Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12107

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 51

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 63: Thánh Nữ Trở Về

“Ừm...”

Khi ánh nắng rực rỡ xuyên qua rèm cửa, soi sáng cả phòng ngủ, cô gái đang nằm ngang trên chiếc giường lớn màu trắng, ôm gối vào lòng khẽ nhíu mày, từ trong mũi khẽ hừ ra một âm thanh mềm mại, nũng nịu.

Hàng mi tôi run rẩy, rồi từ từ mở mắt.

...Nóng quá.

Tuy vẫn muốn nằm ườn thêm một lát, nhưng nóng quá...

Lọn tóc mai đen nhánh thấm đẫm mồ hôi, dính chặt bên má hơi khó chịu. Tôi đưa tay sờ trán, cảm giác ẩm ướt nhờn rít, đầu ngón tay toàn là mồ hôi.

Nóng chết mất, ra nhiều mồ hôi quá.

Hơi bực mình...

Sarah nói rất đúng, sau khi cơn mưa rả rích cuối cùng cũng kết thúc vào đêm qua, Vương Thành dường như thật sự đã vào hè. Cả phòng ngủ trở nên ẩm thấp, oi bức, mà tôi lại đang mặc bộ váy ngủ lụa không mỏng, tuy chiếc chăn trên người đã sớm bị tôi đá xuống chân, nhưng vẫn bị nóng đến tỉnh giấc.

Chịu không nổi...

Ném chiếc gối mềm mại sang một bên, tôi vò đầu bứt tai bò xuống giường, đi thẳng đến phòng tắm, vừa đi vừa cởi váy ngủ và áo lót, trần như nhộng đi vào, tiện tay đóng cửa lại, múc nửa thùng nước nhỏ dội lên người.

Thoải mái ghê.

Tắm qua loa bằng nước lạnh, lau khô người rồi lại đi đến tủ quần áo, ngồi xổm xuống kéo ngăn tủ ra, lấy một bộ áo lót và áo ngực mới thay vào, nhíu mày lật qua lật lại giữa vô số váy áo treo trong tủ, nửa ngày cũng không chọn được bộ nào vừa ý, vì tất cả đều là tay dài.

...Tôi hình như không có bộ đồ nào tay ngắn hay không tay cả.

Nhớ lại hồi còn ở thôn nhỏ thì từng mặc, đều là do bà Claire tự tay may, nhưng lúc đi không mang theo mấy bộ. Đến Hàn Đông Chi Thành, mẹ thấy vải của những bộ đồ đó quá thô, không cho tôi mặc nữa, tất cả đều để lại trong pháo đài.

Ra ngoài mua thôi...

Trong lòng không hiểu sao có chút tức giận, cảm thấy đặc biệt bực bội.

Dù gì tôi cũng là Băng Sương Trật Tự, tại sao lại không thể tiện lợi như trong truyện kể, cảm thấy nóng thì tỏa ra chút sương băng để hạ nhiệt cho mình chứ?

Lúc mặc áo giáp trước đây tôi cũng từng nghĩ đến, nhưng chỉ cần tỏa ra một chút, nhiệt độ thấp sẽ lập tức đông cứng mồ hôi thành vụn băng, để lâu còn làm cứng cả váy. Nếu là lúc chiến đấu thì còn được, hoàn toàn không kịp bận tâm đến những chuyện đó, nhưng ngày thường thì... như vậy khó chịu chết đi được, thà cứ nóng còn hơn.

Tôi đành phải tạm thay một chiếc váy ngắn đến gối mỏng manh, chân trần chạy thình thịch xuống lầu, ăn hết sạch chỗ bánh hạnh nhân mua hôm qua, rồi xỏ giày ra ngoài.

Trời nắng chang chang, mây cuồn cuộn trôi.

Thoáng nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo từ trên cao vọng xuống.

Lúc đi đến sân, tôi không kìm được mà liếc nhìn sang dinh thự cao lớn bên cạnh. Bên đó dường như yên tĩnh lạ thường, không nghe thấy động tĩnh gì cả.

