Tái Sinh Thành Công Chức Bình Thường Ở Một Thế Giới Xa Lạ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

(Tạm ngưng)

Tôi, mạo hiểm giả hạng S và các cô con gái mắc chứng nghiện bố cực nặng

Tomobashi Kametsu

Từ đòi tắm chung, cho đến chế cả xuân dược... Liệu ông bố mạnh nhất có chịu nổi tình yêu "quá khích" từ những cô con gái của mình? Một câu chuyện fantasy hài hước và ấm áp về gia đình mạnh nhất chính

18 82

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

(Đang ra)

Nữ hoàng Bạch long muốn biến tôi thành công chúa thiên bạch ngọc.

漢唐歸來

“Cứ lảm nhảm mấy điều vô nghĩa đó đi và tôi sẽ…”

78 4132

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

(Đang ra)

The Idiot, the Curse, and the Magic Academy: The Top Underachieving Student Who Knows Nothing About Magic

Izumo Daikichi

Và thế là, cuộc sống học đường vô lo vô nghĩ của cậu bắt đầu, nơi mà tài năng duy nhất cậu có là lượng ma lực khổng lồ và các kỹ năng võ thuật của mình.

3 6

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

22 62

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

(Tạm ngưng)

Học viện cô dâu dành cho vị anh hùng cuối cùng

Hozumi Mitaka

Thay vì những trận quyết đấu nảy lửa, Alex lại bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười tại học viện, nơi anh phải tìm cách "kết duyên" cùng dàn harem công chúa hùng mạnh này. Một câu chuyện fantasy học đườ

3 20

Web Novel - Chương 02: Chạy Trốn (2)

Tôi biết mà! Ba nghĩ tôi muốn đánh nhau. Đáng sợ quá! 

“Hahaha, chắc tai ba già rồi, nghe nhầm gì mà lên kinh thành.” 

“Ba nghe đúng rồi. Con muốn lên kinh thành.” 

Ba tôi nhìn tôi, mặt ngơ ngác. 

“Sao vậy? Đi chơi mừng trưởng thành hả?” 

“Dạ không.” 

“Vậy chứ?” 

“Con muốn định cư, sống ở đó.” 

Vừa dứt lời, một luồng áp lực kinh khủng từ ba bộc phát. 

“Hự!” 

Tôi ôm mặt, cúi người, xuống chống lại áp lực của ba, nghĩ là mình chết chắc rồi. 

Nhưng trái với suy nghĩ, áp lực của ba dần tan biến, như chưa từng tồn tại. 

“Được rồi, nói lý do đi. Sao con muốn bỏ căn nhà tốt lành này để sống ở xứ lạ?” ba hỏi, mặt rõ ràng không hiểu. 

Theo tôi, tôi muốn rời cái làng điên rồ này bắt đứa bé 5 tuổi đi săn quái, dù quái ở đây yếu vãi ra. Tôi bực vì không ai hiểu cảm giác của tôi, nhưng tôi sống tới giờ mà không bộc lộ suy nghĩ. 

Cũng tự nhiên thôi, trong làng toàn người một mắt, ai có hai mắt bị coi là dị thường. Ở đây Cũng vậy, trong cái làng mê đánh nhau này, người ghét chiến đấu như tôi chắc chắn bị coi là dị loại. 

“Nếu ở lại đây, con không biết làm gì,” tôi thẳng thắn nói những gì nghĩ mấy ngày qua. 

Ba tôi ngạc nhiên. 

“Con nói gì? Cứ làm gì con muốn. Con biết săn, lại mạnh mẽ, thông minh, muốn làm gì chả được.” 

“Con giải thích sao đây? Ba biết danh dự, sự thỏa mãn không? Con muốn làm gì đó cho con cảm giác đó.” 

Thật ra, tôi chỉ muốn công việc an toàn, kiếm tiền mà không phải làm nhiều. 

“Nếu vậy, đi làm lính canh đi. Với khả năng của con, chẳng mấy chốc thành đội trưởng.” 

Đội lính canh là chỗ tụ tập mấy kẻ mê đánh nhau nhất làng. Đó là nơi tôi muốn tránh nhất khi sống ở đây. 

“Ba, anh cả đã là đội trưởng đội lính canh rồi. Muốn làm đội trưởng, con phải đấu với anh. Con không muốn đánh nhau với gia đình.” 

“Anh con sẽ thích mà?” 

“Con không muốn!” 

Ba tôi nhìn tôi, mặt bối rối khi tôi thể hiện sự miễn cưỡng. Người mê đánh nhau như ba chắc không hiểu. Tôi thở dài trong lòng. 

“Vậy gia nhập đội chiến binh đi.” 

Dù tên đội chiến binh nghe oai, thực ra chỉ là nhóm săn bắn. 

Làng tôi bị bao quanh bởi một khu đất kỳ lạ, chỉ mọc cây, đặc biệt Cây này không phủ kiếm khí lên rìu thì không chặt nổi, nên chẳng cày được đất để trồng trọt. Thức ăn của làng hoặc từ săn bắn, hoặc mua từ bên ngoài. Tiền mua bán lấy từ bán phụ phẩm của quái. 

Đội chiến binh là lực lượng quan trọng, lo nửa nguồn thức ăn của làng, nhưng với người muốn cuộc sống yên bình như tôi, đó là nơi tệ nhất có thể vào. 

“Anh hai hiện là tướng đội chiến binh rồi.” 

Nghe tôi nói, ba tôi lúng túng. Nếu là tôi, tôi sẽ bảo: “Vậy đi làm phó tướng hay phó quản lý giúp anh con.” 

Nhưng với chiến binh bẩm sinh như ba, điều đó không tưởng. Ba có tư duy phải luôn nhắm vị trí mạnh nhất, bất kể đối thủ là gia đình hay kẻ thù. 

“Vậy làm ở Bộ Ngoại giao đi?” 

Nghe tên thì oách như cơ quan quốc gia, nhưng thực ra chỉ là chỗ mang quái và phụ phẩm quái tới thành khác bán đổi thức ăn. 

Nghe thì có vẻ yên bình, nhưng với cái làng nằm giữa chốn không người, phải đi hơn mười ngày mới tới làng khác. Ngựa không chạy nổi ở vùng hoang dã này, nên mười ngày đi bộ không xa như tưởng tượng. Nhưng với người ở Bộ Ngoại giao, hay bất kỳ người lớn khỏe mạnh nào ở làng này, họ chạy nhanh kinh khủng. 

So sánh thì giống xe hơi hay tàu hỏa hơn là người. Kết hợp với sức bền siêu phàm, nhưng với tôi khoảng cách tới làng khác xa khủng khiếp. Chưa kể quái vật và ma tộc gặp trên đường, vào đội chiến binh có khi còn yên bình hơn. 

“Bộ Ngoại giao thì không hẳn—” 

“Sao? Bộ Ngoại giao là chỗ hỗ trợ con nhiều nhất đó.” 

Vì không ai ngoài người làng đặt chân tới đây, Bộ Ngoại giao giữ vị trí quan trọng. Làng đầu tư nhiều nhất vào đó, và xét lý do tôi đưa ra, đó là nơi lý tưởng để vào. 

Nhưng tôi từ chối, vì lý do muốn lên kinh thành không phải vì tôi muốn làm gì ý nghĩa.