Surviving the game as a barbarian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

3 11

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

41 357

Hiệp sĩ thiếc

(Đang ra)

Hiệp sĩ thiếc

모노카카

…Chắc vậy!

3 57

Vol 1 - Chương 07

Chương 7:Cho và Nhận (3).

Hiện tại tôi đang ngáy.

Một hình ảnh điển hình của một tên man rợ đần độn ngu si tứ chi phát triển, lăn ra ngủ sau một ngày vất vả.

Zzzzzz!

Ừm, liệu có hơi lố quá không?

Tôi hơi lo, nhưng lại nghe thấy tiếng cười.

"Thật đấy, bọn họ là một chủng tộc kỳ lạ."

Xem ra mọi chuyện suôn sẻ rồi.

Chắc lợi thế chủng tộc của tôi đã vượt qua cả kỹ năng diễn xuất.

Cách mà người ta nhìn nhận người man rợ là đơn giản và ngu ngốc thật ra lại rất có lợi.

Đó là lý do tôi luôn bám lấy vai diễn một tên man rợ, ngay cả khi bỏ qua vấn đề tà linh.

Như tục ngữ có câu, hãy giấu con dao sau nụ cười của mình[1].

Như thể đang giấu một con dao đằng sau tiếng cười, lợi dụng định kiến về sự ngây thơ của bản thân như một vũ khí để rạch bụng đối phương.

Nghe có vẻ hơi giống “hội chứng học sinh cấp hai”[2].

Tóm lại thì, điều đó có nghĩa là tốt hơn hết nên giữ những suy nghĩ thật sự của mình sát bên lòng ngực.

Giống như bây giờ.

Zzzzzz!

Ngả đầu sang một bên, gãi bụng như thể đang ngủ. Tất cả là vì tôi đang diễn sao cho chân thực.

Dù vậy, tôi vẫn đang chăm chú lắng nghe, để ý từng cử động của ông chú.

Nếu để lộ ra một sơ hở lớn thế này, nếu đối phương thật sự có âm mưu gì đó, hắn sẽ sớm ra tay thôi.

Hoặc là, mình có thể thử ngủ thật cũng được.

Thành thật mà nói, tôi không biết liệu mình có thể ngủ được trong tình trạng thế này không.

“Bjorn, đến lượt đổi ca rồi.”

À, ừm. Thật đấy, tôi thậm chí còn chưa chợp mắt được chút nào.

“Đừng lơi là cảnh giác chỉ vì bọn goblin chưa xuất hiện cho tới giờ. Chúng rất xảo quyệt và hiểm độc.”

Có lẽ vì vẫn còn nghi ngờ, ông chú bắt tôi đứng thẳng người khi gác, rồi lại nằm xuống sàn một cách thoải mái như lần trước.

Và chưa đầy năm phút sau, ông ta lại ngủ tiếp.

Cảm giác thất vọng len lỏi trong lòng.

Ông ta ngủ luôn rồi. Mà tôi đã làm cái quái gì suốt hai tiếng qua thế?

Chết tiệt.

Là vì tôi mới chỉ gặp ông ta lần đầu hôm nay sao?

Dù tôi đã quyết định rằng ông ấy là người đáng tin, nhưng tôi hoàn toàn không thể chợp mắt.

Nếu biết trước sẽ như thế này, thì thà ngủ một mình và canh chừng goblin còn hơn.

Ít ra thì như vậy tôi còn có thể ngủ được một chút.

“Hoo…”

Tôi mệt rã rời, như sắp gục xuống.

Và tôi càng buồn ngủ hơn nữa khi ông chú đang nằm ngủ ngay cạnh.

Dù vậy, đến lượt tôi gác, nên tôi cố gắng tập trung tâm trí để xua đi cơn buồn ngủ này. Nhưng đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự tập trung của tôi.

“Bjorn, dậy đi.”

“Tôi có ngủ đâu.”

“Nói thế sau khi lau nước dãi quanh miệng cậu đi.”

Khi tôi lau bằng mu bàn tay, đúng là có ướt thật.

“Vậy nên nếu cậu ngủ đứng, mũi sẽ không bị nghẹt đấy.”

Có vẻ đúng là tôi đã ngủ gật thật.

Dù chỉ trong chốc lát, khi ca gác của tôi chỉ còn mười phút nữa là hết.

Tim tôi đập thình thịch.

Tuy nhiên, còn một việc tôi cần làm trước khi tự trách bản thân.

Thế nên tôi thành thật xin lỗi.

“Tôi xin lỗi.”

Không phải là giả vờ làm một tên man rợ, mà là tôi thật lòng.

