Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 110: Ánh Sáng và Bóng Tối (7)

Khi tu nữ bưng chậu nước và khăn mặt vào, tôi đã lặng lẽ rời khỏi phòng.

Cuộc nói chuyện với Margaret cuối cùng vẫn chẳng vui vẻ gì. Tôi đã nói với cô ấy những lời tận đáy lòng, nói cho cô ấy biết suy nghĩ thật sự của mình, nhưng Thánh Nữ Điện hạ không hề tán thành. Điều kiện của cô ấy là bắt tôi phải “tuân thủ quy tắc”, hành xử theo một số giáo điều, ví dụ như “không can thiệp chuyện triều chính, không tham gia chiến tranh, không thể vì tình cảm cá nhân mà quyết định lập trường của bản thân”, vân vân và vân vân. Margaret chỉ mới nói vài điều là tôi đã không muốn nghe tiếp nữa, bởi vì tôi phát hiện ra mình đã phạm phải tất cả rồi.

Không phải là không thể hiểu được cô ấy.

Là Thánh Nữ Điện hạ của Thần Thánh Giáo Hội, nhất cử nhất động của Margaret sẽ luôn trở thành chủ đề bàn tán của mọi người. Nhưng ý nghĩa khác với Giáo Tông Kỵ Sĩ, danh hiệu “Thánh Nữ” chỉ có thể đại diện cho sự cứu rỗi, chứ không phải giết chóc, đây chính là ý nghĩa mà Thần Thánh Giáo Hội lập ra chức danh này.

Thánh Nữ định sẵn chỉ có thể đơn độc một mình. Không thể nảy sinh tình cảm, không thể có ham muốn, cả đời không vướng bận hồng trần, được người đời kính yêu, vĩnh viễn thành kính. Thánh Nữ mà Thần Thánh Giáo Hội muốn dân chúng nhìn thấy, là một hình tượng chính diện nhất, và không thể chạm tới... nói khó nghe một chút, thực ra chính là làm màu cho có lệ.

Thử nghĩ nếu có một ngày, khi mọi người bàn về Thánh Nữ đương nhiệm, chủ đề họ thảo luận không còn là “cứu rỗi”, mà là nói hôm qua cô ấy lại hạ gục ai đó trong nháy mắt, hôm nay lại đánh kẻ không biết điều nào đó thành từng mảnh thịt vụn... vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

Thế nên Margaret thực ra cũng rất mệt mỏi.

Danh hiệu của cô ấy đã định sẵn rằng phương pháp giải quyết vấn đề của cô ấy chỉ có thể là nói chuyện, chứ không phải động thủ. Cho nên cô ấy cái này không dám, cái kia không thể, chỉ sợ phạm phải một chút sai lầm... tôi đều có thể hiểu được.

Tiêu chuẩn mà Margaret yêu cầu ở tôi cũng hợp lý.

Dù sao thì “giáo điều” cũng tương đương với pháp luật của Giáo hội trên thế giới này, mà bây giờ tôi thân là Giáo Tông Kỵ Sĩ, hưởng thụ vinh dự, sung túc mà thân phận này mang lại, có một khoản tiền lớn, có một căn nhà đẹp, bất kể đi đến đâu, chỉ cần lộ ra thân phận đều sẽ được hết mực tôn kính. Cùng lúc đó, tôi cũng coi như đã bước vào thể chế này, vậy thì đương nhiên phải tuân thủ pháp luật kỷ cương, gánh vác trách nhiệm tương ứng, điều này không có gì sai cả, những người khác bao gồm cả Carlos cũng đều như vậy.

Margaret không sai.

Cô ấy chỉ là... quá không biết linh động.

Có lẽ là danh hiệu của cô ấy đã khiến tư duy của cô ấy bị hạn chế, hoặc có lẽ bản thân cô ấy chính là một người tuân thủ quy tắc như vậy. Margaret trong thời kỳ vô cùng đặc biệt hiện tại, vẫn nghiêm ngặt tuân thủ giáo điều, không dám vượt quá nửa phần. Cô ấy luôn duy trì hình tượng “chí công vô tư, không thiên vị” đó, ngay cả ở những nơi dân chúng không nhìn thấy cũng như vậy, ngay cả đối với tôi, người mà... tôi hẳn phải được coi là một cá thể vô cùng vô cùng đặc biệt nhỉ?

Nhưng đối với tôi, cô ấy vẫn như vậy.

Cô ấy giống như đang vẽ một vòng tròn trên mặt đất, tự nhốt mình vào trong đó, đồng thời cũng muốn nhốt tôi vào... Margaret cho rằng đó là đúng. Trước đó cô ấy cũng đã nói, cô ấy muốn dẫn dắt tôi, đi đến con đường đúng đắn.

