Surviving the game as a barbarian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

3 11

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

41 355

Hiệp sĩ thiếc

(Đang ra)

Hiệp sĩ thiếc

모노카카

…Chắc vậy!

3 57

Vol 1 - Chương 08

Chương 8:Bạn Đồng Hành Trong Đêm (1).

Tôi đang đi xuyên qua một hang động.

Lần này, không còn loạng choạng nữa.

Nhân vật đang mang ủng da.

Tổng cấp độ trang bị tăng +5.

Đôi ủng gần như vừa vặn. Nhờ vậy, tôi phát hiện thêm một điều nữa. Bàn chân của tên khốn vừa nãy quá to so với chiều cao của hắn ta. Dù sao thì, chúng khá chắc chắn, nên nếu dẫm lên bẫy cũng sẽ không đau như lần trước.

Nhân vật đã trang bị một chiếc búa hai tay.

Tổng cấp độ trang bị tăng +30.

Chiếc búa này được làm từ sắt nguyên khối và dài khoảng 1 mét. Hắn ta phải dùng cả hai tay, nhưng tôi có thể vung nó chỉ bằng một tay.

Nhân vật đang mang giáp vai.

Tổng cấp độ trang bị tăng +13.

Tấm giáp vai bằng thép. Tôi buộc dây hơi lỏng một chút và chúng vừa khít. Nếu tôi cởi áo khoác ra và chỉ mặc mỗi giáp vai, trông tôi giống như một đấu sĩ cổ đại vậy.

Nhân vật đang đeo ba lô.

Kho đồ được mở rộng.

Giờ tôi không còn phải cất những viên mana stone dính máu chung với bánh mì nữa, và việc di chuyển cũng bớt vướng víu hơn nhiều.

Chomp.

Tôi lấy ra một ít thịt khô và nhai.

Tôi không có nhiều, nhưng nó ngon hơn bánh mì.

Tôi cắt phần còn lại bằng dao và cất đi để dãi không chảy dính lên nó.

Vào ngày thứ hai này, tôi đã thoát khỏi lối sống nguyên thủy của mình.

Khi khát, chỉ cần uống chút nước từ chai là được.

Nếu muốn biết phương hướng, chỉ cần lấy la bàn ra, và nếu muốn biết thời gian, chỉ cần lấy đồng hồ bỏ túi ra.

Thậm chí còn có cả một lọ thuốc hồi phục để giúp bạn ứng phó với bất kỳ chấn thương nào trong trường hợp khẩn cấp.

Có thấy hơi mỉa mai không?

Rằng sau khi giết một người, tôi lại có thể sống giống một con người hơn một chút.

Bjorn Jandel

Cấp độ: 1

Thể chất: 25 / Tinh thần: 37 (mới +1) / Kỹ năng: 1

Mức độ trang bị: 72 (mới +48)

Chỉ số chiến đấu: 81 (mới +13)

Smash là một kỹ thuật tốt để dùng khi có khiên, nhưng một vũ khí thật sự thì sở hữu một cấp độ sức mạnh hoàn toàn khác.

Puff!

Một con goblin tan thành những hạt sáng và biến mất chỉ sau một cú đánh duy nhất từ cây búa của tôi.

Giá mà tôi biết chuyện này sẽ xảy ra, tôi đã chọn lấy một món vũ khí ngay từ đầu. Rốt cuộc thì, chẳng phải cứ tiết kiệm tiền rồi mua cái khiên sau cũng được sao?

Chà, lúc đó tôi đâu có biết mình có thể chiến đấu giỏi đến vậy.

Có phải là vì tôi đã xuyên vào cơ thể của một man tộc không?

Khi chiến đấu, tôi cảm thấy như cơ thể này không thuộc về mình. Dù dễ làm quen thật, nhưng khi nhìn vào cơ thể luôn vượt xa kỳ vọng này, tôi vẫn không khỏi thốt lên kinh ngạc mỗi lúc như vậy.

“Tôi thấy buồn ngủ quá.”

