Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12107

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 50

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 9: Tiễn Biệt (Hạ)

Tôi rón rén từng bước chân nhỏ đến bên cạnh Giác Mã Thú, qua kẽ mũ giáp lén nhìn nó một cái.

Nó đang nhìn tôi... tôi không lo lắng...

Tôi đưa tay ra, sờ thử bụng nó, rồi đợi một lát, thấy nó không có phản ứng gì quá mạnh, trong lòng mới khẽ thở phào.

Nó cũng ngoan thật...

Tôi nhảy lên, tay nắm lấy yên cương, chân đạp lên bàn đạp rồi leo lên lưng thú. Giác Mã Thú cảm thấy chuyển động, cơ thể đồ sộ bắt đầu khẽ rung lắc, suýt nữa thì không kìm được mà hét lên.

May mà đây là một con thú cưỡi được huấn luyện kỹ càng, nó nhanh chóng ngừng rung lắc. Khi đã ngồi vững, tôi duỗi thẳng hai chân, lơ lửng tìm kiếm bàn đạp ở hai bên sườn thú, một cái, hai cái... Ngay cả mũi chân trong chiếc giáp bọc chân tôi cũng duỗi thẳng ra, nhưng vẫn không thể với tới bàn đạp.

Tôi không với tới bàn đạp...

Con thú đồ sộ dưới thân lại rung lắc theo cử chỉ của tôi. Tôi sợ đến tái mét mặt, cứng đờ cả người không dám nhìn xuống dưới, sợ mũ giáp rơi, sợ mình ngã, sợ... tôi còn chẳng biết mình đang sợ gì nữa, nói chung là sợ, tim đập dồn dập.

Chân lơ lửng... trời ơi thật không an toàn chút nào... không được, tôi sợ quá...

Tôi bỗng nhiên có một khao khát thôi thúc muốn nhảy xuống, chạy về nhà ngay lập tức.

Có lẽ người lính gác đã nhận ra tình huống khó xử của tôi, anh ta dường như đang điều chỉnh lại bàn đạp... tôi ngồi thẳng tắp, cũng chẳng dám cúi đầu, chỉ nghe thấy dưới chân có tiếng sột soạt, nhưng một lát sau, tôi vẫn không cảm thấy vị trí của bàn đạp.

“Tiểu, tiểu thư Sylvia... cái này...”

Giọng người lính có vẻ hơi ngượng ngùng, không biết nên nói gì.

Victoria bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Cứ vậy đi thôi, đừng lãng phí thời gian thêm nữa.”

Nói xong, nàng khẽ thúc vào sườn thú rồi đi trước, còn Margaret ở phía bên kia thì theo sát phía sau. Tiếng reo hò của đám đông lại một lần nữa vang vọng bên tai, tôi bắt đầu cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, trán lấm tấm mồ hôi.

Đi rồi, đi rồi... không được quá lo lắng... muốn nôn mửa... làm sao để nó di chuyển đây... đá vào sườn nó là được ư...

Thế là tôi noi theo dáng vẻ của Victoria, nhấc chân khẽ đá vào sườn thú, trong lòng thầm hô "Đi nào!", choáng váng chờ đợi một lát, thấy mình vẫn đứng yên tại chỗ.

...Ể, tại sao?

Là đá nhẹ quá sao?

Thấy đã cách Victoria phía trước một đoạn, tôi lo sốt vó, lại một lần nữa nhấc chân đá vào sườn thú, lần này hơi tăng thêm chút lực — tôi chỉ cảm thấy cơ thể tôi bất chợt ngửa ra sau, cả người không kịp phòng bị mà phóng đi.

“Á á...”

Tôi hét toáng lên, đầu óc trống rỗng.

Làm sao đây, làm sao đây, làm sao đây!