Làm bạn gác đêm là một mối quan hệ dựa trên sự trao đổi. Tuy ông ấy đã cho tôi một nơi an toàn để nghỉ ngơi suốt đêm, nhưng tôi lại không thể đáp lại được ân tình đó.

Trong trường hợp như vậy, xin lỗi là điều đương nhiên.

Ngay cả tôi cũng không muốn trở thành loại người mà mình ghét nhất.

“May là không có chuyện gì xảy ra khi tôi ngủ, nên cũng không sao đâu.”

“Cảm ơn ông. Nếu muốn thì ông cứ ngủ thêm đi. Tôi sẽ gác thêm một lần nữa.”

“Không, không được. Đến lượt cậu nghỉ rồi, đi ngủ đi. Đưa lại ca gác cho tôi.”

Ông ấy lẽ ra có thể trách móc tôi, nhưng thay vào đó lại tha thứ với một nụ cười thân thiện.

Vậy nên tôi không chần chừ thêm nữa, trở lại chỗ ngồi và ngồi xuống.

Nhưng tôi vẫn không sao ngủ được.

Tất cả mạo hiểm giả, kể cả ông chú, đều cư xử vô cùng tôn trọng. Có bình thường không khi tin tưởng một người lần đầu gặp mặt bằng cả mạng sống?

Chẳng phải họ quá liều lĩnh rồi sao?

Dù nhìn theo cách nào, với tôi chuyện này vẫn thật nhảm nhí.

Vì vậy, tôi lại tiếp tục ngáy như lần trước.

Zzzzzzzz!

Tôi không thể làm khác được.

Xin lỗi nhé, chú, nhưng bằng cách nào đó, chú ngày càng trở nên khả nghi hơn.

Zzzzzzzz!

Cái ấn tượng quá mức tốt đẹp ấy của chú làm tôi nhớ đến một kẻ lừa đảo.

Chú là người đã nói rằng không cần tuyển thêm thành viên.

Lại còn không buồn nhắc gì về cái mùi hôi từ máu của goblin trên người tôi.

Như vậy là quá ổn rồi.

Mới nãy, chú không trách tôi vì đã ngủ trong lúc trực gác.

Chú còn từ chối cả "cái giá" mà tôi đưa ra để đổi lấy việc chú được ngủ thêm lần nữa.

Tất nhiên, có khi tôi chỉ là thằng điên đa nghi, còn chú thì đúng là kiểu người tốt như vậy thật.

Nhưng với tôi, mấy kẻ tử tế mới là lũ đáng ngờ nhất.

Chính lũ khốn đó đã đâm sau lưng tôi hết lần này đến lần khác. ( Note: một nhà hiền triết đã từng nói. Những kẻ xấu không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là những người giả vờ tốt).

Nếu là tôi của ngày xưa, giờ hẳn là lúc nên cảnh giác rồi.

Đừng lặp lại sai lầm cũ.

Miễn là mày còn một chút thông minh nào đó.

Zzzzzzzz!

Chẳng phải tốt hơn là bỏ cuộc và giải tán luôn cho rồi sao?

Trong lúc đang nghĩ thế, tôi vẫn tiếp tục ngáy.

Đã bao lâu rồi nhỉ?

Click.

Một âm thanh nhỏ, nhưng lạ lẫm.

Khóa balo? Đai lưng? Hay là gót giày?

Không thể xác định được âm thanh đó phát ra từ đâu.

Tuy đầu tôi đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cơ thể của một man tộc lại phản ứng theo bản năng.

Nguy hiểm.

Đây có phải là sát ý mà người ta thường nhắc đến trong võ thuật?

Da tôi nổi hết cả gai ốc.

Tôi lập tức mở mắt.

“Cậu tỉnh rồi à.”

Lão già vẫn đang mỉm cười vui vẻ.

Cây búa hai tay nhuốm đầy máu và thịt goblin được lão nâng cao quá đầu.

Thằng khốn này…

Tránh sang một bên!

Cơ thể tôi – kẻ được nuôi lớn như một chiến binh – đã phản ứng nhanh hơn cả lý trí.

Tôi đã lăn sang một bên trước cả khi bộ não kịp ra lệnh.

Rầm!

Một vật gì đó đập xuống với tiếng động lớn ngay trước mũi tôi, và tôi đã tận dụng cú giật đó để bật dậy, chỉnh lại tư thế.

“Ể!”

Tên khốn chết tiệt, người đã thất bại với cú đánh lén, có vẻ mặt đầy bối rối.

Thay vì hỏi tại sao, tôi lao tới.

“Đ-đợi đã!”

Muốn biện minh à? Không cố ý hả? Định trêu chọc tao sao? Nếu vậy thì, đúng thật, đúng là buồn cười… buồn cười chết được.