Ngáp dài một cái, tôi nhặt hai viên ma thạch dưới đất quanh mình rồi bỏ vào túi.

Đây là sự thay đổi diễn ra vào ngày thứ hai.

Lũ goblin bắt đầu xuất hiện theo cặp.

Có lẽ ngày mai sẽ tăng lên thành ba, và cứ như vậy tiếp diễn cho đến khi mê cung đóng lại vào ngày thứ bảy. Vì trong trò chơi là như vậy.

Xét theo nghĩa đó thì vẫn chưa quá tệ.

Sức chiến đấu của tôi tăng vọt nhờ vũ khí mới, và nhờ các vật phẩm tiêu hao khác nhau, cuộc sống của tôi cũng trở nên an toàn hơn một chút.

Mọi thứ đang diễn ra khá suôn sẻ.

Ngoại trừ việc tôi cứ liên tục nhắm mắt lại.

Từ hôm qua đến giờ, tôi liên tục di chuyển và chiến đấu với goblin. Nhưng tôi chỉ chợp mắt được khoảng mười phút, thậm chí có lúc còn ngủ gật khi đang đứng.

Tôi thực sự muốn ngủ.

Tôi thậm chí còn chẳng cần vật phẩm xa xỉ gì như chăn hay gối. Tôi chỉ muốn ngồi xuống và chợp mắt một chút, dù có phải nằm trên nền đá trần trụi.

Thật đấy, nếu cứ tiếp tục thế này—

“Ôi, chết tiệt!”

Trong trạng thái lơ mơ, tôi vấp phải một hòn đá.

May mắn thay, mọi việc không xui xẻo như thường lệ. Nếu đó là một cái bẫy thì tôi đã thực sự gặp rắc rối rồi.

“Ngủ một chút ngay tại đây thôi.”

Sau khi đưa ra quyết định, tôi lập tức dựa vào tường, tay vẫn cầm khiên và búa.

Dù không có ai canh gác bên cạnh—

Nhưng thực ra cảm giác này lại an toàn hơn. Dù gì cũng sẽ bị phục kích thôi, goblin thì vẫn còn dễ xử lý hơn.

Khả năng sống sót sẽ cao hơn nếu bị đâm bởi mấy con dao nhỏ mà bọn goblin mang theo.

Khác hẳn với việc bị đập nát đầu bằng một cái búa khi đang nằm.

Squelch

Khốn kiếp.

Tôi tỉnh dậy bởi tiếng bước chân mà mình đã quá quen thuộc.

Dù trước đó tôi đã canh chừng suốt hơn bốn tiếng mà không thấy bóng dáng bọn chúng đâu. Vậy mà vừa nằm xuống ngủ một mình là có một con mò tới liền.

Giờ thì tôi hiểu vì sao tên khốn Hans luôn bảo tôi đừng lơ là cảnh giác.

Lũ dai như đỉa.

Tôi lập tức lao tới và phang thẳng cái búa vào đầu con goblin.

Puff!

“Ga, gruck!”

Tổng cộng có hai con goblin khốn kiếp đã mò tới gần tôi, nhưng con còn lại lập tức tháo chạy khi thấy bạn mình bị đập nát đầu.

Ừ, chạy đi, chạy đi.

Tao còn chẳng có sức mà đuổi theo bọn mày nữa.

“Này, lũ khốn kia.”

Khi tôi kiểm tra lại thời gian, chưa tới mười phút đã trôi qua.

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào ngoài quay lại hang và tiếp tục săn goblin.

Mỗi khi quá mệt và không chịu nổi nữa, tôi lại tựa lưng vào tường và chợp mắt được vài phút.

Đôi lúc, có những lần tôi ngủ gật đến mức suýt xỉu vì hoảng hốt, nhưng chỉ có hai lần tôi thực sự cảm thấy như mình đã đặt một chân xuống mồ.

Có lần, khi cảm nhận được có gì đó và mở mắt ra, thì thấy một tên mạo hiểm giả khốn kiếp đang âm thầm áp sát tôi.