Giờ cũng sắp trưa rồi... Victoria bận rộn như vậy, chắc chắn nàng đã ra ngoài từ sớm...

...Hửm?

Tôi nghi hoặc quay đầu lại, đưa mắt nhìn lên nóc dinh thự phía sau mình, thấy nơi đó không một bóng người, ngay cả một con chim hay động vật nhỏ nào cũng không có.

Nhưng ban nãy trong một thoáng, tôi hình như cảm nhận được có ánh mắt...

Là ảo giác sao?

Tôi xoay người, nghiêng đầu đứng giữa bãi cỏ trong sân, ngẩng lên nhìn chằm chằm dinh thự hai tầng nhỏ bé của mình rất lâu.

“Rector?”

Rồi thử gọi khẽ một tiếng, đợi một lúc không thấy ai trả lời.

“Victoria?”

Vẫn không có ai đáp lại.

Nhưng ngoài hai người này ra, ai có thể dễ dàng né tránh được năng lực cảm nhận nhạy bén của tôi chứ? Carlos sao?

...Hắn dám quay lại à!

Chắc chắn không phải hắn...

Tôi nhớ cách đây không lâu cũng có một lần như vậy... tôi không biết phải hình dung thế nào, cứ như thể nửa đêm đi một mình trong con hẻm nhỏ tối đen như mực, cảm giác kỳ lạ như có người luôn nhìn chằm chằm từ sau lưng. Lần trước tôi tưởng là Kiếm của Canli nên không để ý... quả nhiên là tôi quá nhạy cảm rồi sao?

Hay là, năng lực cảm nhận của tôi cũng trở nên nhạy bén hơn sau khi thôn phệ... tôi cứ ngỡ mình đã quen rồi, xem ra vẫn cần chút thời gian.

Lắc đầu, tôi xoay người đi ra ngoài.

Ra khỏi cổng sắt, tôi thong thả đi trên con đường đá của phố Rondall. Không khí thật sự oi bức, chẳng mấy chốc chóp mũi lại rịn ra một lớp mồ hôi li ti, nửa lưng như bị bỏ vào lồng hấp, nóng đến bỏng rát... là do tóc cả. Vừa dày vừa dài xõa xuống, chẳng khác nào khoác một tấm áo lông thú lớn.

Lẽ ra trước khi ra ngoài nên buộc tóc lên mới phải...

Đi nhanh lên thôi.

Nghĩ vậy, tôi liền rảo bước nhanh hơn. Khi đến góc đường ở ngã rẽ, tôi đột nhiên thấy trên bức tường không xa có dán mấy tờ thông báo.

Hử?

Giấy của thông báo trông rất mới, hình như là mấy bức chân dung, dưới chân dung có viết mấy dòng chữ nhỏ.

Dán lúc nào vậy... tối qua đã có chưa nhỉ? Tôi không để ý lắm.

Đến gần xem thì phát hiện là thông báo tìm người.

[Judith, mất tích đêm ngày 4 tháng 3, đến nay vẫn bặt vô âm tín...]

[Olivia, sáng sớm ngày 9 tháng 3 đi chợ Curie mua nguyên liệu thì bị lạc, đến nay vẫn bặt vô âm tín...]

[Hansen, đêm ngày 13 tháng 3 say rượu về nhà, nhưng đến nay vẫn chưa về...]

Tổng cộng có sáu tờ thông báo, đều là người mất tích, cả nam lẫn nữ. Dưới mỗi tờ giấy đều có đóng dấu của Trọng Tài Xứ.

[Người cung cấp thông tin sẽ được hậu tạ hậu hĩnh]

...Nhưng bức chân dung này vẽ thế này, thật sự tìm được người sao?

Sao lại có cả chuyện đi mua đồ ăn cũng bị lạc được chứ...

