Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 18

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 4

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5506

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12102

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 49

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 62: Thư và Nỗi Lòng

Cạch.

Cách đó không xa, tôi nghe thấy tiếng cửa sắt đóng lại sau lưng, biết rằng Victoria đã quay về.

Tôi khẽ ngẩng đầu, mắt nhìn lên trời.

Mây đen dần tan, vầng trăng khuyết trong veo vén mây lộ ra nửa vành, ánh sáng yếu ớt xuyên qua bóng cây bên cạnh, rắc xuống mặt đất những vệt sáng lấp lánh.

“Hù...”

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

...Về nhà thôi.

Lòng dạ vẩn vơ, tôi ôm túi giấy da bò đựng bánh ngọt, đi một mạch về dinh thự số 3. Băng qua bãi cỏ ướt sũng trong sân, tôi lục trong túi tiền tìm chìa khóa, mở cửa nhà chính, vừa nhấc chân định bước vào thì chợt nhận ra đế giày đã dính đầy bùn đất. Tôi cởi giày vứt ở cửa, chân trần đi vào trong nhà.

Dinh thự không một tiếng động, nến đèn đều đã tắt. Ánh trăng nhàn nhạt, trắng trong từ ngoài cửa sổ rọi vào, soi rõ đường nét của ghế sô pha và bàn trà trong phòng khách.

Tôi không dừng lại ở phòng khách mà đi thẳng vào bếp, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lấy một miếng bánh hạnh nhân từ trong túi giấy da bò ra ngậm trong miệng, rồi buộc túi lại đặt lên thớt, quay người đi ra ngoài lên tầng hai.

Vừa cắn từng miếng bánh nhỏ, vừa đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Ngay lúc hương tử đinh hương ập tới, tôi nghe thấy một tiếng hét chói tai, khàn khàn từ ngoài cửa sổ vọng vào: “Peipei! Đồ ngốc...”

“Á!”

Tôi giật nảy mình, tay run lên, miếng bánh rơi xuống tấm thảm, trong bóng tối không thấy nó lăn đi đâu, lòng chợt nổi giận...

“Chim ngu!”

Tôi hét lên về phía cửa sổ, giương nanh múa vuốt xông tới, chạy được nửa đường thì chợt sững người.

Hửm...

Phó Mát Sữa Dê về rồi!

Nó về rồi, nghĩa là nhà có thư gửi lại!

Khoảnh khắc tiếp theo, trên gương mặt nhỏ nhắn trong bóng tối của cô gái, vẻ tức giận còn chưa hiện rõ đã tức thì chuyển thành niềm vui sướng từ tận đáy lòng.

“Phó Mát Sữa Dê!”

Kéo rèm, mở cửa sổ. Gió nhẹ lướt qua mặt, con quạ đen nhánh xòe cánh đập mấy cái, nghển cổ nhảy vào. Dưới ánh trăng yếu ớt, tôi thoáng thấy ngay ống giấy được niêm phong bằng hỏa tất buộc trên chân nó, trên đó có in gia huy hình mặt trăng.

Đúng là thư nhà rồi!

Tôi không vội gỡ thư ra, đóng cửa sổ rồi quay người lục trong tủ tìm hộp đá lửa, trước tiên thắp sáng chiếc đèn xách đặt trên bàn. Ánh sáng vàng vọt lung lay, nhanh chóng soi tỏ mọi thứ trước mắt.

Phó Mát Sữa Dê nhân cơ hội nhảy lên vai tôi.

Con chim chết tiệt này nặng trịch... gần đây không biết đã ăn những gì? Hình như mập lên không ít.

“Xuống.”

Tôi bất mãn nhíu mày, quát nó một tiếng, rồi xách đèn lên, cúi người bắt đầu tìm bánh ngọt của mình trên sàn.

Không có trên thảm... không có dưới bàn ghế... dưới bàn trang điểm cũng không, những nơi nhìn thấy được đều không có.

Lăn đi đâu rồi?

“Đồ ngốc...”

“Im miệng.”

Phó Mát Sữa Dê vẫn bám chặt trên vai tôi, đến khi tôi quỳ rạp xuống bên giường, nó mới lại đập cánh bay lên lưng ghế, nghiêng đầu dùng một con mắt đỏ ngầu nhìn tôi.

Nhìn cái gì mà nhìn, moi tròng mắt mày ra giờ...

Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa cầm đèn soi xuống gầm giường...

A, tìm thấy rồi.

Miếng bánh bị cắn vài miếng đang lặng lẽ nằm dưới gầm giường.

Sao lại lăn đến đó được nhỉ...

Tôi duỗi thẳng tay, một lần, hai lần... phải mấy lần mới với được miếng bánh, sau đó đứng dậy, phủi váy, cầm bánh đi đến bàn.

Bánh dính một lớp bụi mỏng, tôi bóc bỏ phần bị bẩn đi, thổi thổi rồi lại cắn một miếng lớn. Vừa nhai, tôi vừa gỡ thư từ chân Phó Mát Sữa Dê xuống, rồi ngồi trước bàn, đặt đèn ở góc bàn.

