Ta Đến Từ Vực Sâu, Hôm Nay Cũng Phải Cứu Lấy Nhân Loại

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vào Đông Tái Hiện

(Đang ra)

Vào Đông Tái Hiện

Tuyết Lê Đôn Trà

Đây là một câu chuyện tuổi trẻ có chút ấm áp, có chút kinh dị, có chút lãng mạn, xảy ra trên một hòn đảo vào mùa đông, giữa một nhóm thiếu niên nam nữ.

36 4

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

(Đang ra)

Trở Thành Người Bảo Hộ của Ác Nhân

Giọt Sương Mùa Xuân

Suốt mười năm ròng rã, tôi đã bảo hộ cho những tội đồ với mục đích khai sáng họ. Giờ đây.

8 3

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

139 5502

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

355 12091

Tôi bắt gặp một người con gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

(Đang ra)

Không Tốc Tinh Ngân

Đường gia tam thiếu

Tất cả rồi sẽ vây quanh chàng,Để viết lại trang định mệnh huy hoàng.

16 43

Tập 3: Thiếu Nữ và Huyễn Diệt Vực Sâu - Chương 107: Ánh Sáng và Bóng Tối (4)

Khoảnh khắc ngọn lửa đỏ rực cháy bùng lên, tóc mái của Sophia liền cháy xém lại, cô mơ hồ ngửi thấy mùi gì đó khét lẹt, nhưng vẫn chưa nhận ra đó là gì, cũng không có phản ứng gì, đầu óc vẫn trong trạng thái ngơ ngác.

Đối với Sophia, tất cả những gì diễn ra trước mắt đều quá đột ngột. Thiếu nữ như ác quỷ cứ thế đột nhiên xuất hiện, dễ dàng chém đứt hai chân kẻ địch. Trong ánh máu lóe lên, cô gái giẫm lên mặt đối phương, rồi cất tiếng. Sophia nhìn bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc ấy, nghe giọng nói mềm mại non nớt mà êm tai đó, cô chợt nhận ra: người đó hình như là Peilor.

Sophia cũng không biết mình nghĩ gì, gần như không qua suy nghĩ mà theo phản xạ buột miệng hỏi. Phản ứng của cô gái rất thú vị, cô ấy lại thẳng thừng từ chối, rồi quay mặt đi. Hành động tự lừa dối bản thân này, cùng với gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu thoáng qua lúc nãy, khiến Sophia lập tức chắc chắn, thiếu nữ trước mắt chính là Peilor.

Cùng lúc ý nghĩ này nảy ra trong đầu, cô mới chợt để ý đến mái tóc đen của cô gái gần như hòa quyện với đôi cánh lửa, và người phụ nữ cô đang ôm trong lòng.

Đó hình như là...

Nữ Vương Bệ hạ...!!!

Những thông tin phức tạp trước mắt khiến Sophia đứng hình. Cô không thể hiểu nổi, không biết đã xảy ra chuyện gì, lòng kinh hoàng tột độ. Giây tiếp theo, người đàn ông áo choàng đen bị Peilor giẫm dưới chân, đột nhiên bùng cháy dữ dội.

Sophia sững sờ, đến cả việc bỏ chạy cũng quên mất.

Nóng...

“A!”

Cô không nhịn được mà hét lên, tay che nửa khuôn mặt bị sóng nhiệt làm bỏng rát, trong đầu vẫn theo phản xạ suy nghĩ về chuyện Peilor đang ôm Nữ Vương Bệ hạ, trận chiến kinh hoàng liền diễn ra ngay trước mắt cô trong khoảnh khắc này.

Thiếu nữ nhỏ nhắn dường như đã tức giận, cô ôm chặt người phụ nữ tóc vàng trong lòng, xoay người tung một cú đá hất văng người đàn ông áo choàng đen đang bốc cháy, như một quả pháo bay về phía bên kia con phố, đâm đổ một bức tường gạch đá. Cùng lúc đá vụn bay tán loạn, ngọn lửa dữ dội từ kẽ hở của gạch đá vỡ vụn bùng ra, gạch xanh trong nháy mắt bị đốt đến đỏ rực, cô gái phía trước giơ tay trái lên, cao qua khỏi đầu.

BÙM! BÙM! BÙM!

