Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 68: Phòng Bệnh (Hạ)

Đó là một mùi hương khó tả, như thể mùi thuốc sát trùng hăng nồng hòa lẫn với mùi thối rữa của thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi. Tôi không nói được nó thơm hay thối, nhưng quả thật rất xộc vào khoang mũi, thậm chí còn hơi cay mắt.

“Hắt xì!”

Tôi không nhịn được mà hắt hơi một cái. Lắc lắc đầu, cau mày bịt mũi, thò đầu vào trong phòng nhìn ngó.

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một chiếc bàn gỗ cổ xưa đối diện với cửa phòng, trên bàn chồng chất một vài quyển sách, bên cạnh là một cây nến bạc đang được thắp sáng. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng một dãy tủ cao bằng gỗ mun ở bên trái bàn sách, những chiếc tủ đó trông như một loại tủ trưng bày mẫu vật, trên đó bày la liệt những dụng cụ thủy tinh trong suốt lớn nhỏ đã ố vàng, bên trong dường như có chứa chất lỏng và... ủa?

Hình như... mình đã thấy cảnh này trong những hình ảnh lướt qua lúc trước!

Những thứ đó là gì?

Thực ra trong lòng tôi có cảm giác không tốt... hay nói đúng hơn là không thoải mái. Tôi dường như đang vô thức bài xích nơi này, sâu trong lòng dường như có một giọng nói bảo tôi đừng vào trong, đừng nhìn những thứ đó nữa. Nhưng cơ thể lại bất giác hành động, đến khi nhận ra thì tôi đã vào bên trong phòng rồi.

Không gian bên trong không lớn, bài trí cũng tương đối đơn sơ, trông giống một văn phòng, nhưng cũng giống như hành lang bên ngoài, tràn ngập mùi ẩm ướt, ánh sáng cũng không sáng sủa như tưởng tượng.

Tối om như mực...

Thế là tôi đi thẳng đến trước bàn sách, đưa tay định cầm cây nến lên, chợt thấy một quyển sách bìa dày đặt ngay chính diện bàn sách.

...Hửm?

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại cầm quyển sách đó lên trước, đưa ra trước mắt mượn ánh lửa xem xét một phen.

Sách rất nặng, bìa vô cùng tinh xảo. Viền bạc bọc vàng, dùng xương thú màu trắng điêu khắc những hoa văn nổi phức tạp tinh tế, tôi không hiểu ý nghĩa của những hoa văn đó, chỉ có thể hiểu được dòng chữ nhỏ ở chính giữa bức phù điêu: “Kinh Thi — Tín ngưỡng tái sinh là tiền đề của mọi sự phụng sự.”

Có ý gì đây?

Đây là tập thơ nào đó do Thần Thánh Giáo Hội phát hành sao?

Tiện tay lật một trang, rồi lại lật trang tiếp theo... lật mấy trang mới phát hiện trong sách này hoàn toàn không có nội dung, toàn là giấy trắng, không dính một giọt mực nào.

Cái gì thế này...

Thật khó hiểu.

Tôi khẽ lắc đầu, tiện tay đặt sách lại lên bàn, cầm cây nến lên xoay người đi đến trước tủ, giơ ánh lửa lên trước mắt, ghé đầu lại gần nhìn những dụng cụ thủy tinh đó... mỗi cái đều chứa chất lỏng bán trong suốt, trong chất lỏng dường như ngâm thứ gì đó mềm mềm, thịt thịt...

“Á!”

Sau khi nhìn rõ thứ bên trong, tôi đột nhiên kêu lên một tiếng thất thanh, rồi lập tức bịt miệng lại, mặt tái đi nhanh chóng lùi về sau.

Thứ gì vậy!

Những khối thịt đó là gì... nội tạng? Cơ quan? Của ai... không, đó là thịt của thứ gì...

Những khối thịt màu đỏ tươi đó lại còn đang từ từ ngọ nguậy trong dụng cụ, như thể vẫn còn sống, nhưng đó rõ ràng là những mô đã bị cắt ra. Tôi cảm thấy da đầu tê dại, sống lưng không ngừng toát ra hơi lạnh. Sững sờ đứng tại chỗ một lát, rồi bắt đầu đi từng bước nhỏ về phía cửa.

Mau đi thôi. Nơi này ghê tởm quá, còn có chút đáng sợ...

Choang!

Đột nhiên, một dụng cụ hình tròn từ trên tủ rơi xuống vỡ tan, chất lỏng bắn tung tóe suýt văng lên chân tôi, tôi giật bắn mình, có chút căng thẳng rụt vai lại, nín thở chớp chớp mắt, sau đó thấy dưới ánh lửa bập bùng, trên sàn nhà cách đó không xa có một khối thịt màu nâu sẫm, nổi đầy gân xanh đang từ từ bò về phía tôi.