Chắc cô ấy áp lực lắm...

Nhưng thật ra, có một số chuyện thật sự...

Thế giới này không có internet, không có điện thoại, không thể nào Thánh Nữ Điện hạ làm gì ở đâu, là ngay lập tức sẽ có video cắt ghép bóp méo sự thật đăng lên mạng. Kênh thông tin ít ỏi của dân chúng, về cơ bản đều nằm trong tay Giáo hội... cho nên có một số chuyện, người bình thường thật sự vĩnh viễn không thể biết được, Giáo hội nói gì thì là cái đó.

Nhưng Margaret không hiểu điều này.

Có lẽ, cô ấy có sự kiên trì của riêng mình...

Trong mắt cô ấy, có lẽ tôi đã vượt qua ranh giới đó, không còn tuân thủ quy tắc, tùy tiện làm theo ý mình mà giết người... hậu quả của việc làm này, có lẽ đợi sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ đến.

Thôi kệ...

Chỉ cần Victoria không sao là được...

Dù sao, ý kiến của Margaret tôi không muốn tiếp nhận nữa.

Tôi cũng không cố gắng thuyết phục cô ấy. Người như Margaret, niềm tin trong lòng rất khó bị lay động bởi lời nói. Cho nên nói không hợp nửa câu cũng thừa, tiếp tục ở trong phòng tôi cảm thấy khó chịu, trong lòng đặc biệt bực bội, cũng không giúp được gì, chi bằng ra ngoài hít thở không khí.

Lúc rời đi, trạng thái của Victoria trông đã tốt hơn nhiều. Margaret cũng không nói nếu tôi không đồng ý, cô ấy sẽ thế này thế kia, vẫn chuyên tâm chữa trị độc tố. Giao Victoria cho cô ấy, tôi rất yên tâm.

Ngoài ra cũng không còn cách nào khác.

Gió bên ngoài nhà thờ rất lớn.

Tôi leo lên đỉnh của trung điện, đứng trên đỉnh tháp chính trung tâm hình củ hành, tay vịn vào cây thánh giá lớn màu vàng trên đỉnh tháp, phóng tầm mắt nhìn ra thành phố.

Từ đây tất nhiên không thể nhìn thấy tình hình của Vương Cung, tôi chỉ đang quan sát xem có ai đến tìm chết không.

Và, cố gắng cảm nhận vị trí của Vực Sâu.

Margaret vừa rồi đã dặn dò một số giáo sĩ, nhưng cô ấy không trực tiếp nói rõ đó là Vực Sâu, chỉ bảo họ tra danh sách những người vào thành trong vòng một tháng gần đây trước chiến tranh. Nhưng bây giờ có một vấn đề, trong nhà thờ không ai biết nên đi đâu, tìm ai để tra, thậm chí người vốn nắm giữ thông tin này có thể đã chết rồi. Đó vốn là việc của Thủ Bị Quân, trong thành bây giờ loạn thành thế này, không phải là không có khả năng đó.

Nhà thờ hiện tại vì cần cứu chữa người bị thương, xoa dịu cảm xúc của dân chúng, vốn đã thiếu nhân lực trầm trọng, cũng thực sự không thể điều động được bao nhiêu người để bắt tay vào việc này.

Tuy cuối cùng vẫn có mấy người ra ngoài...

Nhưng mấy người thì có ích gì chứ... cho dù tìm được danh sách, chỉ đọc hết thôi cũng phải mất rất lâu rồi... tình hình bây giờ, rốt cuộc có người quen thuộc chuyện nội bộ nào có thể phối hợp điều tra hay không, đã là một vấn đề rất lớn rồi.

Chuyện này thật là...

Chết tiệt.

Hoàn toàn không cảm nhận được bất kỳ hơi thở nào...

Tôi xoa trán, với tâm trạng phức tạp, đưa mắt nhìn xuống sân trong trống trải bên dưới.

Nơi đó vẫn là một mảnh than khóc, chen chúc đầy người.

Nhớ rằng nơi đây vốn được bày bàn ghế, tôi và Ellie còn từng tâm sự ở đây, một nơi rất thoáng đãng và xinh đẹp, nhưng bây giờ toàn là những người dân thường từ bên ngoài chạy vào. Nhìn xuống một cái, vai kề vai người người chen chúc, người bị thương không ít, cũng có người nằm trên đất thoi thóp.

Các tu nữ đang bận rộn qua lại bên dưới, tôi thậm chí còn thấy mấy đứa trẻ của Cataloma, mặc quần áo tu sĩ, tu nữ không vừa vặn lắm, chạy tới chạy lui băng bó cho người bị thương, bôi thuốc mỡ.