Thư được trải phẳng ra trước mắt, nét chữ thanh tú chi chít, rõ ràng là mẹ viết, dòng đầu viết rằng:

[Gửi con gái yêu quý của mẹ, Peilor:

Mẹ nhớ con.]

Chỉ đọc một câu này, một dòng nước ấm ào ạt trào dâng từ sâu trong tim, theo máu chảy khắp cơ thể.

Mẹ, con cũng nhớ mẹ. Rất, rất nhớ.

Nén lại nỗi nhớ trong lòng, tôi đọc tiếp:

[Lúc viết lá thư này, mẹ vừa hay đọc được Ngôn Báo của Giáo hội. Trên đó nói về thảm họa kinh hoàng xảy ra ở Vương Thành, nói con là đại anh hùng cứu lấy Vương Thành. Peilor, mẹ biết con lại làm được một việc phi thường, mẹ thật sự rất tự hào về con. Nhưng so với tự hào, trong lòng mẹ lại thấy sợ hãi nhiều hơn, sợ đến mức tối không ngủ được...]

Sau đó mẹ viết rất nhiều lời lo lắng.

Mẹ nói với tôi, so với việc đọc được trên Ngôn Báo rằng “Tiểu thư Sylvia” anh dũng ra sao, xả thân chiến đấu với quái vật, cứu được bao nhiêu sinh mạng vô tội... so với những điều đó, mẹ thực ra càng mong nhìn thấy một Peilor tinh nghịch phá phách, nhìn thấy con mỗi ngày đều cùng mẹ ngồi bên bàn ăn, phiền não vì những chuyện vặt vãnh.

Đó là nguyện vọng nhỏ bé của mẹ.

Nhưng mẹ cũng hiểu, có lẽ tôi sẽ không nghĩ như vậy.

[Con gái yêu của mẹ, mẹ biết con có chí lớn. Nhưng mẹ chỉ là một người phụ nữ bình thường, thấy con gái mình lâm vào hiểm cảnh, không kìm được mà muốn than thở vài câu, con đừng để bụng nhé. Con gái của mẹ, con rất phi thường, con biết không? Con đã làm được những việc mà mẹ không dám nghĩ tới. Con là niềm tự hào của Pháo đài Santel, là niềm tự hào của nhà Đông Chi Nguyệt. Cho nên, con cứ làm theo ý nguyện của mình, sống tốt cuộc đời của con nhé. Nhưng mẹ hy vọng con nhớ rằng, sau này dù xảy ra chuyện gì, dù con đối mặt với kẻ địch mạnh đến đâu, tình cảnh tồi tệ thế nào, con nhất định phải nhớ, ở phía bắc Tây Châu có một thành phố quanh năm tuyết phủ, nơi đây có những người ngày đêm mong nhớ con.

Mẹ hy vọng con sẽ mãi mãi nhớ lấy điều này.

Yêu con.]

Nhìn chữ ký phóng khoáng “Catherine Đông Chi Nguyệt” ở cuối thư, sống mũi tôi chợt cay cay, hốc mắt hơi ươn ướt.

“Hít...”

Tôi cắn một miếng bánh hạnh nhân thật to.

Mọi người có chuyện gì không cơ chứ...

Điều tôi muốn biết là tình hình gần đây của Pháo đài Santel, là động thái cụ thể của Hàn Đông Chi Thành và cha. Đế quốc rốt cuộc có gây chiến không, mọi người đã chuẩn bị xong chưa... tôi rất muốn biết những điều này.

Nhưng những nội dung đó mẹ gần như không đề cập nhiều trong thư, chỉ bảo tôi yên tâm ở lại Vương Thành, không cần lo lắng cho họ. Những chuyện cụ thể hơn một chút, cũng chỉ là các thợ săn của Quân đoàn Santel đã có biên chế mới, Bella được chính thức bổ nhiệm làm đội trưởng đội một, đồng thời kiêm tổng chỉ huy Quân đoàn Santel, đội tinh anh số ba của Hoover được mở rộng lên quy mô nghìn người... những tin tức như vậy dường như được viết ra để tôi yên lòng, tôi có thể cảm nhận được qua từng câu chữ, mẹ không muốn tôi phải lo lắng.

Nhưng mà mẹ ơi...

Mẹ càng như vậy, con lại càng không yên tâm.

Một lúc lâu sau, tôi cất lá thư đi, lấy ra một tờ giấy mới trải phẳng, cắn đầu bút bắt đầu viết thư hồi âm.

Chú béo đã mất... cha và các thợ săn thế nào rồi... sau khi họ đi, ai trấn giữ Hàn Đông Chi Thành... binh lực của Quân đoàn Santel được bố trí ra sao... vân vân.

Tôi viết hết những thắc mắc trong lòng ra. Đương nhiên, quan trọng nhất là bản hợp đồng mà Victoria đã đề cập.

Tôi hy vọng điều này có thể giúp được cha và Lafayette.