Cơ thể tôi phản ứng theo bản năng, tôi cúi gập người, nắm chặt dây cương. Kết quả là vừa giữ được thăng bằng, mông đã bị lực xóc nảy hất khỏi yên, treo lơ lửng nửa giây, rồi mang theo toàn bộ sức nặng cơ thể đập mạnh xuống, sau đó lại lơ lửng... Sau vài lần như vậy, tôi cuối cùng cũng nhớ ra phải kéo dây cương.

Lập tức dùng sức giật mạnh, cơ thể tôi bất chợt khựng lại, chỉ nghe Giác Mã Thú hí vang một tiếng, hai chân trước nhấc bổng lên, tôi liền không thể kiểm soát mà ngửa ra sau.

Chết rồi, sắp ngã đến nơi!

Tôi vô thức buông dây cương, bám chặt lấy yên cương không rời. Cơ thể tôi lại một lần nữa bay lên không trung. Trong khoảnh khắc trời đất đảo lộn, chẳng hiểu bằng một tư thế duyên dáng nào, đợi đến khi Giác Mã Thú đặt hai chân trước xuống đất, đứng vững, tôi vừa vặn “rầm” một tiếng ngồi phịch xuống lưng thú.

???

Hình như dừng lại rồi... mình đang ở đâu?

Sau một thoáng mơ hồ, cơn đau như xé toạc truyền đến từ hạ thân.

“Ực... ư...”

Hai chân run rẩy, cơ thể co rúm lại.

Hình như... đập trúng chỗ hiểm...

Tôi chỉ cảm thấy một luồng máu nóng cuồn cuộn xộc thẳng lên não, cắn chặt răng, nín thở, ngồi trên lưng thú không dám cử động.

Mồ hôi lạnh dần thấm ướt lớp áo lót mỏng bên trong giáp.

Chết rồi, chết rồi... sao lại đau thế này... đau quá!

Tiếng reo hò của đám đông dường như có một khoảng lặng ngắn.

“Sao thế này...”

“Anh hùng Đại nhân... hình như không biết cưỡi thú...”

“Là tiểu thư Sylvia sao...”

“Tôi hình như... vừa nãy có nghe thấy cô ấy hét...”

Họ bắt đầu xì xào như vậy, tôi vờ như không nghe thấy.

“Sao cô... trời đất ơi.”

Giọng Victoria vang lên bên cạnh tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra... mình hình như đã vọt lên hẳn phía trước Victoria rồi. Lúc này nàng vừa kịp từ phía sau đuổi đến, khẽ vỗ lên lưng tôi.

“Vẫn ổn chứ?”

“Đừng... đừng chạm vào tôi lúc này... xì...”

Chân tôi run bần bật, ngồi trên lưng thú muốn kẹp chân lại để đỡ đau cũng không được, toàn thân căng cứng, mũi chân trong chiếc giáp bọc chân cong cả lên.

“Sao vậy?”

“Không, không có gì... để tôi từ từ lấy lại bình tĩnh... là được...”

Giọng tôi cũng run rẩy.

Victoria im lặng một lát.

“Mũ giáp bị lệch rồi.”

Tôi biết mà...

“Lên đây với ta nào.”

Vừa dứt lời, tiếng gió rít bên tai, lùa qua kẽ hở của áo giáp, thổi vào người tôi lạnh buốt.

Cơ thể tôi bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống phía trước Victoria, ngồi trên lưng Giác Mã Thú của nàng.

Ồ...

Tiếng ồn ào lại một lần nữa bùng lên.

Lúc này cơn đau vừa giận vừa xấu hổ lúc nãy đã dịu đi rất nhiều, tôi run rẩy đưa tay phải lên, chỉnh lại mũ giáp cho ngay ngắn.

“Đi thôi, được chứ?”

Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Victoria ngay cạnh bên.

Tôi hít sâu hai hơi, đáp lại như thể đã kiệt sức: “Được...”

Cộp cộp...

Giác Mã Thú lại một lần nữa cất bước, tiếng hí của nó vẫn rõ mồn một giữa tiếng reo hò như sóng biển của dân chúng, cảm thấy sự xóc nảy bất chợt, toàn thân tôi căng cứng.

