Sylvia của Pháo Đài: Dùng Kỹ Năng Bí Ẩn và Phép Thuật Để Hồi Sinh Thị Trấn Bỏ Hoang

Truyện tương tự

Đối thoại

(Hoàn thành)

Đối thoại

メトロノーム

Rồi một chuyện xảy ra. Một điều tự nhiên tất yếu phải tới.

1 4

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

143 1299

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

189 1482

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

85 1193

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

(Đang ra)

Câu chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa tôi và đàn chị xinh đẹp, sống không lành mạnh và hút thuốc lá rất nhiều

Kametsu Tomohashi

Nam sinh cấp ba Enoki Yuito luôn cảm thấy mình lạc lõng giữa xã hội.Cậu làm thêm trong 1 cửa hàng tiện lợi, thầm thương trộm nhớ một sinh viên đại học.

9 61

Light Novel - Chương 08: Cô gái và lời đề nghị đồng hành cùng hai cha con

“Ờm…"

Sylvia và Edward quay sang nhìn cô gái vừa rụt rè lên tiếng.

Cô mang theo một chiếc túi khá cũ kỹ, nhưng trang phục lại thanh lịch như của một tiểu thư xuất thân danh giá. Mái tóc màu nâu nhạt ánh hồng được buộc lệch sang một bên bằng ruy băng, đôi mắt xanh biếc trong veo toát lên vẻ ngoan ngoãn.

Edward cảm thấy có chút mâu thuẫn giữa khí chất và trang phục của cô gái, nhưng vẫn im lặng.

“Hai người định đi đâu vậy? Nếu được… có thể cho tôi quá giang không… Tôi cũng đang đi một mình, nhưng vì vài lý do nên không thể di chuyển bằng xe ngựa.”

Nghe lời cô gái nói, Edward quay sang nhìn Sylvia.

Edward cảm nhận từ cô gái này có gì đó tuyệt vọng, nên nghĩ rằng tốt hơn hết là không nên cho cô đi cùng.

Nếu phải gói gọn lý do chỉ bằng một từ, thì đó là “đáng ngờ”.

Tuy nhiên, xét về độ đáng ngờ thì bản thân Edward còn hơn cả cô gái này. Đó là lý do anh muốn nghe ý kiến của Sylvia.

“Được. Nếu chị không ngại việc em là người dẫn đầu, thì cứ đi cùng.”

Sylvia gật đầu một cách thoải mái.

Cô gái trông nhẹ nhõm hẳn, nở nụ cười tươi rồi quay sang Edward.

“Tốt quá! …Cha, con có thể đi cùng hai người được không?”

Khuôn mặt Edward cứng lại trước câu nói vốn chẳng hề có ác ý của cô gái.

“Xin lỗi, tôi tưởng hai người là cha con…”

Cô gái tự xưng là Gina vội vàng xin lỗi liên tục.

“Không, không sao. Nhưng tôi trông già đến vậy à?”

“Không, không phải vậy. Chỉ là… hai người trông cách biệt tuổi tác quá nhiều để là anh em… Tôi nghĩ anh là một người cha trẻ.”

“Tôi còn chẳng nghĩ là chúng tôi giống nhau chút nào.”

“Xin lỗi.”

Edward mỉm cười, tiếp tục châm chọc Gina.

Dù là với tư cách cận vệ hoàng gia hay một kẻ lừa đảo, Edward vẫn luôn được phụ nữ yêu thích, nên việc bị coi là ông chú khiến anh bực bội trong lòng.

Edward định tiếp tục châm chọc thì Sylvia lên tiếng,

“Tôi là người dẫn đầu, [Thống Lĩnh].”

Có vẻ cô vừa thi triển ma pháp, nên anh lập tức dừng lại và im lặng.

Cô gái có vẻ nhẹ nhõm khi Edward ngừng trêu chọc, rồi quay sang Sylvia.

“Vâng, tôi hiểu rồi.”

Cô mỉm cười gật đầu.

Edward quan sát Gina cẩn thận nhưng không thấy thay đổi gì đáng kể. Anh âm thầm thở phào, nghĩ rằng đúng như Sylvia nói, đây không phải là ma pháp khống chế tâm trí.

