Sylvia của Pháo Đài: Dùng Kỹ Năng Bí Ẩn và Phép Thuật Để Hồi Sinh Thị Trấn Bỏ Hoang

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4470

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2800

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1747

Light Novel - Chương 01: Vấn đề của Sylvia Hughes

Sylvia đã đánh bại sinh vật ma thuật đầu tiên của mình khi mới ba tuổi.

Đối thủ là… một bụi cỏ dại.

Tiếp theo, là một con muỗi.

Bằng cách hạ gục đủ loại sinh vật ma thuật như côn trùng bay, cỏ dại, và cả quả mọng, Sylvia dần dần tích lũy được ma lực.

Tuy nhiên, điều đó chỉ quan trọng với riêng cô — chứ chẳng ai bận tâm.

Sylvia là con gái cả của gia tộc công tước Hughes, một dòng dõi Kỵ sĩ Ma thuật nổi tiếng chuyên dẫn đầu các chiến dịch trấn áp ma thú.

Vào năm cô lên bảy, người cha hiếm khi gặp mặt bất ngờ đưa cô đến nhà thờ.

Ở đất nước này, khi một đứa trẻ tròn bảy tuổi, kỹ năng bẩm sinh cùng thuộc tính ma thuật (nếu có ma lực) sẽ được xác định. Theo truyền thống, tất cả trẻ em đều phải đến nhà thờ, nơi Đại Tư Tế sử dụng thánh thuật để thẩm định kỹ năng và thuộc tính ma thuật của họ.

Và điều được phát hiện ra là—

“Kỹ năng: ‘Tích lũy sức mạnh sau khi đánh bại sinh vật ma thuật’.

Thuộc tính ma thuật: ‘Đời sống’. Một loại thuộc tính chưa từng được ghi nhận.”

Cha cô sững sờ khi nghe lời của Đại Tư Tế, rồi lập tức nổi giận.

“Đó là cái kỹ năng kiểu gì vậy!? Căn bản của ma thuật là phải dùng sức mạnh đánh bại ma thú! Tích lũy sức mạnh sau khi đánh bại chúng thì được ích gì!?

Còn ‘Đời sống’ là loại ma thuật quái quỷ gì!? Ta chưa từng nghe đến loại ma thuật đáng xấu hổ như thế!”

Ông ta tiếp tục quát tháo ầm ĩ, giận dữ đến mức dường như định dùng cả vũ lực.

Nhưng với cương vị là Thủ lĩnh Kỵ sĩ Ma thuật, hành động đó sẽ bị đồn thổi khắp nơi và có thể dẫn đến rắc rối lớn. Trước khi điều đó xảy ra, Đại Tư Tế và các linh mục khác đã vội vã can thiệp, cố gắng trấn an ông.

Họ đã quá quen với những bậc phụ huynh đặt kỳ vọng lớn vào con cái — và khi thất vọng, sẵn sàng buông lời cay độc, thậm chí là ra tay. Cha của Sylvia cũng không khác gì.

Sau một hồi bị ép buộc phải bình tĩnh lại, ông rời đi.

Sylvia, vốn chẳng mong đợi gì, cũng lặng lẽ trở về như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Vài ngày sau, Sylvia bị mẹ — lãnh chúa của gia tộc — triệu tập.

Cô phớt lờ, nhưng các hầu gái gần như cưỡng ép cô phải đi gặp.

Người mẹ ấy chẳng buồn nhìn cô lấy một lần, cất giọng lãnh đạm:

“Có một pháo đài ở phía tây nam. Nơi đó từng quan trọng, nhưng vì ranh giới thay đổi, giờ đã vô dụng.

Ngươi sẽ đến đó.

Ngươi không đủ tư cách làm lãnh chúa, không xứng làm kỵ sĩ, cũng chẳng giá trị gì trong chính trị.

Hãy mục rữa ở nơi đổ nát đó cùng cái thân phận vô dụng của ngươi đi.”

Sylvia suy nghĩ một lúc rồi hỏi thẳng:

“Con có thể lấy pháo đài đó không?”

Lần đầu tiên, mẹ cô nhìn cô.

Bà định nói gì đó, rồi đổi ý và nhếch môi cười mỉa:

“Xem như quà chia tay, ta cho ngươi.”

“Xin hãy lập khế ước.”

