Phía sau nhà thờ, con phố từng sầm uất nay đã vắng tanh. Giữa trung tâm con phố có một cái hố sụt, từng làn sương đen cuộn lên từ bên dưới, trong hố mơ hồ vọng ra tiếng nổ vang “ẦM ẦM”.
Giây tiếp theo, một bóng người nhỏ nhắn trong bộ tu sĩ bào đột ngột lao vút ra từ miệng hố, kéo theo làn sương trắng xanh băng giá, trong nháy mắt đã lên đến độ cao sáu bảy mét. Thân hình thiếu nữ xoay mấy vòng giữa không trung rồi đáp xuống mặt đường, lo lắng nhìn quanh bốn phía.
Ở đâu chứ...
Tôi không tìm thấy cô ấy...
Mặt đất vẫn đang khẽ rung lên, trong cái hố lớn bên cạnh đột nhiên truyền đến mấy tiếng nổ lớn. Sương đen phiêu tán, bụi đất chợt từ miệng hố phụt lên, tôi che mũi lùi lại mấy bước. Ánh mắt lướt nhanh qua những ngôi nhà xung quanh, miệng hét lớn: “Ilyush...”
“Ra đây!”
“Nếu em, đói! Thì nhà chị, có bánh ngọt để ăn đó!”
“Ngọt lắm! Thật đó! Chị muốn, ăn cùng em...”
Những lời hét cạn cổ họng, vang xa dọc theo con phố vắng, không một tiếng vọng lại.
Cái năng lực chết tiệt này...
Nếu cô bé đã quyết không muốn để tôi phát hiện, thì dù thế nào tôi cũng không thể tìm được, ngay cả hơi thở của Vực Sâu cũng sẽ biến mất cùng lúc.
Ilyush vừa rồi dường như đã dùng sức mạnh phá vỡ trần hầm, cứ thế mà xông ra, cũng không biết cô bé có biết bay không, tôi hy vọng là không...
Nếu không thì, tìm kiếm sẽ càng phiền phức hơn...
Làm sao đây...
Cô bé nói muốn ăn hết những người bên ngoài, nhưng với năng lực như vậy, tôi phải làm sao mới có thể ngăn cản... nếu mục tiêu của cô bé là những người dân thường trong nhà thờ...
Tôi quay đầu, nhìn về phía nhà thờ cách đó mấy chục mét sau lưng, hậu điện trang nghiêm lộng lẫy đó, sừng sững ở phía sau một dãy nhà trên phố.
Phải mau chóng quay về...
Trong lòng tức khắc đưa ra quyết định, tôi cúi người gập gối, sau đó “BĂNG” một tiếng, một cột băng sắc lạnh từ dưới chân trồi lên, đưa tôi vọt lên không trung hơn mười mét. Cùng lúc gió rít bên tai, tôi ngưng tụ một bệ băng dưới chân, dẫm lên đó, thân hình lại vọt bay thêm hơn mười mét, lướt qua những mái nhà rồi nhảy lên đỉnh hậu điện, “CẠCH” một tiếng đáp xuống nóc.
“Quạ...”
Trên không trung truyền đến một tiếng quạ kêu. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy con quạ đen kịt đang lượn vòng trên bầu trời mây đen giăng kín.
Phó Mát Sữa Dê...
Nó vừa rồi hình như có tiếp xúc với Tử Yên, nhưng lại không hề hấn gì...
Con quạ không có ý định bay xuống, lúc này tôi cũng chẳng có tâm trí nào để ý đến nó. Lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu, tôi đưa mắt nhìn xuống Trung Điện bên dưới.
Trung Điện rộng lớn người đông như kiến, dân chúng dường như đã nghe thấy động tĩnh ở đây, lúc này đều ngẩng đầu nhón chân nhìn về phía hậu điện, cảnh tượng ồn ào náo nhiệt. Còn có người chỉ vào tôi la hét, miệng hết mở lại khép, nhưng vì tiếng người ồn ào, tôi không nghe rõ họ nói gì, song có thể cảm nhận được sự hoảng hốt bất an trong lòng họ.
Họ rõ ràng đã bị dọa sợ, may mà trông có vẻ không sao. Ilyush vẫn chưa làm gì cả... để họ chạy trốn đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể tìm Margaret...
“Xoạt...”
Sự xôn xao của đám đông bên dưới đột nhiên lan rộng.
Cùng lúc đó, trên nóc điện cách tôi khoảng năm mét, lóe lên một tia sáng vàng chói mắt.
Ong ong ong...
!
Thần kinh đang trong trạng thái căng thẳng, tôi theo bản năng ngưng tụ ánh sáng xanh băng giá trong tay phải.
“Sylvia...”
Trong ánh vàng, giọng nữ êm dịu gọi tên tôi. Ngay sau đó, Margaret trong bộ tu sĩ bào thánh khiết bước ra từ trong ánh hào quang.
Trong lòng tôi hơi thả lỏng, vội vàng thu lại Trật Tự Chi Lực đã ngưng tụ.
Trị liệu đã kết thúc rồi sao...
“Victoria, sao rồi?!”
“Có chuyện gì vậy?”
Hai chúng tôi gần như cùng lúc lên tiếng, sau đó lại cùng lúc trả lời.
“Cô ấy không sao rồi.”
“Là Vực Sâu mới, đã xuất hiện!”
Nghe cô ấy nói Victoria không sao, tảng đá lớn luôn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, trong thoáng chốc tôi thậm chí cảm thấy chân mình mềm nhũn, niềm vui khôn tả trào dâng từ đáy lòng, rồi nhanh chóng thu lại.
