Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12112

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 51

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 69: Bạn bè ở nhờ

Tôi thậm chí còn không buồn mở cổng sắt, cứ thế nhảy phắt qua tường rào, chạy không ngừng về phía nhà bên cạnh. Mãi đến khi sắp đến cổng lớn của dinh thự số 2, đột nhiên lại nhớ đến mấy chuyện tối qua, bước chân bất giác chậm dần.

...Mình cứ thế này đi tìm nàng có ổn không?

Nếu Victoria thật sự là người như vậy, liệu nàng có hiểu lầm gì không...

Một người thông minh như nàng, chắc chắn có thể nhìn ra manh mối từ phản ứng tối qua của tôi, trong lòng đã rõ tôi đoán được nàng thích phụ nữ... Nếu thật sự là vậy, bây giờ tôi đến tìm nàng, chẳng phải là đang quyến rũ nàng sao!

Nghĩ đến đây, tôi dừng bước, nhìn cánh cổng sắt ngay trước mắt, trong lòng đột nhiên có chút do dự.

...Lỡ như nàng thật sự nghĩ vậy, thì mình phải làm sao đây...

Hoàn toàn không biết phải đối mặt thế nào... tôi không muốn Victoria ghét mình.

Bởi vì tôi rất thích nàng. Thích con người đáng tin cậy của nàng, thích tính cách quật cường không chịu khuất phục của nàng. Tôi muốn thường xuyên trò chuyện với nàng, muốn trở thành bạn rất thân với nàng. Nhưng mà... chuyện bách hợp này nọ, tuy đọc trong tiểu thuyết thấy rất vui, nhưng ở ngoài đời thực... chuyện như vậy, tôi trước giờ chưa từng nghĩ đến.

Tôi đến thế giới này bao lâu rồi nhỉ?

Cũng gần một năm... sắp được một năm rồi.

Ban đầu khi tỉnh lại từ Rừng Woodward, còn chưa hiểu chuyện gì, thứ chào đón tôi lại là một trận chiến đáng sợ. Tôi may mắn không chết, sau đó vào một ngôi làng nhỏ, sống một khoảng thời gian yên bình, thoải mái.

Khoảng thời gian đó tôi thật sự rất vui, không có chút áp lực nào, tôi gần như đã nghĩ rằng cuộc đời vốn nên như thế, cho đến khi Vô Tận Vực Sâu phá hủy tất cả.

Cho nên tôi căm ghét chúng, căm ghét những con quái vật giống như tôi.

Kể từ đó, có những cảm xúc vẫn luôn chôn sâu trong lòng. Tôi khát khao được giết chết những con quái vật đến từ Vực Sâu, càng nhiều càng tốt... Vì thế tôi đã rời Pháo đài Santel, rời xa người mẹ quyến luyến không nỡ, cùng Carlos đến Vương Thành.

Rồi tên đó bỏ mặc tôi tự mình chuồn mất... đồ đáng ghét! Cứ nghĩ đến hắn là lại thấy bực.

Tôi vốn đầy mong đợi đến đây để học hỏi, nhưng bây giờ lại có chút thất vọng... các khóa học về Trật Tự có lẽ phải đến nửa cuối năm mới bắt đầu. Thư viện lớn nổi danh của Vương Lập Học Viện, ở đó tôi chẳng tìm được bao nhiêu tài liệu liên quan đến Vực Sâu. Giờ nghĩ lại, vậy mà chỉ có bài giảng của Teresa là giúp ích được cho tôi... thật chẳng vui chút nào.

Bây giờ cuối cùng đã xuất hiện một Vực Sâu mới. Rõ ràng cách Vương Thành không xa, nhưng Margaret lại trăm phương ngàn kế cản trở không cho tôi qua đó, tôi...

Thôi bỏ đi.

Nghĩ xa quá rồi.

Trong lòng tôi chỉ toàn chứa chấp những chuyện này, đến mức lơ là một điểm mà tôi cho là không quan trọng lắm — có lẽ trong tiềm thức vốn chẳng hề để tâm, nhưng tôi của hiện tại xác thực là đang mang một cơ thể nữ giới, và còn chưa thành niên.

Dù cho bản chất mãnh nam chưa bao giờ thay đổi.

Tôi vĩnh viễn không thể nào thích đàn ông được, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ nổi da gà... nhưng nếu đối phương là phụ nữ, tôi phải làm sao?

Có thể chấp nhận được không...

Trong đầu bất giác nghĩ đến cảnh ôm chặt Victoria, rồi nhắm mắt hôn nhau... sau đó...

“Ái chà...”

Tôi khẽ dậm chân, ôm lấy mặt.

Hơi xấu hổ. Nhưng hình như... cũng không thấy ghét lắm...?

Vậy thì dù sao... nếu thật sự như vậy...

Má hơi nóng lên, tôi bắt đầu suy nghĩ miên man. Tưởng tượng nếu mình và Victoria nằm cạnh nhau, tiếp theo... nếu chúng tôi làm chuyện này chuyện nọ... chúng tôi... ờ...

Cảm xúc khó hiểu vừa dâng lên đột nhiên bị dội một gáo nước lạnh, lòng tôi thấy khó chịu.