Khoảnh khắc ánh sáng xanh chợt lóe, Sophia chỉ cảm thấy ngay sau sóng nhiệt là một luồng khí lạnh ập tới mặt, cô không nhìn rõ Peilor đã bắn thứ gì lên trời, tai bị ba tiếng nổ vừa rồi làm cho ù ù không dứt, nhiệt độ đột ngột giảm xuống khiến cô lạnh run, vô thức lùi lại một bước, sau đó liền thấy Peilor quay đầu lại, trên mặt là vẻ mặt dữ tợn mà Sophia chưa từng thấy bao giờ: “Chạy đi...”

Giây tiếp theo, cô gái dang rộng đôi cánh, đột nhiên vỗ mạnh ra phía sau.

ẦM...

Gió lốc gào thét trước mắt, lực xung kích cực lớn càn quét mặt đường, mấy cái sọt bên đường lập tức bị hất tung lên không trung, chiếc xe đẩy gỗ không xa lật nhào xuống đất, những viên đá cuội vương vãi dưới chân đều bay ngược lại. Nếu có thể quay chậm lại cảnh này, Sophia mở to mắt trong dư chấn, vẻ mặt kinh hãi còn chưa kịp hiện rõ, tóc bay tán loạn sau đầu, má mềm rung lên như sóng gợn, hai chân dần rời khỏi mặt đất.

Luồng gió kinh hoàng hất cô ngã phịch xuống đất, bụi bay vào miệng. Sophia ho sặc sụa, bụi bay mù mịt khiến cô không thể mở mắt hẳn được nữa, từ khóe mắt cô thấy Peilor trong nháy mắt đã lao sang phía bên kia đường, những tàn lửa đen lượn lờ trong không khí như bị một lực lượng vô hình nào đó cuốn theo, bám sát bóng dáng lao đi của cô gái rồi chui vào cơ thể cô.

Giây tiếp theo, đôi cánh sau lưng cô rụt lại.

Người đàn ông áo choàng đen kia vừa ngồi dậy giữa đống đổ nát, gạch đá màu xanh đã bị đốt đến sáng rực, hắn dường như đang gào thét gì đó, Sophia không nghe rõ, nhưng cô gái đã đến trước mặt hắn. Cô nghiêng người để người phụ nữ trong lòng cố gắng tránh xa ngọn lửa, đồng thời tay kia giơ thẳng, nhắm vào khuôn mặt của người đàn ông áo choàng đen hình như đã bị đánh choáng váng.

RẮC RẮC RẮC BÙM...!

Vô số mũi băng sắc nhọn đột nhiên bùng nổ, bắn ra những mảnh băng vụn bay đầy trời, như những cây kim thép khổng lồ trồi lên từ mặt đất, đâm xuyên về phía mọi thứ trước mặt cô gái, tựa như một đóa hoa băng lộng lẫy đang nở rộ, đóng băng người đó cùng với nửa tòa nhà nhỏ phía sau. Những mũi băng sắc nhọn đâm vào tường nhà, ngọn lửa sáng rực không còn nữa, thay vào đó là sương giá phủ đầy trời.

Peilor dường như sợ làm bị thương người phụ nữ giống Nữ Vương Bệ hạ trong lòng, sau khi tung ra đòn tấn công đáng sợ như vậy, cô không chút do dự bay lùi lại, cho đến khi thoát khỏi phạm vi băng giá. Quá trình này thực tế chỉ diễn ra trong chưa đầy hai giây, ngọn lửa đen sau lưng cô gái nhanh chóng rút vào cơ thể, cô vội vàng liếc nhìn người phụ nữ, miệng lẩm bẩm: “Giai đoạn hai... sao lại, xuất hiện...”

Ý gì...

Chuyện gì vậy...

Sophia ôm chặt người ngồi trên đất, cảm thấy mặt bắt đầu cứng lại, răng va vào nhau lập cập. Cô cố gắng đứng dậy, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng và uy thế tỏa ra từ cô gái khiến hai chân cô mềm nhũn, toàn thân run rẩy. Cô cảm thấy tóc mình cứng đờ, những mảnh băng đọng trên váy, theo động tác của cô rơi lả tả xuống.

Ngay sau đó, ánh mắt của cô gái lại một lần nữa nhìn về phía này.

“Pe...”

Môi Sophia tái nhợt, có chút lạc giọng.

