Sylvia của Pháo Đài: Dùng Kỹ Năng Bí Ẩn và Phép Thuật Để Hồi Sinh Thị Trấn Bỏ Hoang

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4470

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2800

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1747

Light Novel - Chương 05: Một cô gái nhỏ chỉ huy người đàn ông dịu dàng

Sylvia và Edward đã đến thị trấn tiếp theo một cách an toàn và nhanh chóng. Vừa đến nơi, Edward lập tức cảm thấy có gì đó rất đáng ngờ.

Những ma pháp kỳ lạ của Sylvia như [An Ninh] và [Tiêu Diệt] vượt quá sức tưởng tượng, nên Edward đã quyết định chấp nhận như một điều hiển nhiên. Tuy nhiên, điều khiến anh bối rối nhất lại là tốc độ di chuyển của Sylvia và đám gia súc.

Việc một thanh niên như Edward hay những loài gia súc bốn chân có thể di chuyển nhanh là điều dễ hiểu, nhưng… làm sao một bé gái và đám gà có thể theo kịp? Thông thường thì chỉ sau một giờ đi bộ, chúng đã phải kiệt sức không nhấc nổi chân rồi.

Nghĩ rằng có thể đây là một trong những loại ma pháp kỳ lạ mà mình chưa biết, Edward liền hỏi Sylvia.

Sylvia nói đó là hiệu ứng của [Thống Lĩnh].

“Đó là loại ma pháp gì vậy?”

“<Ta là người dẫn đầu – [Thống Lĩnh]>.” Sylvia đáp ngắn gọn.

Edward gật đầu, dù trong lòng vẫn đầy nghi hoặc.

“À… đúng rồi. Em có nói câu đó lúc chúng ta mới gặp nhau.”

Khi anh đề nghị đi cùng cô bé, Sylvia đã thốt ra câu đó. Lúc ấy, Edward chỉ nghĩ đó là lời nói ngây ngô của trẻ con nên đã gật đầu qua loa.

“Nếu anh công nhận em là người dẫn đầu, anh sẽ nghe lời em.”

Dần dần, Edward bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.

“…Đó là câu niệm chú của [Thống Lĩnh] sao?”

Sylvia gật đầu.

Ngay khoảnh khắc ấy, Edward nhận ra ma pháp đó không chỉ ảnh hưởng lên Sylvia mà còn lên chính anh. Mặt Edward tái đi khi hiểu rằng mình đã bị điều khiển mà không hề hay biết.

Sylvia, với ánh mắt vô cảm, nhìn Edward đang biến sắc và nói:

“Nếu công nhận em là người dẫn đầu, anh sẽ không thấy mệt vì người dẫn đầu. Anh sẽ mạnh hơn vì người dẫn đầu. Em cũng sẽ như vậy.”

Nghe vậy, Edward mới nhận ra cơ thể mình không hề cảm thấy mệt mỏi. Đi bộ đến thị trấn kế tiếp lẽ ra phải mỏi chân đôi chút, nhưng anh lại không hề thấy đau nhức hay uể oải gì cả.

…Dù có lợi là vậy, việc bị người khác điều khiển vẫn là chuyện không thể chấp nhận được. Edward thầm rủa bản thân đã quá bất cẩn, rồi lầm bầm đầy bực bội:

“Vậy nếu người dẫn đầu bảo ‘chết đi’, là tôi phải chết thật à?”

Sylvia chớp mắt đầy bất ngờ trước câu nói của Edward. Thấy vẻ mặt đó, Edward cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Quả nhiên, một cô bé sẽ không nói ra những lời như vậy.

Vẫn giữ vẻ ngạc nhiên, Sylvia đáp:

“Dù người dẫn đầu nói gì đi nữa, bình thường người ta sẽ không làm những điều khó chịu. Nhưng anh sẽ nghe được lời của người dẫn đầu, dù ở đâu đi nữa.”

“À, ra là loại ma pháp như vậy.”

Câu “nghe lời em” thật sự là nghĩa đen.

“Nếu vậy, chẳng phải khi em gọi đám gia súc, chúng sẽ mặc kệ em sao?”

Edward hỏi, và một lần nữa Sylvia chớp mắt ngạc nhiên.

“Chúng không làm thế đâu. Chúng không phải những đứa trẻ như vậy.”

Dường như giữa Sylvia và đám gia súc đã có một mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau.

“Edward cũng vậy. Khi em gọi, anh sẽ không phớt lờ.”

Sylvia nói khiến Edward hơi khựng lại. Anh định đáp “Không đời nào”, nhưng rồi thấy tranh cãi với một đứa trẻ thì chẳng hay ho gì. Thế là anh chỉ lặng lẽ xoa đầu Sylvia.

“Người dẫn đầu, hả…”

Edward thì thầm rồi quỳ xuống trước Sylvia. Anh đặt tay phải lên ngực và cúi đầu chào đầy cung kính.

“Vậy tôi nên gọi cô là Tiểu thư Sylvia Hughes, người dẫn đầu của tôi chứ?”

Sylvia đứng ngẩn ra, hoàn toàn bất động.

Edward cảm thấy mình vừa trêu chọc được cô bé, nên định đùa thêm một chút nữa. Anh nghĩ rằng nếu Sylvia quá kiêu ngạo, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào và lờ đi lời gọi của cô. Nhưng khi ngẩng đầu lên, anh thấy Sylvia đang nhìn mình với đôi mắt mở to.

Và rồi cô nói:

“Edward, anh đúng là thiên tài.”

“Đó không phải câu trả lời đâu.”

Edward lập tức phản bác rồi cười khổ.

“Vậy là chúng ta cứ tiếp tục như trước giờ nhé?”

Sylvia gật đầu mạnh mẽ, đôi mắt vẫn tròn xoe. Edward lại xoa đầu cô rồi nắm tay kéo cô đứng dậy.

Bất chợt, Edward nhớ đến người cấp trên cũ, vị hoàng tử thứ ba mà anh từng bảo vệ. Anh cũng gặp vị hoàng tử ấy khi còn nhỏ tuổi, và chợt nhận ra Sylvia thực ra không bị ruồng bỏ, mà chỉ là được giao một hợp đồng thay cho một thông báo trục xuất.

Nghĩa là cô bé vẫn là tiểu thư của một gia tộc công tước, còn anh thì chỉ là thường dân. Dù lúc trước có là quý tộc, thì địa vị của anh vẫn thấp hơn Sylvia.

Lẽ ra anh nên dùng kính ngữ ngay từ đầu, nhưng vì bị bất ngờ quá nhiều nên cứ vô thức đối xử với cô bé như một đứa trẻ.

Sylvia ngạc nhiên trước cách chào đầy cung kính của Edward. Cô chưa từng được ai nói chuyện trang trọng như vậy – hay nói đúng hơn là, cô hiếm khi có cuộc hội thoại với người khác.

Thấy Sylvia vẫn còn đơ ra, Edward bật cười rồi bế bổng cô lên bằng một tay.