Đầu lại bắt đầu đau...

Thèm ăn quá.

Cơn thèm ăn kỳ lạ lại trào ra, trong miệng bắt đầu tiết nước bọt. Tôi lắc đầu, đuổi một số suy nghĩ không hay ra khỏi đầu.

Xuống trước đã...

Ít nhất phải xác nhận Victoria an toàn... ráng nhịn thêm chút nữa...

Từ đỉnh tháp nhảy xuống, đáp xuống nóc trung điện, bước lên đỉnh cột đá tròn dựng đứng từ sân trong, lật qua lan can đi một mạch về tầng hai của sân trong, sau đó nhanh chân đi về phía phòng của Victoria.

Thời gian cũng gần rồi... qua đó xem sao...

Trong hành lang rất yên tĩnh.

Hoàn toàn trái ngược với cảnh ồn ào náo nhiệt bên dưới, gần như không có ai ở trên lầu hai. Dân thường không được phép lên đây, giáo sĩ lại gần như đều bận rộn ở sảnh trước và trung điện. Sau khi vào bên trong, cả tầng hai đều im ắng như một vũng nước tù, chỉ có tiếng bước chân rõ ràng của tôi.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng thì thầm yếu ớt.

“Ngươi đi từ hậu đường... phải cẩn thận, đừng để bị phát hiện...”

Hửm?

Là ai...

Tôi lập tức dừng bước, theo tiếng động, quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt bên cạnh hành lang.

Có ai đó ở trong...

Cái gì mà đừng để bị phát hiện?

Cảm thấy có chút không ổn.

Tôi theo bản năng nín thở, dỏng tai lắng nghe kỹ.

“Nhất định phải gặp được Công tước Lex... truyền đạt cho ông ta... không được dùng bất kỳ hình thức văn bản nào, đừng để bất cứ ai nhìn thấy... mau chóng thông báo cho ông ta vị trí của Elizabeth... ông ta sẽ nhớ kỹ... lời hứa với ngươi đều sẽ có...”

Tôi sững người một lúc.

Sau khi hiểu được ý nghĩa của những lời này, cảm xúc tức giận và không thể tin nổi, như núi lửa phun trào từ trong lồng ngực.

Là lão Giám mục đó!

Tôi nghe ra giọng của lão ta rồi!

Gần như không chút do dự, tôi bước nhanh về phía trước, một cước đạp vào cửa phòng.

RẦM!

Cánh cửa gỗ màu nâu bay ra ngoài.

Trong phòng ánh sáng rực rỡ, nội thất trang nghiêm và linh thiêng. Cây thánh giá màu vàng treo trên bức tường đối diện, tràn ngập khí chất bất khả xâm phạm. Trước bàn sách bên cạnh thánh giá, một ông lão mặc áo choàng dài viền vàng đang ngồi ngay ngắn, bên cạnh đứng một tu sĩ trẻ tuổi.

Họ bị tiếng động lớn làm cho giật mình, nhưng lúc này vẫn chưa phản ứng lại, chỉ thấy cánh cửa gỗ bay ra, theo bản năng co vai nghiêng người né tránh.

Giây tiếp theo, tôi đã cúi người lao vào trong phòng.

Nguyệt Bộ!

VÙ VÙ VÙ...

Gió lốc gào thét hất đổ giá sách và chân nến, càn quét cả căn phòng, vô số giấy tờ bay đầy trời, lão Giám mục trợn to mắt, những nếp nhăn trên mặt vì kinh hãi mà nhíu lại từng tầng. Lão ta đang định giơ tay lên, sau đó bị tôi một tay ấn lên đầu, dùng sức đè xuống.

BỐP!

Đập xuống mặt bàn, vụn gỗ bay tứ tung, mặt bàn gỗ đặc màu nâu “RẮC” một tiếng nứt ra, dăm gỗ đâm vào mặt lão Giám mục. Cùng lúc đó, tôi dùng tay trái túm lấy vạt áo trước ngực của tu sĩ bên cạnh.

Hai mắt lóe lên ánh xanh lam.

Sương băng trắng buốt trong nháy mắt bao bọc toàn thân tu sĩ, đông cứng người đó thành tượng băng. Tôi buông tay trái ra, mặc cho anh ta từ từ ngã về phía sau. Đồng thời tay phải đang ấn đầu Giám mục túm lấy tóc lão ta, kéo mặt lão ta ra khỏi đống dăm gỗ, rồi lại hung hăng đập xuống.

RẮC!

Mặt bàn gỗ đặc dày cộp gãy đôi, máu tươi đỏ thẫm bắn ra.

“A a a...”

