Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 17: Cây Mật Quả Nở Hoa

“Bông lúa đong đưa trong ráng chiều hôm ấy...”

“Ánh sáng không bao giờ trở lại... chính là nơi người về...”

Tiếng hát thoắt gần thoắt xa, nghe từ xa thì có phần mờ ảo khó nắm bắt, nhưng khi tôi đến trước cổng sắt của dinh thự thì lại trở nên du dương êm tai, tựa như cơn mưa xuân tháng ba, lặng lẽ tưới mát tâm hồn.

Hát hay thật...

Có điều, nàng về sớm hơn tôi nghĩ, tôi còn tưởng phải đợi đến tối.

Tôi lặng lẽ đứng trước cổng sắt, nhắm mắt nghe một lúc, đợi đến khi bài hát kết thúc mới nhảy qua hàng rào um tùm dây leo, đặt chân lên bãi cỏ xanh biếc, đi về phía cây mật quả trong sân.

Nữ Vương tên Victoria đang ở dưới gốc cây đó.

Lúc này nàng đã cởi bỏ áo giáp, thay một chiếc váy dài lễ phục cung đình màu tím thẫm, không biết đã mang hai chiếc ghế gỗ màu trà từ đâu đến, đang thoải mái tựa vào một trong hai chiếc. Mái tóc vàng óng như lụa lười biếng buông xõa sau lưng, chạm đến ngọn cỏ trên mặt đất, đuôi tóc tản ra, hòa làm một với màu xanh non.

Bóng dáng ấy xa vời như tinh linh trong mộng của truyền thuyết, nhưng lại chỉ cách tôi trong gang tấc.

Tôi lặng lẽ đi đến sau lưng nàng, Victoria nghe thấy tiếng bước chân bèn đột ngột quay đầu lại.

“Về rồi.”

“Ừm.”

Tôi khẽ gật đầu, giơ túi giấy đựng thức ăn trong tay lên, huơ huơ trước mặt nàng.

“Cô có đói không? Có đồ ăn này.”

“Là đồ ngọt à?” Victoria hỏi.

“Không phải.”

Tôi ngồi xuống chiếc ghế còn lại, ôm túi giấy vào lòng, vừa lục lọi bên trong vừa nói với nàng: “Mua ở chỗ nạn dân đấy. Xúc xích, thịt khô, bánh mì nướng, gì cũng có...”

Chẳng mấy chốc, tôi lôi ra một chiếc túi vải lanh dính đầy dầu mỡ, mở ra lấy hai miếng thịt khô cứng đen sì, một miếng ngậm trong miệng, miếng còn lại đưa về phía Victoria.

“Nè, ăn thử xem.”

Nhai... nhai...

Ừm, ngoài hơi mặn ra thì vị cũng tạm được.

Victoria khẽ chau mày.

Nàng do dự một lát, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy, trước tiên đưa lại gần mũi ngửi, rồi tao nhã cắn một miếng nhỏ.

Một lúc sau.

“Không ngon.”

Miệng nói vậy, nhưng nàng lại đưa tay ra, lấy một miếng thịt khô mới từ trong túi, ánh mắt thờ ơ liếc tôi một cái.

“Vậy là, sau đó cô đã chạy đến khu vực thiên tai à?”

“Ừm.” Tôi gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, “Không vào trong, chỉ là... ở lại quảng trường một lúc. Vừa hay lỡ mất bài diễn thuyết... của cô.”

“Ồ.”

Victoria khẽ đáp một tiếng, không nói gì thêm.

Sau một hồi im lặng ngắn, tôi lại nuốt xuống một miếng thịt khô như sáp, ngập ngừng hỏi: “Chuyện bên cô... đã xong hết rồi à?”

Thật ra tôi muốn hỏi chuyện của Thái Hậu phải làm sao, nhưng lại không thể nói ra lời.

“Chuyện thì không bao giờ làm hết được.”