“Á...”

Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy tóc mình như muốn dựng đứng cả lên.

Thứ gì mà ghê tởm vậy!

Trong đầu tôi tức thì vận hành hết tốc lực, hai lựa chọn nảy ra trong đầu vào khoảnh khắc tiếp theo: rốt cuộc là mình nên xông lên đạp nát nó rồi chạy, hay là trực tiếp quay người bỏ chạy — tôi chỉ suy nghĩ chưa đến nửa giây, không chút do dự chọn cách trực tiếp quay người bỏ chạy.

Thứ ghê tởm như vậy... mới không thèm đạp lên nó đâu!

Vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài, rồi quay người đóng cửa, động tác liền mạch, dứt khoát.

“Phù...”

Trong lòng thở phào một hơi, nhưng lập tức lại căng thẳng.

Rốt cuộc mình đang ở đâu...

Đây rốt cuộc là cái nơi quái quỷ gì vậy! Căn phòng ban nãy là để làm gì? Sao lại có thứ ghê tởm như vậy! Có người đang nghiên cứu trên vật sống sao?

Những khối thịt ngọ nguậy đó làm tôi nhớ đến Teresa... nơi khó hiểu như thế này, liệu có liên quan đến sức mạnh đáng sợ của Chân Lý Chi Môn không?

Lúc tôi chạy ra ngoài ban nãy, vô tình nhìn thấy một chiếc áo choàng đen treo trên giá áo cạnh cửa. Tôi chạy quá nhanh không nhìn rõ, chỉ lướt qua một cái, cảm thấy kiểu dáng áo choàng có điểm tương đồng với áo choàng của Giáo Tông Kỵ Sĩ, chỉ là hoa văn sau lưng... dường như là một đóa hoa hồng gai màu đỏ máu.

Đó là áo choàng của chủ nhân căn phòng sao?

Tôi không rõ, nhưng tôi không muốn vào trong xác nhận bất cứ điều gì nữa.

Mau rời khỏi đây thôi...

Tôi tăng nhanh bước chân đi sâu hơn vào trong hành lang.

Không biết có phải ảo giác không, cảm giác càng đi vào trong ánh sáng càng mờ mịt. Đèn nến hai bên hành lang vẫn đang cháy, nhưng ánh sáng của những ngọn lửa đó dường như bị một bóng tối vô hình nào đó hút đi, trái với lẽ thường mà chỉ có thể chiếu sáng phạm vi chưa đến nửa mét xung quanh. Tôi che chắn ngọn lửa của cây nến trong tay, đảm bảo nó có thể miễn cưỡng chiếu rõ một phạm vi rất nhỏ quanh người. Tuy ngay cả đường dưới chân cũng gần như không nhìn thấy, chút ánh sáng này cũng có thể mang lại cho tôi một chút an tâm.

Nơi này chắc chắn không phải hiện thực...

Hiện thực không thể nào như vậy, đây là mơ...

Nhưng mình phải làm sao để thoát ra đây...

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước nhỏ giọt vẫn vang vọng bên tai, không lúc nào ngơi nghỉ, ngược lại càng lúc càng rõ ràng theo bước chân của tôi.

Tôi rất sợ.

Nhưng tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể cứng đầu tiếp tục đi về phía trước.

Không lâu sau, tôi lại nhìn thấy một cánh cửa khép hờ, ánh sáng yếu ớt hắt ra từ khe cửa. Khác là, lần này cánh cửa ở bên phải hành lang, tôi còn cách mấy mét đã nghe thấy có người đang thì thầm không ngớt.

“Thần Minh phù hộ... ta không phải là kẻ tội lỗi... Thần Minh phù hộ... Thần Minh ở đâu... các người ở đâu... ôi trời ơi! Hóa ra là ở trong bụng ta sao? A ha ha ha ha...”

“Sống... chết... sống... chết... sống... ta sẽ không chết... hê hê...”

Giọng nói bí hiểm đó vừa phiêu đãng vừa điên cuồng, nghe như thể phát ra từ trong cánh cửa khép hờ, nhưng nghe kỹ lại dường như ở ngay bên cạnh, hòa cùng với tiếng nước nhỏ giọt, như một bản nhạc của ác ma đang vang lên bên tai.

Sống... chết... tí tách... Lapis... Hermes... tí tách... sống... chết... Lapis... Hermes... hê hê...

Tôi đứng ở gần cửa rất lâu, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ như bị điện giật không thể động đậy. Má không ngừng run rẩy, hơi thở trở nên vô cùng nặng nề, tim gần như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong phòng này có lẽ có người...

