu dấu vết, rất khó tìm. Nhất là chị từng dạy nó cách che giấu dấu vết và di chuyển không để lại dấu chân,” Gawain nói.

Hestia khẽ cắn môi.

“100 chiến binh. Chị không thể dùng nhiều hơn.”

100 chiến binh có thể tung hoành trong khu rừng đầy ma tộc như sân nhà là lực lượng đáng sợ nhất làng.

“Được,” Gawain đồng ý.

Hestia tiếp tục giải thích, đồng thời suy nghĩ về tình huống xấu nhất.

“Thứ tư, em ấy có thể làm chậm cuộc truy đuổi. Anh vừa nói cần hơn 100 chiến binh để tìm dấu vết quanh làng, đúng không? Nhưng nếu Denburg rời đường giữa chừng, việc truy đuổi và lần dấu vết sẽ mất rất nhiều thời gian.”

“Khoan đã. Em nghĩ Denburg sẽ rời đường giữa chừng sao?” Gallahad hỏi.

“Ừ. 100% Denburg sẽ đổi đường. Thời điểm em ấy rời đường có lẽ là khi xác ma tộc được phát hiện, với sai lệch khoảng 10 phút từ trưa.”

“Sao em chắc như vậy?” Gallahad thắc mắc.

Hestia lấy lá thư Denburg để lại.

“Dựa vào nội dung thư, Denburg muốn thu hẹp khả năng để đoán trước hành động của tụi mình.”

“Ý em là sao? Denburg sẽ làm gì sau khi đoán được hành động của tụi mình?” Gallahad hỏi.

Không ngạc nhiên khi cả Gallahad lẫn Gawain không hiểu. Hestia cũng phải đọc lại thư và suy ngẫm ý nghĩa.

“Gawain, anh nghĩ con mồi cảm thấy bị đe dọa nhất khi nào?”

“Hmm, khi đối mặt với thợ săn? Hay khi bị mũi tên đâm vào tim?”

“Không. Là khi nó nhận ra sự tồn tại của thợ săn. Khi đối mặt thợ săn, nó sẽ cảnh giác cao độ, còn khi bị mũi tên đâm, nỗi sợ sẽ chiếm ngự. Denburg là con mồi biết có thợ săn. Là con mồi, cách khôn ngoan nhất là khiến thợ săn hành động theo ý nó.”

“Vậy ý em là mọi kế hoạch của em đã nằm trong tính toán của Denburg?” Gawain hỏi.

“Ừ. Denburg có lẽ đã đoán được chị sẽ lập kế hoạch thế nào sau khi đọc lá thư.”

“Vậy chẳng phải tụi mình không nên làm theo kế hoạch của em sao?” Gallahad xen vào.

“Không. Denburg cố tình để lộ mình để dự đoán hành động của tụi mình. Nó đưa ra mồi ngon như vậy, tụi mình buộc phải cắn. Nếu không cắn mà thay đổi kế hoạch, có thể tụi mình còn chẳng chạm được vào nó.”

Trong lòng, Hestia đầy thán phục. Đúng như kỳ vọng từ Denburg, và điều đó khiến cô bực bội. Trong ván cờ chín mặt với 120 nước đi, kỹ thuật của cậu liên tục buộc đối thủ nhảy vào bẫy dù biết rõ.

“Denburg có lẽ đã rời đi khoảng từ 8 giờ đến 9 giờ kém.”

“Sao em chắc chắn như vậy?” Gawain hỏi.

“Lúc ăn sáng, khoảng 6h50, vì chị tự chuẩn bị bàn tiệc sinh nhật nên nhớ rõ. Sau 7h30, cả nhà đi làm hết. Nên Denburg chắc chỉ kéo xác ma tộc vào phòng sau đó. Bộ Ngoại giao kiểm tra số lượng vật tư trước khi đóng cửa, nên Denburg sẽ không rời đi vào ban đêm, nên chắc khoảng 8 giờ sáng em ấy lấy trộm bản đồ và tiền.”

“Hợp lý. Nếu cố rời nhà vào ban đêm, sẽ bị ba phát hiện ngay, vì giác quan của ba nhạy hơn cả ma tộc. Nhưng mà nhân viên Bộ Ngoại giao sáng phải có người đi làm, sao nó trộm được mà không bị bắt?” Gallahad thắc mắc.

“Kho của bộ nằm ngoài nơi làm việc, nên Denburg dễ dàng trộm,” Hestia giải thích.

“Vậy nghĩa là nó rời đường sau khi rời làng khoảng ba đến bốn tiếng,” Gawain nói.

“Đúng vậy. Theo anh, em ấy rời đường ở điểm nào?”

Hestia không mạnh, cô không dám chắc có thắng nổi một đứa 10 tuổi không là. Vì thế, cô khó đoán được sức mạnh của Denburg.

Gallahad và Gawain suy nghĩ, đưa ra đáp án khác nhau.

“Nếu ba tiếng, chắc quanh điểm cắm trại đầu tiên; nếu bốn tiếng, quanh khu này.” Gallahad chỉ khu vực giữa điểm cắm trại đầu tiên và thứ hai, gần điểm đầu tiên hơn.

“Không, nếu là Denburg, ba tiếng cũng có thể tới giữa điểm cắm trại đầu tiên và thứ hai. Nếu bốn tiếng, có thể tới điểm cắm trại thứ hai,” Gawain bác bỏ suy đoán của Gallahad.

Việc hai người có ý kiến khác nhau là vấn đề lớn. Khoảng cách họ nói quá rộng để phán đoán.