Sylvia của Pháo Đài: Dùng Kỹ Năng Bí Ẩn và Phép Thuật Để Hồi Sinh Thị Trấn Bỏ Hoang

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4470

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2800

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1747

Light Novel - Chương 04: Người đàn ông và mối liên kết với cô gái nhỏ

Sau khi ăn xong và nghỉ ngơi một chút, hai người cùng đàn gia súc tiếp tục bước đi trên con đường đất vắng vẻ.

Trên đường đi, Edward—dù trong lòng nghĩ tốt nhất là không nên hỏi—rốt cuộc vẫn nghe được câu chuyện đời của Sylvia.

Và rồi, anh hối hận vì đã hỏi.

“Bị gài bẫy, trở thành thường dân... chuyện đó đã tệ lắm rồi. Nhưng hoàn cảnh của Sylvia còn thảm hơn nhiều. Ý tôi là, cô ấy suýt chết thật sự cơ mà? Nếu không có thứ ma thuật “Đời sống” bí ẩn kia, cô ấy đã chết đói mà chẳng ai biết.

Ma thuật Đời sống của Sylvia hữu dụng đến mức, nếu cha mẹ cô biết được đầy đủ khả năng của nó, chắc chắn họ sẽ không bao giờ ra lệnh cho cô tới pháo đài để chết dọc đường. Đám Kỵ sĩ mà biết, nhất định cũng sẽ muốn có nó. Tôi cũng muốn luôn ấy chứ.”

Khi Sylvia dùng cây gậy dài gõ nhẹ xuống đất, một chiếc bếp lò đơn giản hiện ra từ hư không.

Gõ lần thứ hai, mấy nhánh củi khô xếp thành đống, rồi lửa cháy lên.

Cô gõ vào chiếc bếp, một cái nồi xuất hiện. Gõ tiếp lần nữa, một chiếc thìa gỗ hiện ra. Cô khuấy thìa trong nồi, và đồ ăn... cứ thế mà xuất hiện. Chẳng hiểu nổi.

…Dù vậy, mấy món đó thì đúng là chán ngắt.

Tất cả mọi thứ, từ dụng cụ đến thức ăn, chỉ cần một cái chạm là hiện ra, và một cái chạm khác là biến mất hoặc đổi sang thứ khác. Có vẻ tất cả đều phụ thuộc vào Sylvia.

Hơn nữa… Sylvia có thể hạ ma thú một cách dễ dàng.

Dù tôi mới đồng hành với cô ấy chưa bao lâu, và ban ngày thì không gặp bọn cướp, nhưng chúng tôi đã chạm trán vài con ma thú.

Và người đánh bại chúng không phải tôi — mà là Sylvia.

Vũ khí của cô ấy là một cái ná. Một cô gái nhỏ tuổi như thế lại bắn mạnh đến mức xuyên thủng ma thú? Khi tôi hỏi, cô bảo đó là một phần của ma thuật “Đời sống”, tên là [Tiêu Diệt]… Tôi không hiểu gì hết.

“Tôi thắc mắc, chẳng lẽ chúng ta không gặp bọn cướp là nhờ có ma pháp gì đó?”, tôi hỏi.

“Tôi dùng một ma pháp học được khi còn đi chung với mọi người, tên là [An Ninh].” — cô trả lời.

Cô ấy có ma pháp cho mọi tình huống luôn á!?

Cha mẹ cô nghĩ gì khi đuổi cô ra đường vậy chứ...?

Vừa suy nghĩ, Edward vừa lặng lẽ nhìn Sylvia – người vừa kể xong mọi chuyện mà không lộ chút cảm xúc nào.

Khi chiều dần buông, cả hai rẽ khỏi con đường chính và đi vào bãi cỏ.

Có vẻ như họ sẽ dựng trại ở đây, nhưng Edward thấy nghi ngờ liệu họ có thực sự muốn cắm trại ở một nơi vắng vẻ như vậy không – hay đúng hơn, một nơi dường như không phù hợp để nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Sylvia lại dùng thứ ma thuật kỳ lạ kia để tạo ra một chỗ nghỉ.

Lẩm bẩm gì đó rồi gõ cây gậy xuống đất, đám cỏ cao biến mất, để lộ một mặt đất phẳng phiu đủ để cắm trại.

“…Đó là ma pháp gì vậy?”

Edward hỏi với vẻ không tin nổi, và Sylvia đáp:

“[Khu Vực Nghỉ Ngơi].”

“Cô tự đặt tên bừa phải không?”

Edward nghi ngờ, nghĩ rằng chắc chắn loại phép đó chẳng hề tồn tại.

Anh đứng nhìn Sylvia tiếp tục làm việc – và mọi thứ diễn ra thật nực cười. Ý tôi là, ma pháp của cô ấy, nó...

Cô chạm nhẹ vào xe ngựa, dây cương tự động bung ra, thả con ngựa ra ngoài, và chiếc xe biến thành một căn lều nhỏ có mái che. Chỉ đủ để che mưa, nhưng thế là hơn cả mong đợi rồi.

Anh nghĩ vậy là xong, nhưng Sylvia rắc gì đó xuống đất, rồi gõ. Ngay lập tức, những mầm cây nhú lên, lá mọc xum xuê.