Victoria ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn lên những tán lá sum suê của cây mật quả đang xào xạc trong gió, một lát sau thì nhắm mắt lại.

“Ta chỉ muốn nghỉ ngơi một lát.”

Dáng vẻ của nàng trông không khác gì mọi ngày. Gương mặt nghiêng trắng ngần tuyệt mỹ, dưới ánh hoàng hôn phản chiếu một màu vàng nhạt, vẫn là vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng chỉ cần quan sát kỹ một chút, tôi có thể nhìn ra sự mệt mỏi và chán chường sâu sắc ẩn sau đôi mày của nàng.

Tôi biết, cảm xúc trong lòng Victoria lúc này, chắc chắn không hờ hững như vẻ bề ngoài. Nàng đang kìm nén, quen giấu nỗi đau vào tận đáy lòng, không tỏ ra yếu đuối trước bất kỳ ai, không muốn ai thấy được mặt yếu đuối của mình, tâm tính này sớm đã trở thành bản năng của nàng.

Dù đau lòng, dù buồn bã đến đâu, nàng cũng sẽ không trút bầu tâm sự, không giải tỏa theo cách của những cô gái cùng tuổi. Nàng chỉ nhắm mắt ngồi yên, mặc cho nỗi buồn từ từ tiêu tan trong bóng tối, rồi... biến nó thành sức mạnh của bản thân.

Đợi đến khi trời sáng, nàng sẽ lại mang gánh nặng trên vai, một lần nữa bước tiếp.

Nhưng mà...

Tôi đặt miếng thịt khô trong tay xuống, nghiêng đầu, đưa ngón tay dính đầy dầu mỡ ra, khẽ chọc vào gò má mềm mại của Victoria. Đợi nàng mở mắt nhìn qua, tôi dùng hai tay kéo khóe miệng, làm cho hai má mình dài ra, rồi lè lưỡi.

“Phè...”

Làm mặt quỷ với nàng.

“Lè lè lè~”

Dù có phải lên đường lần nữa, đó cũng là chuyện của ngày mai. Trước lúc đó, ở đây chỉ có hai chúng ta, muốn làm gì cũng không ai để ý, nên là Victoria, cười một cái đi.

Thế nhưng năm giây, mười giây trôi qua. Tôi kéo đến mức mặt cũng đau rồi, mà vẫn không thấy Victoria cười.

Nàng vẫn cứ thờ ơ nhìn tôi như vậy, vẫn vẻ mặt vô cảm như mọi khi, chỉ có ánh mắt dần trở nên kỳ lạ.

“Ờ...”

Tôi có chút lúng túng, cơ mặt rõ ràng đã bắt đầu cứng lại.

Cũng phải... lúc này, rõ ràng nàng đang rất buồn, sao mình lại làm cái hành động vừa trẻ con vừa vô duyên này chứ.

Nghĩ đến đây tôi có chút nản lòng, vô thức định thu lại vẻ mặt khó coi của mình, không ngờ giây tiếp theo, Victoria đột nhiên ra tay nhanh như chớp.

“Ưm...”

Lưỡi bị nàng nắm chặt, rồi kéo về phía trước.

“Ưm, ư ư! Đau...”

Móng tay Victoria nhọn hoắt, véo vào đầu lưỡi khiến tôi đau điếng, mông bất giác nhổm khỏi ghế, đầu rướn về phía trước sát lại gần nàng. Cảm nhận được hơi thở của Victoria phả vào mặt, tôi chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng.

“Chơi, chơi trò bắt lưỡi à...”

“Trước đây, ta chỉ nghĩ cô hơi ngốc.”

Victoria chỉ nhìn tôi một lúc rồi buông tay. Nàng nhìn vệt nước miếng trong veo trên đầu ngón tay, rồi chùi vào vạt váy của tôi với vẻ khá là ghét bỏ.

“Không ngờ lại là một kẻ ngốc thật.”