Khốn kiếp, mấy thằng man tộc khốn nạn đó ngu đến mức nào vậy chứ?

Bốp!

Cú đánh bằng khiên đập trúng cằm hắn một cách chính xác.

Tuy nhiên, con người khác với goblin, thể chất cường tráng hơn hẳn.

Hắn loạng choạng, nhưng không ngã.

Vậy thì thêm lần nữa.

Bốp!

“Gyaaah!”

Chiếc búa trên tay hắn rơi xuống đất với âm thanh nặng nề.

Mũi hắn đã đỏ ửng và sưng tấy vì máu.

Ồ, đau lắm à?

Chắc vậy, nhưng tôi không quan tâm.

Vì lúc này, tôi muốn trở thành một thằng khốn chẳng thèm bận tâm đến mấy thứ kiểu đó.

Vậy nên, thêm lần nữa—

“Đ-đừng! Khoan đã, tôi có thể giải thích!”

“Rầm.”

Sau khi bị tấm khiên giáng liên tục vào mặt, hắn ta cuối cùng cũng khuỵu gối xuống.

Nếu xét theo khía cạnh trò chơi, thì giờ hắn đã mất khả năng chiến đấu.

Nói cách khác, giờ có thể bắt đầu nói chuyện được rồi.

“ Ê, tên khốn.”

“Làm ơn, tôi sai rồi! Tha cho tôi!”

Quyết định cầu xin tha thứ sớm vậy sao?

Ngươi phản ứng nhanh đấy, nhưng có lẽ chẳng khôn ngoan chút nào.

Bởi vì cuộc trò chuyện tôi muốn lúc này không phải là về sự tha thứ.

“Tại sao?”

“T-tôi tham mấy viên ma thạch quá nên chỉ định đánh ngất cậu rồi cướp chúng thôi. Tôi nói thật đấy!”

Tin ngươi à? Nhìn tao giống thằng ngu để mày quá mặt thế sao.

Nếu tôi mà có tình yêu chan chứa với nhân loại như thế, chắc tôi đã có thêm vài người bạn rồi.

“Tấm khiên! Tôi định lấy luôn cái khiên đó nữa!”

Khi tôi từ từ giơ khiên lên, hắn vội vàng nói thêm điều gì đó.

Đây là lý do chính khiến tôi không tin vào con người.

Ai cũng nói dối quá dễ dàng.

Chỉ khiến mạng lưới dối trá của họ càng thêm rối rắm, mà còn chẳng buồn nói dối cho ra hồn.

“Tại sao lại lấy khiên?”

“Vì bọn man tộc có trang bị xịn. Tôi tính đem bán khi quay lại thành phố.”

Hiển nhiên là phần lớn vũ khí mà bọn man tộc nhận được trong phần hướng dẫn đều khá đắt tiền.

Bởi vì lượng thép trong đó nặng hơn bình thường khá nhiều.

Chỉ cần nhìn qua cái khiên của tôi là ai cũng biết nó được làm từ thép nguyên chất.

Nhưng dù vậy, giết người chỉ để lấy thứ này sao?

Ờ thì, nghĩ kỹ lại thì cũng không hoàn toàn vô lý.

Nhưng mà…

“Xạo chó.”

Tên khốn này, hắn vẫn còn đang giấu diếm điều gì đó.

“Nói thật đi. Tại sao?”

Cũng giống như khi tôi xử lý con goblin lúc trước, tôi đạp thẳng vào ngực hắn.

“Ugh!”

Sự sợ hãi tột độ in hằn trong mắt hắn.

Nhưng có lẽ là vì thằng khốn này đã cố giết tôi?

Ngạc nhiên thay, tôi chẳng cảm thấy gì đặc biệt cả.

Giống như cách người ta biết là không nên nhìn vào mắt con bò khi giết mổ vậy.

Cứ lờ đi cũng chẳng sao, kiểu như thế.

Khi tôi đang định kết thúc cuộc trò chuyện thì hắn ta lại lên tiếng.

“Tim, tim đấy!”

“Tim?”

Một từ đầy bất ngờ.

Khi tôi nhìn ông ta bằng ánh mắt đòi hỏi lời giải thích, hắn tiếp tục nói với vẻ mặt cam chịu.

“Tim của tộc man rợ bán được giá cao lắm.”

“Tại sao?”

“Ờ thì, tôi cũng không chắc, nhưng nghe nói nó là nguyên liệu cho một loại thuốc phép mới nào đó!”

“Ra vậy.”

Giờ thì tôi đã hiểu động cơ.

Với hắn, tôi chẳng khác gì một con goblin.