Khả năng giao tiếp lanh lẹ thường ngày của cô, lúc này dường như đột nhiên mất hết hiệu quả. Cô không biết nói gì, không biết làm gì, đứng cũng không nổi, chỉ ngây ngốc nhìn Peilor, sự kinh ngạc trong lòng lấn át cả nỗi sợ hãi, đầu óc trống rỗng.

Cô ấy là... là người như thế nào...

Sao lại thế này, đó là sức mạnh gì mà kinh khủng đến vậy! Sao Peilor lại... không thể nào... cô ấy không thể như vậy... nhưng cô ấy đang ở ngay trước mắt...

Suy nghĩ hỗn loạn.

Cô gái phía trước dường như do dự một lúc, rồi từ từ đi về phía cô.

Sophia giật mình, đột nhiên rùng mình, theo phản xạ lùi người về sau.

“Cậu...”

Peilor vốn định nói gì đó với cô.

Nhưng chợt thấy phản ứng như vậy, đôi mắt đen lanh lợi hơi sững lại, bước chân dừng lại.

A...

Mình không nên như thế...

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Sophia chợt nghe thấy tiếng rít chói tai “VÚT...” từ bên cạnh truyền đến, không đợi cô kịp phản ứng đó là gì, chỉ thấy cô gái đứng cách đó mười mét đột nhiên xoay người. Giây tiếp theo, cùng với tiếng “RẮC BÙM RẮC BÙM” vang dội, một bức tường băng cao sừng sững trồi lên từ mặt đất, một hồ quang xanh không biết từ đâu ập đến “XOẠT” một tiếng chém lên trên.

Điện quang...

Hồ quang xanh gần như ngay khi chạm vào tường băng, liền men theo sương băng lan ra như một tấm lưới, hồ quang đáng sợ xoắn lại, gào thét trong không gian nhỏ hẹp phía trước, chém xuống mặt đường, chém lên chiếc xe đẩy, “ẦM” một tiếng bốc cháy, không khí dần trở nên khét lẹt, Sophia kinh hãi loạn xạ lùi chân lại, váy bị cứa rách cũng không hay biết.

Trong hồ quang, bóng dáng cô gái đã sớm biến mất.

Cô dường như thấy trên mái nhà bên trái con phố, bóng hình nhỏ nhắn đó thoáng qua. Ngay sau đó, đóa hoa băng khổng lồ lại một lần nữa bung ra, cô gái giao đấu với hai người đột nhiên xuất hiện trên mái nhà ở đằng xa.

Ba bóng người nhanh chóng di chuyển qua lại giữa nhà cửa và đường phố, tốc độ nhanh đến mức hoa cả mắt, Sophia chỉ cảm thấy hồ quang điện bên này còn chưa tan, ngọn lửa ngút trời bên kia đã đột nhiên phun ra, tiếng nổ “ẦM ẦM ẦM ẦM” không dứt bên tai, gạch ngói bụi đất bay mù mịt, trong nháy mắt cả con phố như sắp bị mấy luồng sức mạnh này xé thành từng mảnh, nhà cửa liên tục đổ sập, nhiều người mở cửa hoảng loạn bỏ chạy, cô gái lao ra từ trong bụi đất thấy cảnh này, ngọn lửa đen lại một lần nữa tụ lại giữa không trung, hóa thành quả cầu lửa, lao nhanh về phía những người đang giao chiến.

ẦM!

Vụ nổ nuốt chửng những bóng người.

Sophia há hốc miệng.

Cô chưa bao giờ thấy một trận chiến ác liệt như vậy, lúc này thậm chí còn quên cả cái lạnh, lòng và cả linh hồn đều run rẩy.

Người lợi hại như vậy...

Lại bị Peilor đánh chết một cách đơn giản.

Cô chợt nghĩ đến những nhân vật nổi tiếng của Isenbell mà trước đây cô từng nghe bạn bè nói đến, hoặc tự mình tìm hiểu. Phần lớn họ đều là giáo viên của Vương Lập Học Viện, mang trong mình tuyệt kỹ, hoặc là thiên tài của Trật Tự Chi Lực, đã sớm nổi danh nhiều năm, được đám con trai ngây ngô trong học viện bàn tán sôi nổi, ai đấu với ai sẽ thắng, ai không mạnh bằng ai, có lúc tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.