Sylvia đáp ngay không một chút do dự. Mẹ cô nhíu mày, rồi lại nở nụ cười nhạt.

“Nếu ngươi đến được đó an toàn thì nó là của ngươi. Nhưng đừng mong có ai giúp. Và cũng đừng quay lại đây. Hãy tự lo liệu.”

“Xin hãy lập khế ước.”

Sylvia nhắc lại lần nữa, khiến mẹ cô nhăn mặt rõ rệt. Nhưng rốt cuộc, bà vẫn lập và trao cho cô khế ước.

“Cầm lấy. Ta còn cho thêm chút tiền, gọi là lòng tốt cuối cùng.”

“Con xin cảm ơn.”

Sylvia nhận lấy khế ước, đọc qua một lượt, ký tên rồi truyền ma lực vào đó.

“<Khế ước này có hiệu lực vĩnh viễn – [Khế Ước]>.”

“Cái gì cơ!?”

Cả mẹ cô và người quản gia đứng gần đều sững sờ.

“Con đã lập khế ước bằng ma thuật. Bây giờ nó có hiệu lực rồi.”

“…N-Ngươi… Ma thuật đó…”

“Là ma thuật Đời sống. Khế ước là một phần thiết yếu trong cuộc sống.”

“Cái gì cơ…?”

Sylvia cúi đầu chào người mẹ vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.

“Cảm ơn vì đã cho con pháo đài.”

Và rồi bước đi, để lại mẹ cô đứng lặng, bắt đầu cảm thấy… việc đày cô có thể là quyết định quá vội vã.

Sylvia từng được nuôi dạy khá bình thường… cho đến khi cô lên ba.

Cha mẹ cô kết hôn vì chính trị. Một người là đội trưởng dẫn đầu đội Kỵ sĩ Ma thuật chuyên trấn áp ma thú, còn người kia là nữ bá tước thuộc hoàng tộc – một lãnh chúa tài năng của một gia tộc công tước.

Cuộc hôn nhân giữa họ chỉ đơn thuần là để đôi bên cùng có lợi, không hề có tình yêu.

Cả hai đều xem công việc là ưu tiên hàng đầu: cha cô bận rộn với vai trò kỵ sĩ, mẹ cô thì toàn tâm điều hành lãnh địa.

Họ coi con cái là công cụ – những quân cờ cần được đào tạo và sử dụng tùy theo kỹ năng và ma thuật, chứ không phải là những đứa trẻ cần tình thương.

Sylvia – đứa con đầu lòng – được giao cho các hầu gái chăm sóc cho đến khi em trai cô ra đời.

Từ khi mẹ mang thai lần thứ hai, toàn bộ người hầu đều tập trung lo cho bà và chuẩn bị đón đứa con trai. Sylvia lập tức bị bỏ mặc.

Cô thậm chí còn không được báo rằng em mình đã chào đời. Cô chỉ dần nhận ra rằng… chẳng còn ai chăm sóc mình nữa.

Ngay từ đầu, Sylvia chưa bao giờ kỳ vọng gì vào cha mẹ hay người hầu. Cô sớm chấp nhận: “Đời là vậy thôi”, và bắt đầu học cách tự sinh tồn.

Cô cảm nhận được — dù mơ hồ — rằng loại ma thuật mình được ban là để thích nghi với hoàn cảnh đó. Nếu không có nó, có lẽ cô đã chẳng thể sống sót.

— Học thứ ma thuật chỉ biết bắn cầu lửa thì có ích gì? Muốn sống sót, mình cần nhiều hơn thế.

Đó là điều Sylvia luôn nghĩ mỗi khi nhìn cha mình khoe khoang ma thuật mạnh mẽ của ông.

Ngày hôm sau, Sylvia một mình lên đường.

Cô mang theo một cỗ xe kéo có mái che, do ngựa kéo, cùng vài con vật: gà, bò, ngựa, lợn, dê và cừu.

Không một ai trong biệt thự biết cô đã rời đi.

…Từ góc nhìn người ngoài, tình cảnh ấy có vẻ thật thảm hại. Nhưng với Sylvia, đó là sự tự do. Thậm chí, cô còn thấy hạnh phúc.

Cô đã lấy được pháo đài mà không bị ràng buộc hay đặt kỳ vọng gì. Và ngay lúc đó, cô học thêm những câu thần chú mới.