Khó bắt, nhưng một khi bắt được rồi thì phần thưởng sẽ cực kỳ lớn.

“Tại sao ngươi lại hành động lúc này mà không phải ngay khi ta ngủ lần đầu?”

“Tôi cũng phải ngủ chứ.”

À, ra vậy.

Nếu có thể, thì tốt nhất là vừa ngủ vừa kiếm tiền.

Tôi tưởng hắn ta cẩn trọng, nhưng hóa ra đó chỉ là một lỗi nhỏ do theo đuổi hiệu suất tối đa mà ra.

“Tôi đã nói hết rồi, nên làm ơn tha cho tôi.”

“Tha?”

Thành thật mà nói, tôi không nhịn được cười.

Tha cho cho tên khốn định giết ta rồi moi tim ta đem bán á? Mày đùa bố mày đấy à?

Nếu tôi phản ứng chậm hơn một chút, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội cầu xin mạng sống nữa.

“Làm ơn…”

Chà, ai cũng muốn sống. Lẽ ra tôi phải biết nó sẽ như thế này mà. Ít nhất thì hắn ta cũng có thái độ tốt.

Tuy nhiên.

“ Tên khốn, ngươi phải trả giá.”

Những kẻ mà tôi ghét nhất là những kẻ thích làm gì thì làm, rồi sau đó tránh né trách nhiệm.

Vì vậy,

“Tôi sẽ đưa cho cậu tất cả những gì tôi có! Dù hiện tại tôi không có nhiều, nhưng chỉ cần tôi có thể quay lại thành phố…”

“ Tại sao ta lại phải nghe ngươi? "

Xét cho cùng, sự khác biệt giữa tên này và một con goblin là gì?

Tôi không bao giờ có thể làm bạn với một con goblin, nhưng ít nhất với tên này, đã từng có một cơ hội.

Chỉ có điều đó là khác biệt – và cũng chính vì thế mà hắn còn tồi tệ hơn.

Tất nhiên, đây chỉ là cảm xúc cá nhân, và tôi không đưa ra quyết định dựa vào cảm xúc của mình.

Không phải lúc nào tôi cũng làm được, nhưng ít nhất tôi cố gắng.

‘Chắc là sau này ta sẽ gặp vô số kẻ giống ngươi. Họ sẽ đều nói những lời tương tự. Vậy ta nên tha thứ cho họ mỗi lần sao?’

Tha thứ – đó là một từ rất đáng sợ.

Một quyết định xuất phát từ lòng nhân hậu thường quay lại như một nhát dao đâm vào lưng bạn.”

Tôi hiểu điều đó rõ hơn bất kỳ ai.

Vì vậy, lần này cũng vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác.

Một sai lầm ở thế giới nguyên thủy này không chỉ để lại vết sẹo trong tim tôi, mà thậm chí còn đe dọa đến tính mạng.

“ Xin lỗi ngươi nhé, tên khốn à. Ta nghĩ mình không thể làm được. Bởi vì ta đã bị đâm sau lưng quá nhiều lần rồi.”

“Ôi không! Tuyệt đối không phải vậy! Tôi khác mà!”

Nghĩ lại thì, con goblin cũng từng nhìn tôi với ánh mắt y như vậy.

Thật ra tôi chỉ đang tự suy diễn theo những gì mình thấy trong mắt hắn mà thôi.

Vậy, tiếp theo cậu sẽ làm gì?

Kkkkk.

Giơ cao tấm khiên bằng cả hai tay.

Tuy nhiên, khác với lần trước, lần này nó ngập ngừng một chút.

Tất nhiên, sự do dự ấy không kéo dài lâu.

Như thể một thế lực vô hình nào đó đang kéo cánh tay tôi xuống.

“Ôi không, làm ơn, xin cậu hãy tha cho tôi, tôi sai rồi!”

Tôi dồn hết sức đập tấm khiên xuống.

Rắc. Sau tiếng xương gãy răng rắc là một sự im lặng ảm đạm.

Thành tựu đạt được

Điều kiện: Giết lần đầu.

Phần thưởng: Vĩnh viễn tăng Trí lực +1.

Tôi

không quay mặt khỏi những gì mình đã làm, mà chấp nhận nó.

Khoảng một ngày đã trôi qua kể từ khi tôi bước vào thế giới trò chơi này.

Tôi đã giết một người.

Và những gì tôi nhận lại là một chiếc búa lớn, giáp vai, ủng da, một chiếc la bàn, một con dao, một chiếc đồng hồ bỏ túi, một bình nước, một ba lô, một chiếc chăn, một ít thảo dược và băng gạc, một bình thuốc, khẩu phần ăn đủ cho sáu ngày, và 32 viên đá mana hạng 9.