Anh ta đang lẩm bẩm Lapis Hermes, đó là cái tên mà Vực Sâu đã nói cho tôi!

Bất kể anh ta có phải là người thật hay không, bất kể nơi này có phải là mơ hay không, anh ta chắc chắn biết gì đó... người đó chắc chắn hiểu điều gì đó.

Có nên vào không?

Nhưng mình không dám. Sợ quá...

“Này...”

Tôi siết chặt nắm tay, đứng tại chỗ khẽ gọi một tiếng, giọng nói mềm mại không kìm được mà hơi run rẩy.

“Có, có ai không?”

Sau khi tôi hỏi câu đó, tiếng thì thầm đột nhiên ngừng lại.

“Ơ...”

Sao không có động tĩnh gì nữa?

Tôi do dự một lát, từ từ, từ từ đi đến trước cửa, đưa tay nhẹ nhàng đẩy ra.

Két...

Ánh sáng trắng toát có hơi chói mắt. Tôi nheo mắt lại, hai giây sau dần thích ứng với luồng sáng này, dụi dụi mắt nhìn vào trong phòng.

Trước mắt là hàng chục chiếc giường đơn màu trắng tinh, được ngăn cách bởi rèm vải mỏng, đã cũ nát. Những chiếc giường nhỏ này gần như chiếm hết cả căn phòng lớn, đầu mỗi chiếc giường đều có một chiếc tủ thấp cũng màu trắng. Trên chiếc tủ gần nhất hình như có đặt... đó là kìm và lọ thuốc sao?

Đây có vẻ là một phòng bệnh... nhưng không có ai cả? Vậy người nói chuyện ban nãy...

“Lapis Hermes.”

Lời thì thầm của ác ma đột nhiên vang lên bên tai.

!!!

Như thể hồn lìa khỏi xác. Đầu tiên là đầu “ong” lên một tiếng, sau đó dường như có thứ gì “cạch” một tiếng gãy đôi, đồng tử giãn ra, ý thức chìm vào khoảng không. Lơ mơ trong chốc lát, ngay sau đó tim co thắt dữ dội hai cái, rồi trợn tròn mắt.

Hít sâu, há to miệng: “Á á á á á...”

Tôi sắp điên rồi.

Tôi cảm thấy mình đã hồn bay phách lạc, chẳng còn quan tâm gì nữa, quay đầu co giò bỏ chạy.

Tôi chỉ biết chạy, ngay cả đường cũng không thèm nhìn.

Mau chạy... nhanh hơn nữa...

Đây là một cơn ác mộng khủng khiếp.

Mình muốn tỉnh lại... cầu xin người hãy để con tỉnh lại...

Tôi không biết mình đã chạy được bao xa, nhưng cho đến khi thở hổn hển, phổi đau như bị lửa đốt, tôi cũng không muốn dừng lại.

Mình sợ quá...

Rắc, rắc.

Cực Băng Đoản Liêm lại một lần nữa ngưng tụ trong tay, hơi lạnh buốt giá tỏa ra từ bên cạnh, nhưng dù vậy cũng không thể mang lại cho tôi dù chỉ một chút cảm giác an toàn.

Thình thịch thình thịch...

Tiếng giày đạp trên sàn nhà vô cùng chói tai. Chạy rồi tôi mới cảm thấy phía dưới dường như là khoảng không, bên dưới khe hở của những tấm ván gỗ dường như càng tối tăm hơn, tôi không dám nhìn kỹ xem bên dưới có gì, chỉ biết vung chân bỏ chạy.

Chạy mãi đến cuối hành lang mới từ từ chậm lại.

Tôi đã đến cuối đường, phía trước không còn đường đi nữa, một cánh cửa sắt có ô cửa sổ nhỏ như trong nhà giam chắn ngang trước mắt, trông vô cùng dày dặn.

Đây là... lối ra sao?

Tôi siết chặt cây đoản liêm trong tay, run rẩy bước đi. Đột nhiên, cánh cửa sắt phát ra tiếng bánh răng khổng lồ chuyển động.

Ken két két két...

Rầm!

Nó từ từ mở ra, như thể đang chào đón tôi.

Tí tách, tí tách.

Lần này tôi nghe rất rõ, tiếng nước nhỏ giọt chính là phát ra từ bên trong cánh cửa sắt. Nhưng bên trong gần như không có một chút ánh sáng nào, tầm nhìn gần như bằng không, như cái miệng khổng lồ đen ngòm, có thể nuốt chửng mọi thứ của quái vật.

Phải làm sao đây...

