Victoria im lặng.
Nàng nhìn chằm chằm người mẹ tóc tai rũ rượi trước mặt, vẻ mặt vốn lạnh lùng đến mức không chút tình cảm dần sụp đổ, trong đôi con ngươi xinh đẹp bất chợt lộ ra vẻ mệt mỏi và đau thương sâu thẳm.
Trông như thể một sợi dây đàn căng thẳng trong lòng, vào giây phút này bất chợt chùng xuống, rồi đứt phựt, âm thanh “bụp” một tiếng đánh vào trái tim Victoria, nhưng nàng lại phải cố gắng hết sức để kìm nén vẻ đau đớn.
Lòng tôi không hiểu sao thắt lại, cảm thấy ngột ngạt có chút khó chịu.
Margaret khẽ thì thầm vài câu bên tai Kỵ Sĩ Trưởng, sau đó vị Kỵ Sĩ Trưởng kia vẫy tay ra hiệu với đám Giáo Hội Kỵ Sĩ, cùng họ lui về phía cửa nhà thờ xa hơn. Sau đó, Margaret liếc nhìn tôi một cái, đưa tay chỉ về phía cách Thái Hậu và Victoria hai hàng ghế, rồi tự mình đi qua đó ngồi xuống.
Khoảng cách đó vừa đủ để không ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của họ, nhưng một khi có chuyện bất ngờ cũng có thể kịp thời ra tay.
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ.
Tuy tôi đến đây là để tìm Ellie, nhưng không ngờ quay lại nhà thờ lại thấy cảnh tượng thế này, bây giờ đã dính dáng đến Chân Lý Chi Môn, tôi không thể cứ thế bỏ đi được... hơn nữa, dáng vẻ của Victoria khiến tôi có chút không yên lòng.
Cứ xem sao đã. Lỡ như tình hình có biến, tôi còn có thể giúp một tay.
Sau khi đã tính toán, tôi liền đi đến bên cạnh Margaret, ngồi xuống sát cô ấy.
Lúc này vừa vẹn nghe thấy giọng nói có phần nặng nề của Victoria.
“Mẫu thân, người hiểu rõ điều này mang ý nghĩa gì mà.”
Liếc mắt nhìn sang bên đó, chỉ thấy Thái Hậu lại nở nụ cười.
“Tất nhiên là ta hiểu rõ.”
Bà ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc vàng vốn đã rối bù không ra hình hài, vén ra sau gáy, để lộ khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ giống Victoria, nhưng lại càng thêm phần quyến rũ.
“Nhưng dù con tin hay không, trước cái đêm Vương Thành xảy ra chuyện, ta không hề biết gì cả. Ta cứ ngỡ việc mình phải làm, chẳng qua chỉ là trong một giai đoạn đặc biệt, giúp tu nữ Teresa đưa một người ra khỏi thành mà thôi.”
“...Giai đoạn đặc biệt?”
“Phải, giai đoạn đặc biệt.”
Mặc áo giáp ngồi xuống có chút khó chịu. Tôi nhúc nhích người, nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế dài, ánh mắt chăm chú nhìn hai bóng người tóc vàng mắt vàng đang ngồi đối diện nhau cách đó không xa, yên lặng nghe họ nói chuyện.
“Hôm đó... Teresa bất chợt nói có chuyện quan trọng muốn gặp. Sau đó cô ta nói với ta, Đế quốc Valen gửi cho cô ta một tin mật, có một nhóm dị giáo đồ hung ác vô cùng sắp lẻn vào Vương Thành, chúng rất mạnh... cô ta còn nói, những dị giáo đồ đó nhắm vào Vương thất, Victoria... có người muốn lấy mạng của con.”
Giọng nói của Thái Hậu có phần mềm mại, như một bóng ma màu trắng lảng vảng không tan trong nhà thờ.
“Đầu tiên cô ta bảo ta cứ giữ bình tĩnh, đợi tin báo thật rõ rồi hẵng nói. Chẳng mấy ngày sau, trong thành nối tiếp xảy ra hai vụ ra tay. Ta nhìn thấy ngọn lửa lớn bốc lên ngút trời, Teresa nói, đó chính là sức mạnh của dị giáo đồ... những người đó có thể nghênh ngang đi vào, ta liền hiểu ra Vương Thành này, ngay cả bên trong Giáo hội đã có vấn đề. Sau đó cô ta lại nói, Vương Thành sắp có thay đổi lớn, bảo ta nhất định phải sẵn lòng, một khi chuyện bất ngờ ập đến, phải chắc chắn hợp tác ăn ý với Giáo hội, đưa một người có trọng trách thánh cải trang an toàn ra khỏi thành. Còn cô ta, với tư cách là người phụ trách của Giáo hội tại Vương Thành, nhất định sẽ dốc sức giúp Nữ Vương Bệ hạ giành chiến thắng...”
Thái Hậu tự mình nói, Victoria nghiêng tai lắng nghe.
Rector lặng lẽ đứng trong bóng tối cách đó không xa, Margaret bên cạnh nhắm mắt lại, trên người có mùi hương dễ chịu.
Cả nhà thờ ngoài tiếng nói lí nhí của Thái Hậu, yên tĩnh đến mức không khí như ngưng đọng lại.
“Nghĩ lại thật nực cười, ta lại không hỏi một câu nào mà vui vẻ đồng ý. Ngay cả để tu nữ Teresa yên lòng, ta đã chuẩn bị người và xe từ ba ngày trước, bố trí đâu vào đấy... rồi đến đêm đó, ta sợ chết khiếp.”