Cô ấy không sao là tốt rồi, tốt quá rồi...
Tôi dùng sức vỗ vỗ má, ép mình bình tĩnh lại.
“Margaret, mau lên, sơ tán mọi người đi! Chuyện còn lại, cứ để tôi...”
“Nó ở đâu?”
Margaret cắt ngang lời tôi. Gương mặt thanh tú bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhanh chóng trả lời: “Chạy mất rồi.”
Tại sao cô ấy vẫn có thể bình tĩnh như vậy...
Chẳng lẽ đã biết từ lâu rồi? Hay là đã có phương án đối phó?
“Cô đã gặp nó ở đâu?” Margaret lại hỏi.
“Bên dưới Thánh đàn, trong hầm. Cô ấy trốn ở đó.”
“Hai người đã nói chuyện rồi?”
“Ừm.”
“Cảm thấy thế nào?”
“Không ổn lắm...”
Tôi lắc đầu, sau đó lại lập tức bổ sung: “Nhưng mà, vẫn có thể giao tiếp.”
“Hai người đã nói gì?”
“Cô ấy không nhịn được, sắp ăn thịt người rồi...”
Trong cuộc trao đổi ngắn gọn và nhanh chóng, tôi một mặt nâng cao giác quan lên mức cao nhất, ánh mắt chăm chú nhìn đám đông bên dưới, một mặt cất bước đi về phía Margaret.
“Nơi này đã, không an toàn. Margaret, cô phải để họ...”
Nói được nửa câu, tôi đột nhiên dừng lại.
Trong khóe mắt, Margaret lùi nhanh hai bước khi tôi đến gần, đưa hai tay lên nắm trước ngực, ánh vàng nhàn nhạt từ quanh thân nở rộ.
Cô ấy đang đề phòng tôi...
Nhận ra điều này ngay lập tức, tôi không thể tin nổi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy cảnh giác của Thánh Nữ Điện hạ.
“Cô...”
Đầu óc đột nhiên rối bời, lời đến bên miệng lại không biết phải nói gì với cô ấy.
Không khí im lặng trong chốc lát, Margaret lại lên tiếng.
“Tiểu thư Sylvia, Giám mục mất tích rồi.”
“......”
“Chuyện này, cô có biết không?”
Câu hỏi mà Thánh Nữ Điện hạ thong thả nói ra, như một cây kim bạc sắc nhọn đâm vào tim tôi.
Sau một thoáng hoảng loạn, tôi mấp máy môi.
Chết tiệt, vào đúng lúc này...
“Tôi...”
“Ông ta ở đâu, cô có biết không?” Margaret nhanh chóng cắt lời tôi, ánh mắt bình tĩnh mà sắc bén, con ngươi nhìn thẳng vào mắt tôi, “Bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Tôi hít một hơi thật sâu.
Muốn lùi lại. Nhưng vẫn ngẩng cao cổ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy cảnh giác của Thánh Nữ Điện hạ.
“Tôi rất ổn.”
“Giám mục... ông ta còn sống không?”
“...Ông ta chết rồi.”
Ánh mắt của Margaret nói cho tôi biết, cô ấy về cơ bản đã xác định được sự thật, biết rằng Giám mục đã bị Vực Sâu nuốt chửng.
Vết tích trong phòng không thể nói dối. Chiếc bàn gỗ bị Hắc Hỏa thiêu đốt, vụn băng và hơi lạnh còn sót lại, còn có tu sĩ bị đóng băng đó nữa... tôi không che đậy, chính là muốn thẳng thắn quang minh, vì người phạm lỗi không phải là tôi. Nhưng bây giờ, chứng cứ rõ ràng như vậy bày ra trước mắt, Margaret lại biết rõ mà vẫn hỏi.
Đây là... đang thử dò tôi sao?
Trong thoáng chốc hiểu ra những điều này, trong lòng tôi có chút buồn bã.
“Là tôi, đã giết ông ta.”
Margaret nghe thấy câu trả lời, không hề tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại ánh mắt còn tối sầm lại.
“Tại sao?”
“Tôi nghe thấy rồi. Người đó, muốn đem vị trí của Victoria, nói ra ngoài. Cử một tu sĩ đi. Tu sĩ đó, cô thấy rồi chứ.”
Câu trả lời này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Margaret, cô ấy hơi ngẩn người.
“Margaret, bây giờ không phải, lúc nói những chuyện này. Vực Sâu sắp...”
“Dù vậy cũng không đến lượt cô phán xét ông ta.”
“...Margaret!”
Cơn giận dữ xen lẫn lo lắng, từ trong lòng bùng nổ, tôi thở hổn hển trừng mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy không hiểu tình hình bây giờ là thế nào sao!
Thật là vô lý hết sức!!!
“Tiểu thư Sylvia, cô hiểu mà, tôi bắt buộc phải đảm bảo...”
“Đảm bảo cái gì! Vực Sâu xuất hiện rồi! Cô ấy muốn giết người!”
“Làm sao tôi tin được lời cô nói là thật?”
“......”
“Người giết người, không phải chỉ có mình cô sao?”
Tôi sững sờ.
...Cô ấy không tin tôi!
Thảo nào Thánh Nữ Điện hạ tỏ ra không hề hoảng hốt, hóa ra là cho rằng Vực Sâu sẽ không xuất hiện ở đây sao? Cô ấy cho rằng tôi đang nói dối.
Chuyện này thật là...
Quá nực cười.