Viết thư xong, tôi cuộn lại niêm phong cẩn thận, buộc vào chân Phó Mát Sữa Dê, rồi thả con chim ngu ngốc bay ra khỏi cửa sổ.

“Vất vả cho mày rồi~”

“Quạ...”

Phó Mát Sữa Dê nhanh chóng hòa vào màn đêm.

Đến khi không còn nhìn thấy bóng nó nữa, tôi mới đóng cửa sổ, kéo rèm, thay váy ngủ đi tắm rửa. Sau khi thu dọn sạch sẽ, tôi liền lao lên chiếc giường mềm mại, vùi mặt vào gối.

Đêm đen như mực.

Ánh nến bên cạnh lúc tỏ lúc mờ, trong sân thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng rả rích.

Tôi nằm sấp trên giường rất lâu. Bắp chân phải thon dài trắng nõn, từ khuỷu chân vung lên cao rồi hạ xuống, rồi lại đến bắp chân trái. Cứ thế đung đưa qua lại mấy lần, bàn chân vỗ lên tấm chăn lụa mềm mại, phát ra tiếng “phụp phụp phụp phụp” khe khẽ, trong lòng không hề buồn ngủ, trong đầu vô số ý nghĩ đan xen.

Tôi nghĩ đến Pháo đài Santel sừng sững, nghĩ đến những con chim trắng dưới cầu của pháo đài, nghĩ đến lúc cùng mẹ ngắm những con chim trắng đó, gương mặt dịu dàng với ánh mắt chan chứa tình thương của mẹ, nghĩ đến nụ cười mỉm lặng lẽ của cha trước bàn sách.

Nghĩ rằng nếu Vương Thành... nếu Isenbell có thể thiết lập quan hệ đồng minh với Hàn Đông Chi Thành. Sau này có một ngày, tôi có thể cùng Victoria đứng trước cửa sổ sát đất của Pháo đài Santel, cùng nhau ngắm vầng trăng tròn treo trong gió tuyết, đó sẽ là một chuyện vui biết bao.

Trong đầu dần hiện lên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành đó.

Victoria...

Tôi khá thích nàng.

Không nói được cụ thể là thích điểm nào, nhưng chính là rất thích nàng.

Nhưng mà...

Tôi chỉ muốn làm bạn rất thân với nàng thôi mà...

Phản ứng tối nay của Victoria... sao lại né tránh ánh mắt của tôi? Điều này chẳng giống nàng chút nào...

Nàng là bách hợp sao?

Còn nữa...

Vương cung tại sao lại chuẩn bị cho tôi nhiều lễ phục như vậy!

Chắc chắn cũng đều là do Victoria làm đúng không? Cũng chỉ có nàng mới biết số đo quần áo của tôi...

“Ư...”

Tôi vùi đầu sâu hơn nữa. Những hình ảnh ở cùng Victoria trước đây, như đèn chiếu phim lần lượt lướt qua trước mắt, rất nhiều chuyện lúc đó trông hoàn toàn không khiến tôi cảm thấy có gì không tự nhiên. Nhưng bây giờ nghĩ lại, dường như có thể mơ hồ nhận ra... một loại tình cảm mơ hồ, không rõ ràng nào đó, thật sự đã xen vào.

Victoria nàng... có phải thích tôi không...

Suy nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu, rồi lập tức bị tôi lắc đầu phủ nhận.

Không thể nào?

Không thể nào không thể nào... tự mình đa tình, nghĩ gì thế không biết!

Hơn nữa, Victoria cũng đâu có nói mình là bách hợp.

Nàng bãi bỏ pháp lệnh, nói không chừng chỉ là tôn sùng tự do yêu đương... dân chúng không phải rất yêu mến Nữ Vương Bệ hạ của họ sao. Victoria làm như vậy, chắc chắn sẽ thu hút thêm nhiều người từ nơi khác di cư đến Vương Thành, đây chỉ là một trong những cách thúc đẩy gia tăng dân số mà thôi. Bản thân nàng vốn không phải người cổ hủ, muốn phát triển tốt việc xây dựng thành phố, chắc chắn có thể nghĩ ra cả đống kế hay mẹo lạ...

Thật là...

Mình ở đây toàn nghĩ linh tinh vớ vẩn gì đâu không.

Ngủ ngủ!

Trong phòng ngủ ấm áp, trên chiếc giường trắng mềm mại, cô gái xinh đẹp như búp bê trở mình, mày khẽ nhíu lại, mi mắt nhắm chặt, hàng mi cong vút khẽ run. Một lát sau, cô ôm gối vào lòng, kéo tấm chăn lụa mềm mại lên, trùm kín đầu, để lộ ra hơn nửa bắp chân trắng nõn, bàn chân lắc lư qua lại.

Cô gái vẫn đang suy nghĩ miên man.

Nếu...

Nếu Victoria thật sự thích tôi. Vậy thì tôi...

Cô gái nghĩ rất lâu, vậy mà lại có chút không biết nên đối mặt với vấn đề này thế nào.

Thế là cô quyết định bắt đầu đếm cừu.