“Ta không ngờ lại thành ra như vậy... loại quái vật đáng sợ đó, ta không biết làm thế nào mới thắng được... ta chỉ có thể làm theo lời Teresa, chắc chắn đưa người an toàn ra khỏi thành... sau này, ta mới nhận ra cô ta đã lừa ta.”
Lời nói của Thái Hậu khiến sống lưng tôi dâng lên một tia lạnh lẽo.
Tôi nghĩ nếu những gì bà ta nói là thật, vậy thì tất cả mọi chuyện, gần như đều do một mình Teresa tự mình bày đặt... cô ta đã lường trước được mọi việc, lúc chúng tôi còn chưa rõ tình hình, đã bố trí mọi thứ đâu ra đấy, rồi quay người đi tìm cái chết, vì một ý muốn nào đó mà chúng tôi không hề hay biết.
Thật là... một con người đáng sợ đến tột cùng.
Margaret ngồi bên cạnh tôi bất chợt lên tiếng: “Vậy Thái Hậu Điện hạ, nếu theo lời người nói, người là do bị Teresa dùng chỗ đứng và quyền thế của Giáo hội để lừa gạt, trong tình huống không rõ kết quả mà đưa ra lựa chọn sai lầm... vậy thì, có ai có thể làm chứng điều này cho người không ạ?”
“Phải, có ai làm chứng được chứ?” Thái Hậu lắc đầu cười khổ, nhưng ánh mắt đã trở nên bình tĩnh, “Người chết cả rồi... có lẽ các người có thể hỏi lính gác đêm đó. Nhưng ta nghĩ, dù họ còn sống, cũng chắc hẳn sẽ không xác nhận gì đâu... Thánh Nữ Điện hạ, những chuyện này ta sẽ nói rõ ràng từng chuyện một với người, chỉ là bây giờ... điều ta muốn nói không phải những thứ này.”
“Mẫu thân, người muốn nói, người làm vậy là vì con sao.” Victoria bình thản lên tiếng.
Thái Hậu lại một lần nữa nhìn vào gương mặt của Victoria đối diện, nụ cười mỏng manh như giấy vụn.
Bà ta không trả lời câu hỏi của Victoria, mà chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Lần cuối chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng... là từ bao giờ rồi nhỉ?”
“Ba năm trước, vào mùa xuân.” Victoria đáp, “Chúng ta ở trong Vương cung, cây Mật Quả trong sân đã ra quả, người nói lúc nhỏ con rất thích ăn, chúng ta đã nói về chuyện của rất lâu về trước.”
“Phải. Khó có được là con vẫn còn nhớ, ta đã quên mất rồi.” Nụ cười bên môi Thái Hậu, cùng với giọng nói của bà ta đều trở nên cay đắng, “Lúc nhỏ, con đặc biệt thích quả mật, mỗi năm đến mùa xuân đều mong cây ăn quả trong Vương cung ra hoa kết trái, rồi nài nỉ ta làm bánh Mật Quả cho con ăn... đó là lúc phụ vương con còn sống nhỉ, con cũng còn là một đứa nhóc, đáng yêu vô cùng... đã bao lâu rồi nhỉ...”
Thái Hậu nhìn gương mặt của Victoria lộ ra ngoài áo giáp, ngẩn ngơ có chút mơ màng.
“Lâu lắm rồi.”
Giọng của Victoria vẫn bình thản, không nghe ra sự thay đổi cảm xúc rõ rệt.
“Lâu lắm rồi... lúc đó phụ vương con luôn rất bận, ta cũng rất bận, chẳng có thời gian chăm sóc con và em trai, hai đứa cứ như những đứa trẻ hoang lớn lên trong Vương cung vậy. Ông nội con cũng già rồi, già đến mức con trai mình cũng không nhận ra... phụ vương con lúc đó vừa mới lên ngôi không lâu, chính là lúc đang hăng hái nhất. Người như một đứa trẻ ao ước được ca ngợi, nóng lòng muốn làm nên chuyện.”
“Người không quen nhìn thói quen ngày càng mục nát của Vương Thành, muốn thay đổi tình hình hiện tại của Vương quốc, liền đưa ra rất nhiều luật lệ hạn chế đối với những quý tộc đó, và công bố ra bên ngoài rằng những cách làm rắc rối của Hội Đồng Cố Vấn đã gây cản trở sự phát triển của Isenbell... kết cục có thể mường tượng được. Phụ vương con tuy có gan dạ hơn người, nhưng lại không có tài trí sắc bén như con... người quá nóng vội, rốt cuộc cũng chỉ có thể xem là có dũng mà không có mưu... đã động chạm đến lợi ích của quá nhiều người...”
“Mẫu thân.”
Victoria lên tiếng ngắt lời bà ta.
“Cái chết của phụ vương, có dính dáng đến người không.”
Lại một lần nữa hỏi ra câu hỏi này.
Tôi thấy vẻ mặt của Thái Hậu rõ ràng sững lại. Bà ta cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mu bàn chân một lúc lâu, mới thì thầm nói: “Không dính dáng đến ta.”
Nói xong, bà ta lại ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười nhợt nhạt.
“Sau khi phụ vương con mất, vì em trai con còn quá nhỏ, nên ta đã thành ra Nhiếp Chính Thái Hậu của Isenbell. Bây giờ cũng không sợ nói cho con biết, Victoria. Lúc đó... trong đầu ta chỉ có một suy nghĩ, đó là báo thù.”