“Đừng sợ, đoạn đường không xa đâu.”

“...Ồ.”

Hơi thở tôi dần đều trở lại.

Lớp áo lót bên trong giáp đã ướt đẫm, lọn tóc trước trán bết chặt vào đầu.

Thật sự là... cảm giác như chết đi sống lại vậy...

“Tiểu thư Sylvia, không biết cưỡi thú sao?”

Margaret bên cạnh cũng không kìm được mà hỏi, nhưng bây giờ tôi không muốn trò chuyện, chỉ khẽ xua tay với cô ấy.

Giác Mã Thú đi rất chậm.

Những tu sĩ khiêng quan tài có lẽ đều đi theo phía sau, tôi cũng không thể quay đầu nhìn lại, cứ thế chầm chậm tiến về phía trước, chẳng thể làm gì ngoài nhìn cặp sừng thú đung đưa trước mắt, trong lòng dần dần xuất hiện một khao khát thôi thúc, chỉ muốn lập tức bẻ gãy nó.

Tôi, Sylvia, sau này, dù có chết tôi cũng sẽ không bao giờ cưỡi cái thứ xui xẻo này nữa...

Sau khi thề thốt như vậy, đợi đến khi cơn đau hoàn toàn biến mất, tôi mới có thể ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn về phía biển người hai bên đường... ủa?

Tôi bỗng nhiên thấy, ở phía không xa bên trái, có một vùng dường như được lính tráng tách riêng ra một khoảng, nơi đó toàn là những người mặc trang phục cùng kiểu của Học viện Vương Lập.

Người đi học đông thật... hôm nay mọi người đều không đến lớp sao?

Ngay lập tức tôi nhận ra vài gương mặt thầy cô giáo quá quen thuộc, họ đứng ở một vị trí khá gần. Bà Bertha nhỏ bé cũng ở đó, lúc này đang run rẩy vẫy tay về phía chúng tôi, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, bà liền mỉm cười.

Đây là dẫn cả học viện đến đây sao...

Sarah và các bạn cũng ở đó nhỉ...

Nơm nớp lo sợ, tôi cứ thế tiến lên.

Có Victoria ở đây, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất không còn sợ hãi như lúc nãy. Cứ thế bình yên đi qua ba con phố lớn, đám đông vây quanh cũng thưa dần.

“Anh hùng Đại nhân!”

“Anh hùng Đại nhân!”

Tôi chợt nghe thấy tiếng gọi của trẻ con, bất giác nhìn theo hướng đó.

Đó là một đám trẻ trông khỏe mạnh, lanh lợi. Có cả trai lẫn gái, nhìn quần áo thì chắc đều là con cái nhà dân thường. Chúng đang men theo lề đường, vừa chạy vừa nhảy chân sáo — đều ở độ tuổi chưa hiểu sự đời, nhưng lại mù quáng kính trọng các anh hùng.

“A! Anh hùng Đại nhân nhìn qua đây rồi!” có một đứa hét lên.

Những đứa trẻ còn lại liền xuyên qua đám đông để đến gần hơn, rồi lần lượt từng đứa dừng bước, đứng xiêu vẹo thành một hàng.

Đứa trẻ vừa hét lại một lần nữa ra lệnh.

“Một hai ba... chuẩn bị~”

“Chào!”

Bọn trẻ liền ưỡn ngực thẳng lưng, đem nắm đấm “thình thịch” đập lên ngực, dùng tư thế vụng về, có phần buồn cười, bày tỏ với chúng tôi những suy nghĩ nhỏ bé trong lòng mình.

Tôi thấy trong mắt chúng, có chứa ánh sáng lấp lánh trong trẻo đến mức khiến người ta xúc động.

“Những đứa trẻ rất đáng yêu.” Victoria bỗng nhiên lên tiếng.

“...Ừm.”