Vương Thành phồn hoa như vậy, tuy an ninh rất tốt, nhưng dân số trong thành ít nhất cũng có cả triệu người, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mấy hôm trước ở học viện, Sarah còn nói ngày nghỉ ở phố Curie có một quán rượu xảy ra ẩu đả, hình như đánh chết người, còn chuyện mất tích thì càng không có gì lạ.

Cho nên tôi cũng không để ý lắm.

Đến con phố tối qua tôi và Victoria xuống xe, đi đến cuối phố, vào một cửa hàng quần áo tên là「Tri Canh」— cũng chính là cửa hàng tôi vốn định dẫn Victoria đến mua đồ.

Quần áo ở đây kém xa những bộ lễ phục lộng lẫy trong Vương cung, có lẽ cũng không bằng những bộ y phục được may đo riêng của giới quý tộc, nhưng cũng được xem là trang phục khá cao cấp, chất liệu vải rất thoải mái, quan trọng nhất là thiết kế rất đẹp, tôi thích.

Nhanh chóng chọn mấy chiếc váy dài và ngắn không tay đơn giản mà đẹp mắt, lại mua thêm hai chiếc mũ rộng vành để che nắng, một chiếc đội lên đầu, trả tiền rồi xách đồ ra ngoài, đang định về nhà thì đột nhiên thấy bóng hình quen thuộc ở bên kia đường.

Vẫn là bộ tu sĩ bào trắng tinh, vóc dáng yêu kiều dù dưới lớp áo rộng vẫn thấp thoáng lộ ra đường cong, khăn voan trắng quấn chặt quanh đầu, chỉ để lộ nửa khuôn mặt và đôi mắt xanh nhạt, dáng vẻ thướt tha đứng bên đường, tay cầm một chiếc đùi gà đã cắn vài miếng, hai má hơi phồng lên, chậm rãi nhai. Nàng ngẩng đầu — hình như đang nhìn quần áo trưng bày trong tủ kính bên kia đường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người qua đường.

Đó là Margaret?

Hình như là...

Cô ấy về lúc nào vậy... đứng đó làm gì thế? Trông có vẻ ngốc nghếch...

...Thật sự là Margaret sao?

Mang theo nỗi băn khoăn, tôi băng qua đường đi về phía nàng, đến gần mới xác nhận đúng là Margaret.

Nàng dường như vẫn chưa phát hiện ra tôi, lại chậm rãi xé một miếng thịt gà nhỏ, cho vào miệng nhai từ từ, mắt không chớp nhìn sang bên kia, như đang ngẩn người.

Tôi nghiêng đầu, đưa tay xách quần áo huơ huơ trước mắt nàng, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: “Hê!”

“A!”

Margaret giật nảy mình, miệng khẽ kêu lên, đồng thời theo phản xạ giấu hai tay ra sau lưng, giấu đi chiếc đùi gà, rồi mới quay đầu đối mặt với tôi.

Tôi chớp mắt.

Nàng cũng chớp mắt.

“...Phụt, ha ha.”

Tôi bị hành động như đứa trẻ ăn vụng bị bắt quả tang của nàng chọc cười, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Margaret thấy là tôi, vẻ mặt hơi lúng túng, nhưng vẫn cố tỏ ra như không có chuyện gì: “Tiểu thư Sylvia...”

“Khi nào, về vậy?” tôi hỏi.

“Mới đây thôi, vừa vào thành.”

Vừa vào thành?

“Vậy cô, ở đây, làm gì thế?”

“Vừa hay đi ngang qua đây, xuống nghỉ một lát, ăn chút gì đó...”

Nàng dường như không muốn nói nhiều về chuyện này, lập tức chuyển chủ đề: “Cô đến đúng lúc lắm, để tôi nói cho cô nghe... bây giờ cô không bận chứ?”

Tôi khẽ lắc đầu: “Không bận, đang định về đây.”

“Vậy chúng ta qua bên kia nói chuyện.” Margaret đưa tay chỉ về phía đầu kia của con phố, “Giác Mã Xa đang đỗ ở đó, để tôi đưa cô về.”