“Phì! Gì chứ, tôi mới không phải kẻ ngốc.”

Rõ ràng chỉ muốn chọc nàng vui, vậy mà còn bị mắng...

Tôi hậm hực quay đầu đi.

Trong tầm mắt, một con bướm trắng bay lượn qua đỉnh đầu.

“A!”

Tôi không nhịn được mà đứng dậy, vừa nhảy vừa đuổi theo nó, vừa chạy vừa gọi: “Victoria, cô xem, mau xem đi! Con bướm lớn, đẹp quá!”

“Chỉ là con bướm thôi, chưa thấy bao giờ à.”

“Chưa thấy... con nào đẹp như vậy!”

Bướm ở dị giới, đẹp thật đấy! Trên đôi cánh trắng muốt, những hoa văn màu vàng sẫm tựa như đường thêu tinh xảo nhất trên đời.

Nó dường như bị tôi dọa sợ, vội vàng đập cánh bay vút lên cao, rồi lảo đảo đáp xuống một đóa hoa đang nở rộ trên cành cây mật quả.

“Ủa?”

Tôi ngẩn ra, đến khi nhìn rõ đó đúng là một đóa hoa nhỏ màu hồng đang nở, tôi có chút vui mừng reo lên: “Cây mật quả ra hoa rồi!”

Tôi hào hứng chạy về, một tay kéo cổ tay Victoria, lôi mạnh nàng dậy khỏi ghế, chạy lon ton trở lại dưới cành cây đang nở hoa, chỉ tay lên đầu.

“Cô xem!”

Đóa hoa lặng lẽ nở trên đầu cành, hai bên là những chiếc lá xanh như ngọc đang nhảy múa trong gió chiều.

Tôi lờ mờ nhớ ra, khu vườn này được Victoria cố ý tìm người sửa sang lại theo dáng vẻ tẩm cung lúc nhỏ của nàng, và vẫn luôn được chăm sóc cẩn thận. Rector từng nói, những lúc tâm trạng không tốt Victoria đều sẽ đến đây, đến dưới gốc cây mật quả này... đối với nàng, nơi này chắc chắn có một ý nghĩa rất đặc biệt.

Tôi lén liếc mắt nhìn nàng.

Victoria khẽ mở đôi môi đỏ: “Đúng là... ra hoa rồi.”

Tôi thấy vẻ mặt nàng có chút thay đổi.

Victoria dường như đang cười... tôi không chắc đó có phải là nụ cười không, có lẽ nàng chỉ khẽ cong khóe miệng, trong đôi mắt vàng rực, lóe lên một thứ ánh sáng dịu dàng mà u sầu.

“Sắp... được ăn mật quả rồi.” Tôi khẽ kéo tay nàng, “Cô từng nói nó rất ngọt mà.”

“Rất ngọt. Nếu có người làm thành bánh thì còn tuyệt hơn...”

Nàng khẽ nói, ánh mắt ngẩn ngơ khiến nàng trông như đang nói mớ.

“Lúc nhỏ, trong sân vườn của vương cung cũng có một cây mật quả như vậy. Mỗi năm đến mùa xuân, ta đều mong nó ra hoa kết quả, rồi trèo lên cành cây, hái vài quả mật ngọt mang về... Thật ra ta không thích ăn đồ ngọt. Lúc đó chỉ là muốn nằng nặc đòi mẫu thân làm bánh mật quả cho ta. Ta đặc biệt thích nhìn dáng vẻ người bận rộn trong bếp vì ta, điều đó sẽ khiến ta cảm thấy, ta không phải là một đứa trẻ không ai thương.”

“Sau khi phụ thân qua đời, dường như mọi thứ đều thay đổi, cây cũng dần dần khô héo.”

Victoria nắm tay tôi, siết chặt hơn một chút.

“Peilor, cô nói xem... tại sao nó lại khô héo chứ.”