[Khế Ước][Thống Lĩnh].

[Khế Ước] là phép thuật dùng để lập khế ước có hiệu lực bằng ma thuật. Mức độ hiệu lực chưa rõ, nhưng có vẻ rất khó phá vỡ.

[Thống Lĩnh], dù nghe có vẻ hung dữ, thực chất là một loại ma thuật khiến đối phương công nhận người dùng là người lãnh đạo nhóm. Hiện tại, Sylvia đã dùng nó với những "sinh vật ma thuật" đi cùng – là mấy con gà – để chúng công nhận cô là chủ nhân.

— Ma thuật mà Sylvia sở hữu vốn là để hỗ trợ trong cuộc sống hằng ngày, giúp hoàn thành những việc thiết yếu để sinh tồn.

Và hơn thế, “sinh vật ma thuật” không chỉ giới hạn ở ma thú — đối tượng mà vương quốc thường tổ chức các chiến dịch tiêu diệt. Ở thế giới này, mọi sinh vật sống đều được xem là sinh vật ma thuật.

Nhổ cỏ cũng tăng ma lực.

Ăn quả mọng cũng tăng ma lực.

Hái hoa, cũng tăng ma lực.

Dù vậy, Sylvia chẳng có ý định kể điều này cho ai.

Cha mẹ cô có thể đã hiểu sai ý nghĩa của cụm “sinh vật ma thuật” — nhưng với Sylvia thì điều đó chỉ đơn giản là: “Vậy à? Rồi sao nữa?”.

Cô không có cảm xúc gì đặc biệt với những người mà cô không gắn bó.

Cô chưa từng mong cầu tình thương.

Lớn lên giữa những người chỉ quan tâm đến bản thân, chưa bao giờ biết yêu thương người khác, Sylvia cũng chẳng quan tâm đến ai ngoài chính mình.

Tuy nhiên…

Người em trai ấy thì không thể dửng dưng như vậy.

Cậu bé luôn sợ hãi trước cách cha mẹ và người hầu đối xử với chị gái.

Bởi Sylvia đã rời đi mà không một lần gặp cậu, nên hai chị em có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.

Cậu bé biết được mình có một người chị khi nghe lũ người hầu từng chăm mình cười cợt trước mặt:

“À, con bé đó à? Suốt ngày ngồi mơ mộng ngoài sân ấy hả?”

“Nhìn nó đáng sợ thật. Không hiểu sao nó sống nổi khi không có ai chăm từ lúc bà chủ mang thai lần hai.”

Rồi vài ngày sau, khi biết chị gái đã biến mất, cậu nghe cha mình cười khẩy:

“Con ngốc đó hình như đi về phía phế tích rồi. Chắc chết giữa đường thôi. Cuối cùng cũng xử lý được thứ rác rưởi đó.”

Mẹ cậu – người hiếm khi ghé thăm – bước vào phòng và lạnh lùng nhìn xuống:

“…Hiện tại, đây là đứa con duy nhất còn lại, nên tạm thời chúng ta sẽ chấp nhận thứ kỹ năng và ma thuật rác rưởi của nó.

Nhưng nếu tệ hơn nữa, ta sẽ thay nó bằng một đứa giỏi hơn trong dòng nhánh, rồi ném nó ra pháo đài kia.”

Nghe vậy, trái tim non nớt ấy đã lặng lẽ thề một điều.

Cậu sẽ mạnh hơn bất kỳ ai trong số họ. Rồi sẽ đuổi sạch tất cả ra khỏi nhà.

Không hề hay biết về sự tồn tại hay suy nghĩ của em trai mình, Sylvia vẫn nhàn nhã tiến về phía pháo đài.

Cô không vội vã.

Từ trước đến nay, cô luôn tự lo liệu mọi việc, nên việc rời khỏi nhà cũng chẳng khác gì bình thường.

Khi mệt, cô ngồi lên xe kéo.

Lúc thấy ổn, cô lại xuống đi bộ cùng đàn vật.

Mỗi khi mỏi chân hoặc thấy đói, cô sẽ dừng lại nghỉ ngơi.

Trong một lần nghỉ chân giữa đường, có một người đàn ông lang thang tiến đến…

Hiện tại tôi vẫn chưa biết dịch từ này sao cho sát nghĩa nhất nên để tạm.