Khi mắt chúng tôi chạm nhau, hắn nở một nụ cười nham hiểm, rồi lùi lại và biến mất.

Chỉ nghĩ lại thôi mà tôi nổi hết da gà.

Xét về độ bất ngờ thì lần thứ hai cũng chẳng thua kém gì.

Đặc biệt là vì nó vẫn đang diễn ra.

[Nhân vật bị goblin tấn công khi đang ngủ.]

Lần đầu tiên, tôi tỉnh dậy vì đau thật sự, chứ không phải vì linh cảm có thứ gì đó đến gần.

Một con goblin xuất hiện trước mặt tôi. Ngay khi tôi vung búa giết nó chỉ với một cú, thì con khốn còn lại đã chuồn thẳng.

“G, uggh!!”

Tôi lập tức xác định được nguyên nhân của cơn đau.

Và,..mẹ kiếp, có một con dao khắc nhỏ đang găm giữa hai xương đòn của tôi.

Khỉ thật, cánh tay trái của tôi không cử động được tốt vì lý do nào đó.

Nhưng dù sao thì, tôi cũng mừng là nó chỉ kết thúc bằng cơn đau.

Nếu tôi lùn hơn một chút, hoặc con goblin đó nhảy cao hơn một tí, con dao này hẳn đã găm thẳng vào cổ tôi rồi.

Cọt kẹt.

Tôi nghiến răng rút con dao ra.

Sau đó, tôi lấy thuốc hồi phục từ túi ra, nhỏ vài giọt lên vết thương. Đến khi tôi đóng nắp chai lại và cất vào túi, máu đã sủi bọt và vết thương đang lành lại rất nhanh.

Chiiiiiiik.

Cái tên khốn nào đã chế ra cái thuốc này, hắn là thằng tâm thần à?

Bằng cách nào đó, nó còn đau hơn cả lúc bị đâm.

“Ái, hehehehe.”

Khoảng năm phút sau, cơn đau biến mất.

Dù cơn đau đã khiến tôi tỉnh táo ngay lập tức, nhưng khi cảm giác phấn khích qua đi, mí mắt tôi nặng hơn bao giờ hết.

Nặng đến mức nếu tôi ngừng tập trung dù chỉ một giây, tầm nhìn cũng mờ hẳn đi.

Đã đến lúc đưa ra quyết định mà tôi vẫn cứ trì hoãn.

Dù cơ thể tôi là của một man tộc và rất nhạy với sát khí, nhưng cũng có giới hạn. Chẳng phải tôi vừa mới tỉnh dậy sau khi bị đâm bởi một con dao chạm khắc sao?

Tôi cần phải nghỉ ngơi.

Tôi xem lại thời gian, đã mười bốn tiếng kể từ lúc giết tên khốn Hans.

Có lẽ đám mạo hiểm giả hoạt động ở tầng một giờ cũng đang lảng vảng đâu đó, lại tìm kiếm bạn đồng hành đêm khuya rồi.

“Này man tộc, đang tìm bạn đêm à?”

Lần này khi tôi đi quanh khu vực, chính đám mạo hiểm giả là người chủ động bắt chuyện trước.

Hơn nữa, còn rất nhiệt tình.

“Hừm, trông cậu có vẻ mệt đấy. Đi cùng không?”

“Lúc nào cũng có thể tin tưởng một man tộc. Nếu cậu tham gia, tụi này sẽ có ba người, sao không hợp tác thử?”

Cảm giác như mình là món hàng đang được săn đón vậy.

Chẳng lẽ là vì hôm nay đã sang ngày thứ hai, ai cũng bắt đầu giống nhau?

Mấy tên hôm qua còn nhăn mặt vì mùi cơ thể của tôi giờ chẳng thấy tăm hơi. Hay ngay từ đầu mùi đó vốn không phải vấn đề?

Nghĩ lại thì, hôm qua tôi còn đứng không vững và ướt đẫm vì cơ thể toàn máu của goblin.

“Ồ? Tiếc nhỉ.”

Rất nhiều lời mời gọi ập đến, nhưng tôi từ chối tất cả và tiếp tục bước qua hành lang.