Lũ gia súc ăn chúng.

Rồi cô gõ tiếp, một hố nước xuất hiện. Một tảng đá mọc lên không biết từ đâu, từ đó nước chảy ra, rồi tràn xuống một phiến đá bên dưới tạo thành vũng. Gia súc cúi đầu uống.

Và như thường lệ, bếp lại được dựng lên, lửa được nhóm, nồi được đặt vào.

“…Đúng là sỉ nhục khái niệm ‘khổ cực khi đi cắm trại’ mà. Nhưng giờ tôi hiểu vì sao cô đi một mình mà vẫn sống sót đến giờ rồi. Để tôi lo phần còn lại, cô nghỉ đi.”

Sylvia nhìn Edward với ánh mắt lấp lánh mà anh chưa từng thấy, khiến anh hơi bối rối.

“Edward, anh là thiên tài.”

“…Tôi biết rồi. Để tôi làm cho cô bữa ăn ngon.”

Edward bật cười khổ. Cảm giác như mình vừa thuần hóa cô nàng này xong vậy.

Edward đã lột thịt con ma thú mà Sylvia hạ gục hôm nay, lấy một số phần cho vào túi ma thuật.

Trong đó có hòn ma thạch giúp thịt không bị hỏng và phần thịt ngon nhất. Nếu treo lên và để phơi gió trong vài ngày, chúng sẽ thành thịt khô.

Phần sẽ ăn hôm nay và ngày mai được gói bằng giấy dầu và cho vào túi ma thuật, còn phần còn lại thì treo lên xe ngựa cho khô dần.

Khi xe biến hình thành lều, Edward lo đống thịt khô sẽ biến mất theo, nhưng may là chúng vẫn còn treo nguyên đó.

Edward nướng thịt trong chảo, ướp với muối và thảo mộc.

Anh rửa rau dại hái dọc đường bằng nước do Sylvia tạo ra, xé nhỏ, trộn với rượu, giấm và muối rồi cho vào chảo cùng thịt.

Anh thêm nước, ít thịt khô và rau củ khô vào chiếc nồi Sylvia triệu hồi, nêm nếm bằng muối.

“Xong rồi. …Cô có thể tạo bát đũa gì đó không?”

Sylvia lúng túng, vừa lầm bầm “bát, bát”, vừa gõ liên tục, thế là một đống bát đĩa hiện ra lách cách.

“Khoan! Nhiều vậy làm gì!”

Edward cầm một cái đĩa và một cái bát, múc đồ ăn ra và đưa cho Sylvia.

“Chỉ còn bánh quy khô thôi, không sao chứ?”

“Edward, anh đúng là thiên tài.”

“Rồi rồi, tôi hiểu rồi. Nhưng mà đó không phải là câu trả lời đâu nhé.”

Edward lắc đầu, hơi bất lực vì lời khen cứ lặp đi lặp lại của Sylvia.

Đàn gia súc ngủ cuộn tròn trong chiếc lều gần Sylvia. Thường thì Sylvia sẽ nằm ngủ chen giữa chúng, nhưng hôm nay thì khác. Cô đang ngủ với đầu gối lên đùi Edward.

Edward nhìn lên bầu trời, lòng đầy trăn trở.

Anh thấy hối hận vì cô đã bắt đầu dựa dẫm vào mình. Trong rừng, người ta không thể ngủ yên được. Không ai biết lúc nào sẽ bị tấn công.

Tuy nhiên… với ma pháp của Sylvia, có lẽ sẽ chẳng xảy ra chuyện gì trừ khi có điều gì thực sự bất thường.

Nếu cô đã đi xa thế này nhờ vào ma pháp đó, thì khả năng cao [An Ninh] là một ma thuật rất mạnh, chứ không đơn thuần là do may mắn.

Edward chợt nhận ra tay mình đang vô thức vuốt tóc Sylvia, anh khẽ nhếch môi.

“…Rồi tôi phải làm gì với chuyện này đây?”

Anh không thể chịu trách nhiệm. Anh không có nghĩa vụ bảo vệ cô, cũng chẳng có lý do để đi cùng.

Cô ấy chẳng có tiền; bị đuổi đi như thế thì chắc chắn tay trắng mà rời nhà.

“…Nhưng mà, ma thuật này hữu dụng thật. Ừ, đúng rồi. Vì ma thuật thôi. Nhờ ma thuật này mà chuyến đi sẽ dễ dàng hơn, biết đâu đến pháo đài lại vớ được thứ gì giá trị. Ừ, chỉ là vậy thôi.”

Anh tự kiếm cớ để thuyết phục bản thân.

Dù sao cũng chẳng còn nơi nào để đi. Anh có thể tạm biệt ở thị trấn kế tiếp, hoặc tuỳ hứng theo cô đến pháo đài, lượm được gì quý thì đem bán. Nghĩ thế, cuối cùng anh cũng trấn tĩnh lại và nhìn xuống Sylvia.

“Này, đừng có nhỏ dãi lên quần người khác chứ.”

Edward nói, mặt nhăn lại, rồi lấy khăn tay ra và lót dưới mặt Sylvia.