Cô gái và đứa trẻ cùng nắm tay nhau bước đi.

Edward đi phía sau họ.

Xung quanh, gia súc thảnh thơi dạo bước.

Một cách hờ hững, Edward nghĩ thầm đây là một khung cảnh yên bình. Thực tế là, dù công quốc này an toàn đến đâu, thì việc đi lại hớ hênh thế này, không có vệ sĩ hộ tống, kiểu gì cũng sẽ bị bọn cướp hoặc ma thú tấn công ở đâu đó dọc đường.

Thế nhưng, như muốn chứng minh công quốc an toàn thật sự, họ cứ thế thản nhiên bước đi. Edward lơ đãng nghĩ rằng nếu không có ma pháp [An Ninh], chắc họ sẽ bị coi là những kẻ lập dị.

Còn Gina nghĩ thế nào? Nếu cô cho rằng đây là chuẩn mực khi đi đường, thì sau khi chia tay, cô sẽ có một trải nghiệm cực kỳ đau đớn. Nhưng Edward cho rằng đó sẽ là một bài học tốt cho cô. Anh vẫn còn để bụng chuyện bị gọi là “cha”.

Sylvia và Edward cũng tự giới thiệu với Gina. Thế nhưng, khi Sylvia nói mình là con gái Công tước, Gina không tin, chỉ mỉm cười gật đầu cho qua.

Nhưng sự thật đã được chứng minh khi họ dừng chân nghỉ ngơi.

Edward tìm được một chỗ nghỉ yên tĩnh và đề nghị dừng lại. Gina và Sylvia đều đồng ý.

“Vậy thì, tiểu thư, xin mời chuẩn bị.”

Edward nói đùa, còn Sylvia thì nhìn anh với ánh mắt mong đợi.

“Edward là thiên tài.”

“Ừ, không cần phải nói câu đó mỗi lần đâu. Tôi sẽ chuẩn bị, đừng lo.”

Edward đã bắt đầu thấy chán khi lần nào ăn uống cũng phải nghe câu này.

Gina không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng theo thói quen vẫn im lặng, giữ nguyên nụ cười mơ hồ. Thế nhưng, khi Sylvia gõ gậy xuống đất và một chiếc bếp xuất hiện, cô hoàn toàn sững sờ.

Edward vỗ nhẹ vai Gina khi cô vẫn đứng bất động.

“Nhìn thấy ma pháp mạnh như vậy rồi, giờ cô tin những gì tiểu thư Sylvia Hughes nói là thật chứ?”

Nghe lời Edward, mặt Gina lập tức tái nhợt.

Dân thường cũng có thể dùng ma pháp. Tuy nhiên, ma lực của họ chẳng đáng kể, chỉ đủ để sử dụng những phép thuật giúp cuộc sống tiện lợi hơn đôi chút. Ma pháp mạnh mẽ chỉ có quý tộc mới thi triển được – đó là điều ai cũng biết. Vì vậy, khi thấy phép của Sylvia, thứ mà dân thường cả đời cũng khó thấy, Gina lập tức hiểu rằng những gì Sylvia nói đều là sự thật.

Khác với Edward, Gina là dân thường hiếm khi rời khỏi nhà. Dù biết họ của Lãnh chúa, cô cũng không hiểu việc mạo nhận là điều vô cùng bất kính. Vì thế, cô đã nghĩ đó chỉ là lời bịa đặt vì sự hão huyền của một đứa trẻ.

“Xin lỗi vì đã không tin cô. Và vì đã vô lễ…”

Khi Gina cúi đầu xin lỗi và thu mình lại, Sylvia nhìn cô với vẻ khó hiểu, nên Edward xen vào.

“Tiểu thư Sylvia Hughes là người rộng lượng, nên không sao đâu. Ngay cả tôi cũng đối xử với cô ấy thế này mà.”

Nghe Edward nói vậy, Sylvia bất chợt hếch mũi lên, phì ra một tiếng “hứ”.

“Ta rất lợi hại.”

Nhìn gương mặt đầy kiêu hãnh của Sylvia, cả hai cùng nhìn nhau bật cười.