Haa, chẳng lẽ không có man tộc mạnh mẽ nào ở gần đây sao?

Thực ra, lựa chọn tốt nhất của tôi là tìm một đồng hương để làm “bạn đêm”. Vấn đề là cho đến ngày thứ hai, tôi vẫn chưa ngửi thấy dù chỉ một chút mùi của một man tộc khác.

“Cậu đang tìm người cùng tộc à? Hmm, chắc khó lắm đấy?”

“Khó? Tại sao lại thế?”

“Ngay cả một man tộc vừa hoàn thành lễ trưởng thành cũng sẽ lên tầng trên chỉ sau hai, ba tháng. Tôi không rõ chính xác, nhưng tầng một chắc không tới trăm người đâu.”

Khi tôi tiếp tục khám phá, có vẻ như man tộc là một điều hiếm hoi ở tầng một. Thật đấy, nếu sở hữu một cơ thể thế này mà còn lang thang ở tầng một thì cũng lạ thật.

99% mạo hiểm giả tôi gặp ở tầng một đều là con người.

“Sao cậu không gia nhập bọn tôi luôn đi?”

“Xin lỗi, tôi không thể.”

“Vậy à. Tôi cầu nguyện Rafdonia sẽ phù hộ cho hành trình của cậu.”

“Cảm ơn.”

Người đàn ông này trông khá đáng tin, nhưng tôi kết thúc cuộc trò chuyện và tiếp tục bước đi.

Từ lúc biết trái tim của man tộc có giá trị đến mức nào, tôi không thể không nghi ngờ tất cả các mạo hiểm giả.

Cạch.

Tôi lấy la bàn ra.

Tôi đã di chuyển về phía nam kể từ khi lấy được nó, nhưng vẫn chưa thoát khỏi Vùng Goblin.

Tôi có thể cảm nhận được tầng một rộng lớn đến mức nào.

Mình nên từ bỏ việc tìm kiếm đồng tộc sao?

Nỗi lo đó chẳng kéo dài được lâu.

Tôi quyết định ngừng việc mò kim đáy bể và lập một kế hoạch thực tế hơn.

Tôi sẽ tìm một người bạn đêm, dù họ không phải là người cùng tộc.

Nhưng không phải loài người.

Tôi sẽ tìm kiếm các bán nhân, những người chỉ chiếm chưa đến 1% dân số.

Một tiên tộc coi trọng lời hứa, hoặc một người lùn với tính cách kiêu ngạo ngang ngửa một man tộc sẽ là lựa chọn tốt nhất.

Miễn là chủng tộc không phải con người thì cũng không quan trọng lắm.

Khác với loài người, những chủng tộc này có tuổi thọ dài hơn.

Với đủ thời gian, họ có tiềm năng để leo lên tận đỉnh, nên sẽ ít bị mờ mắt bởi những lợi ích ngắn hạn và làm tổn thương bạn đồng hành hơn.

Sau khi quyết định như vậy, tôi tiếp tục lang thang quanh hang động khoảng một tiếng đồng hồ.

[Bạn đã gặp một tiên tộc lạ mặt bị thương.]

Cuối cùng tôi cũng tìm thấy một trong những chủng tộc bán nhân mà tôi đã tìm kiếm.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, bầu không khí bỗng trở nên nặng nề với sự im lặng nghẹt thở một cách kỳ lạ.

Tiên tộc tai nhọn đang ngồi tựa lưng vào tường chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói lấy một lời.

Cô cũng đang ngủ một mình mà không có bạn đồng hành đêm sao?

Đôi mắt màu hổ phách phát sáng như mèo của cô ấy thể hiện sự xấu hổ, nhưng cũng đầy cảnh giác.

Chỉ cần nhìn cô ấy thôi cũng khiến tôi muốn lặng lẽ bỏ đi, nhưng

Seuk.

Khi cuộc đối đầu im lặng giữa chúng tôi kéo dài, tiên tộc cuối cùng cũng đứng dậy từ chỗ cô ấy đang ngồi, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Nhưng dáng đứng của cô ấy rất bất thường.