Đến nước này, cũng chỉ có thể vào xem thử.

Tôi một tay cầm cây nến, tay kia siết chặt đoản liêm, chậm rãi bước vào trong cánh cửa sắt.

Ngoài bóng tối ra, bên trong chẳng có gì cả.

Không có tủ trưng bày mẫu vật, không có giường bệnh và tiếng thì thầm, thậm chí cả trần nhà và sàn nhà cũng không tồn tại. Nó giống như một không gian khác chiều, chỉ có sự u tối vô tận.

Tí tách, tí tách.

Tiếng nước nhỏ giọt rõ ràng hơn bao giờ hết, rõ đến mức tôi có thể phân biệt được phương hướng của nguồn phát. Nhìn theo âm thanh, tôi thấy một luồng sáng trắng trong bóng tối.

Luồng sáng trắng như một ngọn đèn sân khấu được chiếu từ không trung trong bóng tối, chiếu sáng một bóng đen bên dưới... ở đó có thứ gì đó.

Mình phải qua đó xem...

Hít sâu, lấy hết can đảm đi về phía luồng sáng trắng đó. Đến gần mới phát hiện, bóng đen nằm dưới luồng sáng trắng đó, thực ra là một chiếc giường phẫu thuật cũ kỹ gỉ sét. Bên cạnh giường phẫu thuật là một cây truyền dịch cũng gỉ sét không kém, trên cây treo một chai dịch vẫn chưa truyền hết, chất lỏng màu đỏ tươi đang men theo ống dẫn chảy xuống, từ đầu kim treo lơ lửng bên giường nhỏ giọt xuống — tí tách, tí tách.

Chất lỏng bị bóng tối nuốt chửng, phát ra âm thanh.

Tôi đột nhiên sững người.

Đây là...

Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả.

Sợ hãi, hoảng loạn, phẫn nộ, và cả... nỗi đau thương không thể nguôi ngoai.

Tôi không biết mình bị làm sao, cứ thế ném đoản liêm và cây nến đi, mặc cho chúng cùng chất lỏng rơi vào bóng tối, từ từ đi đến bên giường phẫu thuật, đưa tay sờ lên lớp da cứng rắn, nước mắt lặng lẽ trượt dài trên má.

...?

Mình đang khóc vì cái gì?

Tôi không biết, chỉ là tầm nhìn trở nên mờ ảo.

Trong cơn mơ màng, tôi thấy rất nhiều bóng người mặc áo choàng đen đang bận rộn trước mắt. Không lâu sau họ đi về phía tôi, giơ ống tiêm trong tay lên... tôi không phân biệt được đó là mơ hay thực, không thể có bất kỳ phản ứng nào.

Khoảnh khắc tiếp theo, cảm giác mất trọng lượng dữ dội ập đến, tôi rơi vào bóng tối.

“Nhớ ra chưa?”

Bên tai vang lên giọng nói non nớt của một đứa trẻ.

“Chị Peilor...”

............

“A!”

Sau một tiếng kêu khẽ, tôi đột nhiên mở mắt.

“Hộc..., hộc...”

Lồng ngực nhỏ bé phập phồng kịch liệt, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, chân run bần bật... nhưng tôi không quan tâm đến những thứ này, lập tức nhìn xung quanh, đột nhiên phát hiện mình đã trở về dinh thự.

Lúc này tôi vẫn đang đứng trên sân thượng ban nãy. Không có quạ đen, cũng không có tiếng nước nhỏ giọt, trước mắt là lan can quấn đầy dây leo, không hề di chuyển một bước. Quay đầu nhìn lại, sau lưng cũng là hành lang tầng hai quen thuộc, đèn chùm trong phòng khách bên dưới chiếu sáng rực rỡ, không có hành lang chật hẹp, tối tăm.

Tôi dùng mu bàn tay lau đi mồ hôi đang chảy xuống trán, sau đó ngẩn người.

Là ác mộng sao?

Không, không giống ác mộng. Chẳng lẽ mình có thể đứng mà ngủ được sao?!

Nhưng thứ quái quỷ đó là gì...

Cảm xúc trong lòng khó mà bình ổn lại được, vô thức lại quay đầu nhìn lại, nhìn ngôi nhà quen thuộc sau lưng, vẫn cảm thấy rất sợ.

Mình không muốn ở đây...

Quay người, khuỵu gối, không chút do dự nhảy từ sân thượng xuống. Đứng vững trên bãi cỏ, không quay đầu lại mà chạy về phía dinh thự số 2.

Chuyện gì xảy ra có thể từ từ nghĩ, dù sao tối nay tôi chết cũng không muốn ngủ một mình ở đây