Lúc này lão Giám mục mới kịp phát ra tiếng kêu đau đớn xé lòng.

Thân thể lão ta mềm nhũn, cứ thế quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi túm chặt tóc lão ta không buông, nhấc nửa người lão ta lên để tránh ngã xuống đất, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy dăm gỗ, đã máu thịt be bét của lão ta.

“Nói! Ngươi, đang làm gì!”

“Ngươi... ta...”

Răng cửa của lão Giám mục đã bị gãy, máu theo cằm nhỏ xuống đất. Lão ta trông có vẻ hoảng hốt, cơ thể gầy gò run rẩy dữ dội, hai tay múa loạn trong không trung, cũng không biết muốn nắm lấy đâu, lưỡi dường như cũng bị thương, ấp a ấp úng không biết muốn nói gì.

“Ngươi là, Giám mục của Giáo hội! Ngươi lại có thể...”

“Ta, không có... ta...”

“Ta đều nghe thấy cả rồi!”

“Tha cho ta... tha...”

Giây tiếp theo, ánh sáng vàng nhạt từ quanh người lão ta nở rộ.

ONG ONG ONG...

“A!”

Lão Giám mục đột nhiên trở nên hung dữ, phun ra một ngụm máu bọt, tay phải bọc trong ánh sáng trắng đưa về phía đầu tôi.

Dám chống cự!

ẦM!

Hắc Hỏa từ cánh tay phải bùng lên, ngọn lửa dữ dội trong phút chốc lan ra toàn thân lão Giám mục. Lão ta há to miệng, khuôn mặt méo mó xấu xí không chịu nổi, mắt nhìn tôi chằm chằm, dường như cố gắng muốn hét lên điều gì đó, nhưng cơ thể lại nhanh chóng khô héo trong Hắc Hỏa, cả khuôn mặt theo đó sụp xuống, hóa thành tro bụi.

Khói sáng màu trắng chui vào lồng ngực.

A...

Ngon quá...

Đợi đến khi Hắc Hỏa đang cháy lan lên mặt bàn gỗ vỡ vụn, tôi mới đột nhiên tỉnh táo lại. Giật mình một cái, vội vàng vung tay thu lại ngọn lửa.

Từng làn khói đen từ trong phòng bay ra.

Tôi đứng ngây người trong căn phòng bừa bộn, ánh mắt nhìn thẳng vào cây thánh giá thánh khiết trên tường mà ngẩn người. Một lát sau lại quay đầu nhìn tu sĩ đã bị đông cứng ngã dưới chân, dùng sức xoa xoa thái dương.

Đau đầu...

Mình đâu có nghĩ đến việc dùng Hỗn Độn Chi Lực đâu... sao lại...

Đau đầu quá...

Đi trước đã... nói cho Margaret...

Tu sĩ đó đã chết hẳn rồi. Tôi không động đến anh ta nữa, quay người nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Vừa rồi nghe lão Giám mục nói đến lão Công tước đó...

Nói là không mang lập trường không dính đến chính trị cơ mà?

Thảo nào sau khi chúng tôi đi, bọn họ có thể để mọi chuyện tiến triển thuận lợi như vậy... loạn lạc nội bộ của Vương Thành, sự bất lực của Giáo hội... những tên khốn này, lại âm thầm ủng hộ lão Công tước... riêng tư chắc chắn đã nhận không ít lợi ích!

Tôi phải nói chuyện này cho Margaret...

Bước chân dưới chân càng lúc càng nhanh. Lúc gần đến chỗ rẽ phía trước hành lang, đột nhiên từ phía bên kia chỗ rẽ truyền đến tiếng bước chân vội vã.

Là ai...

Tôi theo bản năng cảnh giác, tay phải lóe lên ánh xanh lam.

Ngay sau đó, ba đứa trẻ mặt mày lo lắng từ chỗ rẽ lao ra. Chúng đi vội vã, hoảng hốt suýt nữa đâm vào tôi, lúc nhìn rõ trước mặt còn có người thì đột nhiên sững lại.

Không phải kẻ địch...

Nhận ra điều này, tôi vội vàng giấu tay phải ra sau lưng.

“...Chị?!”

Hử?

Giọng nói trong trẻo quen thuộc làm tôi giật mình, sau đó nhìn kỹ lại, phát hiện cô bé đi đầu, chính là Ellie.

Cô bé sau khi nhìn thấy tôi cũng kinh ngạc không kém, khuôn mặt nhỏ nhắn biến đổi trong nháy mắt, vẻ mặt lo lắng vốn có đột nhiên chuyển sang vui mừng, nhưng giây tiếp theo miệng lại bĩu ra, trông như sắp khóc.

“Chị...”

“Có người mất tích rồi...”