Sylvia nhìn người đàn ông đang tiến lại gần.
Hắn ta cao, đeo kính, dáng đi hơi khom. Nhìn bề ngoài thì giống kiểu “quý ông lịch sự”.
Hắn giơ một tay chào hỏi.
“Này. Em đang làm gì đấy, cô bé?”
Sylvia nhìn người đàn ông bằng đôi mắt vô cảm, khiến hắn khựng lại.
“…Em đói, nên đang nấu ăn.”
Người đàn ông có vẻ bất ngờ trước lời nói của cô bé.
“Nấu ăn á? —Khoan đã, em đặt nồi lên bếp từ lúc nào vậy? Không phải quá nhanh sao?”
Hắn kinh ngạc khi thấy Sylvia đang khuấy nồi.
“—À, thôi cũng được. Anh ăn thử chút được không? Anh sẽ trả tiền.”
‘Đây’, hắn đưa ra một đồng tiền đồng.
Sylvia nhìn chằm chằm vào đồng xu một lúc.
Khi người đàn ông bắt đầu lúng túng, định nói “Thôi, không cần nữa—”
“Được rồi”, cô đáp.
‘—Ừ, đứa trẻ này không bình thường chút nào’, người đàn ông thầm kết luận.
Edward hỏi Sylvia, người vẫn đang im lặng khuấy nồi.
“Anh là Edward, một thương nhân lữ hành. Tên em là gì— À mà, em định đi đâu thế? Trông như em còn dẫn theo gia súc— Em không sợ tụi nó chạy mất à?”
Người đàn ông – Edward – tỏ vẻ bồn chồn, liếc nhìn xung quanh.
“Em là Sylvia Hughes. Em đang đến pháo đài mà em được trao. Đám gia súc này nghe lời em nên sẽ không chạy đi đâu cả, mà em gọi là chúng quay lại thôi, nên không sao đâu.”
Edward chớp mắt mấy lần.
“Hughes? …Không phải đó là họ của công tước vùng này sao?”
Sylvia gật đầu đáp lại câu hỏi của Edward.
“Không, không, không. Không thể nào. Em không nên đùa kiểu đó. Nếu bị phát hiện, em sẽ bị bắt đấy.”
Edward hoảng hốt phủ nhận, nhưng Sylvia lại nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn một lần nữa.
“Em không biết đùa là gì. Em là Sylvia Hughes.”
Rồi cô thò tay vào túi, lấy ra một tờ giấy.
Edward cầm lấy và đọc…
“‘…Thật đấy à?”
“Thật.”
Quả nhiên, trong đó ghi rõ rằng toàn bộ quyền sở hữu pháo đài và các tài sản liên quan đã được chuyển giao cho Sylvia Hughes, có cả chữ ký của Lãnh chúa.
Edward dần dần nhận ra rằng có lẽ mình đã vô tình chọc vào một chuyện quá sức tưởng tượng.
Ban đầu, anh chỉ nghĩ sẽ dạy cho cô tiểu thư ngây thơ này một bài học về thế giới bằng cách ăn trộm một con vật. Nhưng khi nghe cô nói đích đến không phải thị trấn gần đó mà là pháo đài, anh bắt đầu cảm thấy bất an.
Rốt cuộc thì, cô bé này đã đi từ dinh thự của Lãnh chúa, không phải từ một ngôi làng lân cận.
Edward không thể không liếc quanh, tự hỏi có vệ binh nào đang ẩn nấp không.
“Có chuyện gì sao?”
“K-không có gì cả? Em đến đây một mình sao, cô bé?”
“Vâng. Em bị nói là không ai cần và bị cho một pháo đài bỏ đi để sống nốt phần đời còn lại. Nên em đang đến đó để sống.”
Edward nghe xong câu trả lời của Sylvia chỉ biết chớp mắt im lặng. Sylvia quay lại chú ý vào nồi và tiếp tục khuấy.
“Chín rồi.”
Sylvia nói, rồi múc thức ăn ra bát mà chẳng biết đã chuẩn bị từ khi nào, và đưa cho Edward.
Edward theo phản xạ nhận lấy rồi nếm thử—
“Phùuu!”
Anh phun ra.
“Này! Cái quái gì thế này!?”
“Là thức ăn.”
“Không thể nào!? …Ờ thì, đúng là món mà một đứa con nít có thể nấu…”
Edward rùng mình vì cái vị vô cùng nhạt nhẽo— không, là không có vị gì hết.
“Chắc là giàu dinh dưỡng.”
“Em đừng lo về dinh dưỡng, lo về mùi vị đi! …Aaa, đưa đây!”
Edward lấy thịt khô từ túi ma pháp của mình ra, xé nhỏ, rồi bắt đầu nêm gia vị và thảo mộc.
“Anh có thể ăn đồ dở, nhưng chưa bao giờ ăn thứ dở như này. Có khi anh lại giỏi nấu ăn thật.”
Edward vừa nói vừa nêm nếm, sau đó gật gù hài lòng.
“Ừ, chỉnh lại một chút thì ăn được. Quả nhiên anh là thiên tài.”
Thỏa mãn với thành phẩm, anh múc vào bát và đưa cho Sylvia.
“Đây là thành quả của việc chú trọng vào mùi vị hơn là dinh dưỡng. Em thử đi.”
Sylvia nghiêng đầu, có vẻ không hiểu ý anh, rồi hớp một ngụm. Mắt cô mở to, nhìn Edward.
“Edward, anh đúng là thiên tài.”
“Chuẩn luôn!”
Edward hứng khởi ăn theo.
–Vừa ăn, Edward vừa quan sát xung quanh. Dùng kỹ năng “Giác Quan Siêu Cấp” và ma pháp gió, anh tìm kiếm xem có vệ binh nào ẩn náu không.
Kết quả cho thấy— chẳng có ai cả.
Chỉ có ngựa, bò, lợn, dê, cừu và gà. Đám gia súc đang thong thả gặm cỏ và uống nước.
‘Làm thế nào mà cô bé này đến được đây an toàn chứ…?’ anh nghĩ. Nhưng nếu cứ thế này, chắc chắn cô bé sẽ gặp bọn cướp hoặc kẻ bắt cóc. Không, kể cả dân thường cũng sẽ không làm ngơ. Tất cả gia súc sẽ bị lấy hết, và chính cô bé cũng sẽ bị bán đi.
Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Edward đã từng lừa rất nhiều người. Dù chưa bao giờ buôn người, anh vẫn gây ra vô số vụ lừa đảo. Đã dối gạt nhiều người như vậy, vậy mà giờ lại rơi vào cảnh phải giúp một cô bé— lại còn là tiểu thư của nhà công tước nữa chứ. Dù bị ruồng bỏ và phải đi một mình, cô bé vẫn là người có tiền, được trao cả một pháo đài. Dù việc bị buộc đi một mình đến pháo đài có khác gì bị tuyên án tử lặng lẽ. Anh chẳng có lý do gì để giúp cả.
Thế nhưng,
“–Anh định đến thị trấn tiếp theo, hay là đi cùng em một đoạn?”
Edward nói với Sylvia.