Không được.

Mình không chấp nhận được...

Vậy thì phải làm sao? Hay là quay về thôi...

Tôi quay đầu nhìn lại dinh thự nhỏ nhà mình vẫn còn sáng đèn nến phía sau, ngẩn người một lúc, rồi lập tức lắc đầu như trống bỏi.

Tôi không muốn đâu!

Nhưng mà sợ...

Vậy nếu không tìm Victoria, tôi có thể tìm ai đây... Sarah? Sophia? Còn chẳng biết các bạn ấy ở đâu nữa...

“Em rốt cuộc có muốn vào không?”

“Á!”

Giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên trên đầu khiến tôi giật nảy mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên, sau khi hoàn hồn liền lập tức ngẩng đầu.

Victoria trong bộ váy đỏ đang lơ lửng trên không, mái tóc vàng như thác nước không gió mà tự bay. Một tay nàng cầm ly rượu miệng rộng, tay kia níu chặt tà váy, ngay phía trên tường rào của dinh thự cách đó không xa, ánh mắt lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống tôi.

Lòng tôi bất giác hoảng hốt.

“Sao cô lại ở đây!”

Thôi rồi... nghĩ nhập tâm quá, hoàn toàn không để ý đến nàng. Nàng ở đó từ lúc nào? Có phải phản ứng ban nãy của mình đã bị nàng thấy hết rồi không... mình đâu có làm hành động gì mất mặt chứ?

Mong là không có...

“Câu đó phải là ta hỏi em mới đúng. Em ở đây làm gì?”

Tôi đảo mắt một vòng: “Tôi, tôi không ngủ được... ra ngoài đi dạo.”

“Đi dạo? Em ở đây gần hai mươi phút rồi.” Victoria không chút nể nang vạch trần tôi, “Cứ đi tới đi lui trước cổng dinh thự, thỉnh thoảng còn dừng lại vặn vẹo. Dáng vẻ ngốc nghếch, trông như đang phiền não chuyện gì đó. Nếu có chuyện muốn nói với ta thì vào đi, ta không thích thấy em cứ mãi do dự những chuyện nhỏ nhặt, nó sẽ khiến ta rất bực mình.”

“Ừm...”

Nàng thấy thật rồi, còn nói tôi vặn vẹo nữa... ban nãy tôi có ưỡn eo sao? Hoàn toàn không biết, tại sao mình lại làm động tác đó chứ! Mất mặt quá...

Giả vờ như không có gì che giấu cho qua vậy.

“Victoria.” Tôi hậm hực trừng mắt nhìn nàng.

“Sao?”

“Sau này, cô không được mắng tôi.”

Sau khi nói ra câu này, thật ra tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị nàng châm chọc thêm mấy câu, không ngờ Victoria lại gật đầu rất dứt khoát.

“Được.”

Nàng xoay người bay vào trong sân.

“Đừng đứng đó nữa, vào đi.”

“...Ừm.”

「Cạch」 một tiếng, cổng sắt được cô hầu gái mở ra một khe hở.

Tôi lại nhìn về phía nhà mình một lần nữa, do dự một lát rồi vẫn bước vào trong.

Sân trong của dinh thự số 2, so với lần trước tôi đến không có thay đổi gì lớn, chỉ là bãi cỏ dường như tươi tốt hơn, trông đầy sức sống nhưng lại có cảm giác lộn xộn. Rõ ràng Victoria chẳng có tâm tư gì, cũng chẳng bỏ công sức gì để người khác chăm sóc nó cho tử tế.

Lúc này, nàng đang một mình nửa nằm trên chiếc ghế xích đu trong đình tròn, tay cầm ly rượu ngắm trăng. Tà váy đỏ rực trải dài từ trên ghế xuống, như một đóa hồng nở rộ giữa mùa hạ.

Tôi do dự bước tới, ngồi xuống đối diện nàng, vớ lấy một quả trái cây màu vàng cam to bằng ngón tay cái từ đĩa hoa quả trước mặt, bỏ tọt vào miệng nhai nhanh.

“Làm thao thế...”

Tôi nhăn mặt, nhổ thứ trong miệng ra đất.

“Phì, phì phì... khó ăn quá.”

Cái gì đây, vừa chua vừa đắng...

Victoria nhấp một ngụm rượu nhỏ, đôi mắt nhàn nhạt nhìn sang.

“Quả Leeds, có thể ăn, có thể ngâm rượu, phải bóc vỏ trước.”

“...Sao cô, ban nãy không nói.” Tôi có phần trách móc nàng.

“Em có hỏi đâu.” Nàng lắc lắc ly rượu trong tay, má ửng hồng mê người, giơ ly về phía tôi ra hiệu, “Rượu Rum, uống không?”

Mùi rượu thoang thoảng bay vào mũi, tôi khẽ nhíu mày.

“Sao lại uống rượu nữa rồi...”

Vừa nói, tôi vừa thò tay vào đĩa hoa quả, lại cầm lấy một quả, ngoan ngoãn bắt đầu bóc vỏ.