Các nam sinh tuy ngây ngô, nhưng những người họ nói đến, quả thực đều là những nhân vật thành danh mạnh mẽ và được kính trọng. Sophia tất nhiên đã từng chứng kiến sức mạnh của một vài người trong số họ, ví dụ như Cự Nhân Lamb tay không xé xác Hỏa Hùng Thú, ông thường biểu diễn cho các học viên xem trong lớp Luyện Thể.

Điều đó quả thực rất lợi hại.

Nhưng nếu so sánh sức mạnh đó với trận chiến trước mắt... thì quả là...

Không đáng nhắc tới.

Giống như sự khác biệt giữa thỏ bốn tai và sư tử, hoàn toàn không cùng một trình độ.

Trận chiến như thế này...

Sophia chỉ có thể nghĩ đến những “huyền thoại” đứng trên đỉnh cao của nhân loại. Nhưng cô thực sự không thể nào liên hệ được cô gái ngốc nghếch kia với “huyền thoại”.

Cô ấy là Peilor mà...

Nhiệt độ không khí hơi tăng lên một chút. Loạng choạng, Sophia cố gắng đứng dậy, run rẩy nhìn về phía người đàn ông áo choàng đen bị băng tuyết nuốt chửng lúc nãy.

Đã không còn tiếng động.

Chỉ một đòn, kẻ có thể đốt chảy cả gạch đá, cứ thế chết đi...

Có lẽ hắn còn mạnh hơn nhiều giáo viên trong học viện. Nhưng trước mặt Peilor, lại không trụ được mấy giây... cô ấy hình như đang bảo vệ Nữ Vương Bệ hạ, vậy những người này...

Đột nhiên, Sophia nhớ lại một thuật ngữ mà cô gái đã nói lúc trước.

Chân Lý Chi Môn.

Sophia vẫn luôn ở trong trạng thái kinh hãi và chấn động, lúc đó đầu óc hoàn toàn không thể suy nghĩ. Cho đến tận bây giờ, cô mới nhận ra thuật ngữ này có ý nghĩa gì.

Dị giáo đồ...

Sophia từng nghe cha nói, đó là một đám điên cuồng đáng sợ, ăn lông ở lỗ nhưng lại sở hữu sức mạnh kinh người, là tai họa mà Giáo hội mấy trăm năm cũng không thể diệt tận gốc.

Cô cuối cùng cũng nhận ra Peilor đang chiến đấu với những kẻ đáng sợ đến mức nào.

Nhưng theo sau đó là nhiều nghi vấn hơn.

Tại sao lại có dị giáo đồ? Bọn họ hình như muốn giết Nữ Vương Bệ hạ... tại sao Peilor lại đột nhiên xuất hiện, dường như có mối thù sâu sắc mà đánh nhau với đám điên này?

Và...

Tại sao...

Sức mạnh màu đen bí ẩn đó, lại giống với quái vật Vực Sâu mà cô Teresa đã giảng đến vậy...

Rốt cuộc cô ấy là...

ẦM!

Tiếng nổ dữ dội ở đằng xa cắt ngang suy nghĩ của Sophia.

“Sylvia!”

Phía bên kia đường, đột nhiên vang lên một tiếng gọi. Ngay sau đó, là tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến.

Sophia quay đầu nhìn lại, thấy bóng hình trắng tinh tỏa ra ánh vàng nhàn nhạt, dẫn theo mấy tu nữ, cưỡi Giác Mã Thú từ góc phố lao đến, lướt qua trước mắt, lao nhanh về phía đang giao chiến. Phía sau họ một khoảng rất xa còn có một đội kỵ binh, các kỵ binh không có ý định tiến lên, chỉ đứng từ xa nhìn về phía này, có người quay đầu rời đi.

“Thần linh ơi...”

Một tu nữ thấy cô, liền ghìm thú dừng lại ở phía trước, từ trên lưng thú xuống đi nhanh đến, dường như lớn tiếng nói gì đó với cô, nhưng trong cơn choáng váng, Sophia không nghe rõ.

Trong đầu cô chỉ nghĩ đến một việc.

Sylvia...

Giáo Tông Kỵ Sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử...

Nếu nhớ không lầm, đó là một... thiếu nữ mười sáu tuổi.