Nhìn kỹ hơn, tôi thấy có một vết thương trên bụng cô ấy.

“Cô bị thương rồi.”

Nó không sâu, nhưng là một vết cắt dài.

Không phải loại vết thương do những con dao nhỏ mà goblin mang theo gây ra.

Tôi nhanh chóng đi đến kết luận.

“Là con người sao?”

Tiên tộc không trả lời.

Cô ấy đang sợ.

Ừ, tôi hiểu vì sao cô ấy lại như vậy. Tôi cũng sẽ sợ nếu một kẻ lạ mặt to lớn hơn tôi nhiều đi ngang qua lúc tôi đang bị thương.

Chưa kể cô ấy còn là phụ nữ nữa chứ?

Cơ thể cô ấy cũng nhỏ bé. Có lẽ khoảng 160 cm?

Dù sao thì, tình huống này cũng không quá tệ.

“Xin hãy tha cho tôi.”

Hả?

“Chỉ một lần thôi, ngài man tộc. Tôi còn có một em gái nhỏ ở thành phố mà tôi phải chăm sóc.”

Tôi bắt đầu tò mò không biết diễn biến tình tiết này sẽ đi đến đâu.

Cô nàng tiên tộc ấy quỳ xuống ̶v̶̶à̶ ̶b̶̶ú̶ ̶c̶ không chút do dự.

Và rồi, nước mắt bắt đầu đọng nơi khóe mắt cô ấy.

“Tôi xin ngài.”

Cái quái gì vậy, tinh thần của một tiên tộc như cô đi đâu mất rồi?

Thành thật mà nói, tôi tưởng cô ấy sẽ thuộc kiểu mỹ nhân lạnh lùng.

Vì hầu hết các tiên tộc trong game đều có giọng điệu và tính cách như thế.

Hooo, nếu biết cô ấy lại là kiểu nhân vật thế này, tôi đã tiếp cận tình huống hoàn toàn khác rồi.

Phải làm rõ hiểu lầm trước khi mọi chuyện tệ hơn nữa.

“Tôi không có ý định giết cô.”

Hãy nhìn thẳng vào mắt và nói rõ ràng từng chữ.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nên nếu cho cô ấy chút thời gian để bình tĩnh lại, cô ấy sẽ biết là tôi đang nghiêm túc.

Cười nham hiểm.

“ Ngài phải làm vậy thật sao, ông chú man tộc?”

Ừ, thế là không ăn thua rồi.

Tôi đang khủng hoảng nhân cách đây này.

Chẳng phải đây giống một bộ phim học đường, với một tên du côn hoang dã bắt nạt mấy cô gái trước cổng trường sao? Dĩ nhiên, tôi là tên du côn ấy.

“Chỉ một lần thôi, làm ơn, tha cho tôi lần này.”

Khi sự im lặng của tôi kéo dài, cô tiên lùi lại một bước. Nỗi sợ trong mắt cô càng sâu hơn khi cô kéo cổ áo mình xuống.

Không buồn cười chút nào.

Đám man tộc khốn kiếp kia sống kiểu gì vậy? Hình tượng thường thấy của họ là gì mà khiến cô ấy phải làm thế này?

Hooo

Tôi chỉ biết thở dài.

Giờ tôi phải làm gì?

Liệu hiểu lầm này có được hóa giải nếu tôi cho cô ấy thấy tôi không ph

ải loại cặn bã đó, bằng hành động thay vì lời nói?

Nghe có vẻ hợp lý.

"Bắt đầu trị thương trước đi. Chúng ta nói chuyện sau."

Tôi lùi lại, lấy thảo dược và băng gạc trong túi ra rồi ném cho cô ấy.

"Đây là... lá vải sao?"

Thì ra đây là lá vải thật.

Vậy là sau này tôi có thể yên tâm sử dụng nó.

Trước đó tôi lo nó có độc nên không dám dùng, dù lúc bị thương cũng rất cần.