Victoria thấy tôi không có ý định uống rượu, cũng không ép nữa, có chút lười biếng dựa vào ghế xích đu, lim dim mắt nói: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì.”

Tôi lập tức dời mắt khỏi người nàng, cúi đầu nhìn chằm chằm quả trong tay: “Không có gì, chỉ là chán quá thôi...”

Mình phải nói với nàng thế nào đây? Cảm thấy khó mở lời quá... rõ ràng là một câu rất đơn giản mà.

...Hay là, cứ ngồi một lát rồi về?

“Ban nãy em nói không ngủ được?” Victoria hỏi.

“Ừm...” Tôi có chút lơ đãng đáp.

“Em ngủ sớm vậy sao?”

“Buồn ngủ mà.”

Bóc xong quả trong tay, đưa lên mũi ngửi một cái, rồi ném vào miệng, cắn một miếng.

Nước quả chua ngọt bung tỏa trong miệng, tôi bất giác nheo mắt lại, khóe miệng vừa cong lên, giây tiếp theo đã cứng đờ.

Chua quá!!!

“Phì, phì phì...”

Tôi bị chua đến không chịu nổi, nước mắt sắp trào ra, nước miếng chảy thành dòng dọc cằm xuống đất, không nhịn được mà rùng mình một cái, sau khi nhổ hết thứ trong miệng ra, tôi hung hăng ngẩng đầu.

“Victoria! Đây là cái gì!”

Nàng chắc chắn đang trêu tôi! Ôi phiền chết mất!

“Quả Leeds, thường dùng để nấu ăn hoặc pha rượu, như thế này.” Giọng Victoria có chút trêu chọc.

Nàng cầm một quả Leeds, dùng móng tay cạy một ít vỏ, giơ lên trên miệng ly rượu khẽ bóp, nước quả trong suốt liền nhỏ vào trong ly, hòa cùng với rượu, rồi nàng nâng ly lên khẽ lắc, sau đó hứng thú nhìn tôi.

Thấy vậy tôi càng tức giận hơn: “Cô nói nó ăn được mà!”

“Đúng là có người ăn trực tiếp.”

“Chua như vậy, ăn làm sao được!”

Thứ này còn chua hơn cả chanh, chua đến mức răng tôi cũng trở nên nhạy cảm.

“Ta cứ tưởng em ăn được mọi thứ.”

“Cô mới, ăn được mọi thứ! Cô ăn thử xem!”

“Ta không ăn.”

“Tại sao?!”

“Chua quá.”

“......”

Tôi trừng mắt nhìn Victoria một cái thật mạnh, quay đầu không thèm để ý đến nàng nữa.

Phiền phức... a a a thật đáng ghét!

Tức giận.

Thế là tôi trừng mắt, tự mình bắt đầu đấu mắt với cột đình bên cạnh. Không lâu sau đột nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, tôi đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc của Victoria.

Nàng hơi rướn người về phía trước, đưa đầu lại gần, đôi mắt vàng óng không chớp nhìn tôi, hơi thở tựa lan quyện với mùi cồn phả vào mặt tôi.

“Toàn mùi rượu!”

Tôi nhíu mày đẩy nàng ra.

Thật sự mùi rượu rất nồng... người phụ nữ này chắc là đã say rồi? Rốt cuộc nàng đã uống bao nhiêu vậy!

Mắt tôi liếc sang chai rượu Rum trên bàn, phát hiện đã sắp cạn...

Tôi giật lấy chai rượu, ôm chặt vào lòng: “Cô không được uống nữa.”

Victoria ngồi lại về chỗ cũ, đổi một tư thế thoải mái, mím môi uống nốt ngụm cuối cùng trong ly, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên.

“Được thôi. Nhưng em phải nói cho ta biết trước, tại sao tối nay lại đến đây.”

“Ừm...”

Tôi do dự một lát, có chút khó xử nhắm mắt lại: “Chỉ là...”

“Chỉ là?”

“Chỉ là, ban nãy... tôi gặp ác mộng.”

A... nói ra rồi.

“Ừm. Rồi sao nữa?”

“Tôi, tôi sợ.”

Dù sao cũng nói ra rồi, thôi thì cứ mặt dày đến cùng. Dù thế nào tôi cũng không muốn quay về, một mình ngủ trong dinh thự trống trải đó nữa...

“Tối nay, tôi có thể... ngủ ở chỗ cô được không?”

Tôi đã cố gắng hết sức để mình trông thật tự nhiên, giống như bạn bè ở nhờ nhà nhau... Sylvia, chuyện này có gì to tát đâu, vốn dĩ là chuyện rất bình thường. Mày càng chột dạ, Victoria sẽ càng nhận ra có điều không ổn, nàng sẽ nghĩ lung tung, sẽ nghĩ đến những chuyện linh tinh.

Nhưng trong lòng vẫn có chút căng thẳng, mấy ngón tay đặt dưới bàn cứ xoắn vào nhau.

Victoria lãnh đạm nhìn tôi một lát.

“Được.”

Nàng đặt chiếc ly rỗng lên bàn, từ từ gật đầu với tôi, khóe miệng dường như lại cong lên một chút.

“Nhưng chỗ ta không có phòng cho khách.”