Giác Mã Thú thong thả bước đi, chầm chậm đi qua bên cạnh lũ trẻ đó.

Trong một thoáng mơ màng, tôi dường như thấy gương mặt của Lucas.

Tôi thấy cậu bé đứng giữa những đứa trẻ đó, không hề đi đâu cả. Trên mặt cậu là nụ cười có chút bướng bỉnh, ánh mắt ấy như đang nói với tôi: “Cô nàng băng giá, giỏi thật đấy! Sau này có chuyện tôi vẫn sẽ tìm cô giúp đỡ.”

Abel im lặng đứng bên cạnh Lucas. Cậu dắt tay một bé gái nhỏ tuổi không rõ mặt, cùng mọi người nhìn tôi chào, cười rất vui vẻ.

Ông Charles, người trông nom các em, lặng lẽ đứng sau bọn trẻ.

Ông thấy tôi nhìn qua, liền tháo chiếc mũ tròn đang đội trên đầu, rất trang trọng cúi người, chào một cái thật sâu, dáng vẻ còn chuẩn mực hơn cả quý tộc của Vương Thành.

Một cơn gió lướt qua mặt đường.

Tôi chớp mắt, rồi không còn thấy bóng dáng họ nữa.

“Sụt sịt...”

Mũi tôi có chút cay cay.

Rất nhanh sau đó đã rẽ qua một góc phố, những đứa trẻ đó cũng khuất khỏi tầm mắt.

Quãng đường đưa tiễn không dài. Đợi rẽ qua con phố thứ tư, con sông đào Saber chảy xuyên qua khắp Vương Thành hiện ra trước mắt tôi.

“Chúng ta đến rồi.”

Victoria nói với tôi.

Giác Mã Thú dừng bước bên một đoạn bờ sông có đầy lính gác đứng canh, Victoria xuống trước, sau đó đưa tay về phía tôi.

Tôi lắc đầu.

Rồi cúi người áp ngực lên lưng thú, sau đó từ từ nghiêng người sang một bên, chân phải dò xuống dưới, đạp lên bàn đạp rồi vụng về leo xuống, chốc lát sau đã đặt chân lên mặt đất, lòng tôi tràn ngập cảm giác an toàn.

Trong lòng thở phào một hơi.

Rốt cuộc cũng sắp kết thúc rồi... mọi thứ.

Mặt sông trước mắt lấp lánh ánh nước, từng gợn sóng lăn tăn nổi lên theo gió. Bên một bờ sông, một dãy thuyền gỗ nhỏ đang đậu. Tôi và Victoria đứng dưới bóng cây ở đằng xa, nhìn các tu sĩ khiêng quan tài lên từng chiếc thuyền gỗ, rồi đẩy chúng xuống sông.

Margaret bắt đầu cầu nguyện. Các tu sĩ cũng đặt nắm tay lên ngực, cất lên bài thánh ca.

Từ đằng xa có thể nghe thấy giọng nói.

“Những người lính gan dạ đã cứu chúng ta khỏi tai họa, nay đã về nơi an nghỉ. Cầu xin các Thần linh vĩ đại thắp đèn sáng cho ngươi, linh hồn ngươi chắc chắn được Thần cứu giúp, an nghỉ trong vòng tay của Người. Cầu kiếp này ngươi được như ý nguyện, cầu kiếp sau đường đi vẫn sáng soi. Vương quốc, quyền uy, vinh hiển, của cải, những thứ này chắc chắn sẽ theo bước chân ngươi, cho đến muôn đời...”

Các lính tráng châm lửa vào mũi tên, kéo căng dây cung. Vô số mũi tên mang theo tiếng xé gió “vù vù vù”, đốt cháy những con thuyền đang dần trôi xa theo dòng sông.

Đây chính là nơi trở về của các chiến binh Isenbell.

Linh hồn họ sẽ theo dòng sông chảy ra biển lớn, trôi về phía chân trời xa xăm, đến bên cạnh các Thần linh.