“Được.”

Tôi đi theo nàng dọc theo con đường, Margaret vừa đi vừa nhanh chóng gặm sạch chiếc đùi gà, xương tiện tay ném cho một con chó hoang bẩn thỉu. Đợi nàng nuốt hết thức ăn trong miệng, tôi không nhịn được hỏi: “Ngon không?”

“Cũng không tệ.”

“Mua ở đâu vậy?”

Nàng ăn làm tôi cũng hơi thèm...

“Phố bên cạnh.”

“Ồ...”

Nghĩ lại hình như thuận đường, thế là lại nói: “Lát nữa ở đó, dừng một chút.”

“Được.”

Đi đến cuối con phố này, lại rẽ vào một con phố khác, xa xa thấy hai chiếc Giác Mã Xa lộng lẫy của Giáo hội đang đỗ bên đường.

Sao lại đỗ xa thế này...

Nghi hoặc liếc nhìn Margaret một cái, thấy nàng mắt không liếc ngang, lưng thẳng tắp, lấy khăn lụa ra lau sạch miệng... nàng chắc chắn đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, nhưng lại không quay đầu lại.

“Thánh Nữ đại nhân.”

Đến trước Giác Mã Xa, một tu nữ đã đợi sẵn vén rèm chiếc xe phía trước cho chúng tôi, Margaret bảo tu sĩ đánh xe đến phố Rondall trước, sau đó cùng tôi lên xe ngồi xuống.

“Vực Sâu mới, hiện tại xem ra không có bất kỳ tình trạng bất thường nào.” Sau khi Giác Mã Xa từ từ chuyển bánh, Margaret nói với tôi, “Nê Chiểu đã bắt đầu sôi sục. Nhưng theo tình hình hiện tại, các học sĩ suy đoán, thời gian ấp nở của Vực Sâu có lẽ cần hai tháng nữa... thậm chí lâu hơn.”

Tôi khẽ nhíu mày: “Lâu vậy sao?”

Margaret khẽ lắc đầu.

“Những Vực Sâu trước đây không có tình trạng này, thường sẽ ấp nở trong vòng nửa tháng đến một tháng sau khi Nê Chiểu sôi sục. Nhưng Vực Sâu ở Đại hẻm núi Rabelil lần này có chút đặc biệt, khe nứt Vực Sâu tương đối nhỏ hơn so với trước đây, độ sâu của Nê Chiểu không thể biết được, chu kỳ ấp nở rõ ràng dài hơn, nó bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào muốn thức tỉnh.”

Đặc biệt...

Lúc đó tôi mất bao lâu mới thức tỉnh? Lúc ở trong vũng bùn mơ mơ màng màng... hoàn toàn không thể tính được thời gian, nhưng cảm giác cũng không lâu lắm, ý thức hồi phục xong là lập tức ra ngoài.

Tuyệt đối không có hai tháng.

Nếu tiến độ của tôi thuộc loại bình thường, Vô Tận Vực Sâu xuất hiện ở thôn nhỏ là trường hợp đặc biệt, vậy cái này thuộc loại gì?

Tôi có dự cảm không lành, muốn đi xem thử...

“Margaret, khi nào đi nữa? Tôi muốn đi cùng.”

Margaret nghe vậy có chút do dự, một lát sau nàng lại lắc đầu.

“Không được, cô tốt nhất đừng đến đó.”

“Tại sao?”

“Tình hình bên đó rất đặc biệt... có một vị Hồng Y Giám Mục đại nhân đã đích thân đến hiện trường, ngài ấy là một trong số ít người trong Giáo hội biết thân phận của cô, hơn nữa...”

Nói đến đây, Margaret ngập ngừng, dường như đang e dè điều gì đó, những lời cuối cùng không nói ra.

“Tóm lại, nếu có thể, tôi không hy vọng cô tiếp xúc quá nhiều với ngài ấy.”