Surviving the game as a barbarian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

3 11

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

41 355

Hiệp sĩ thiếc

(Đang ra)

Hiệp sĩ thiếc

모노카카

…Chắc vậy!

3 57

Vol 1 - Chương 10

Chương 10:Bạn đồng hành đêm (3)

Nói cho đúng thì, từ “chúng ta” không nên được dùng ở đây.

Vì cặp Ricky và Buster chỉ quan tâm đến Erwen, không phải tôi.

Kéo, kéo, tôi lại đá nhẹ Erwen bằng chân.

“Ư ư…”

Gì mà ư ư? Tỉnh dậy ngay cho tôi. Tôi biết cô không ngủ. Tôi thấy cô trùm chăn che mặt ngay sau khi nghe lời bọn họ nói.

“Này!”

Giả vờ thế này chỉ tổ mất thời gian, nên tôi nắm lấy vai và bắt cô ấy ngồi dậy.

“Sao cô lại giả vờ ngủ?”

“Cái, cái đó là…”

Erwen lắp bắp, tránh ánh mắt tôi.

Xét đến việc tôi cần phải nhanh chóng nắm bắt thông tin liên quan và đưa ra quyết định, thì thái độ đó thật sự là thiếu tôn trọng.

Hwig.

Khi tôi nắm lấy cằm cô ấy và ép cô phải nhìn vào tôi, cuối cùng Erwen miễn cưỡng bắt đầu nói.

“Vì khi em tỉnh dậy thì chú sẽ rời đi.”

Quả thật, đó là lý do sao?

Tôi đã thề như vậy. Nếu có xung đột với các mạo hiểm giả khác trong lúc canh gác ban đêm, thì phải chiến đấu cùng nhau. Nhưng đáng tiếc, chuyện này lại xảy ra đúng vào phiên cuối cùng trong khoảng thời gian đã hứa.

Mà, thật ra tôi cũng chẳng quá để tâm đến danh dự của mình, nhưng—

Cô ấy không biết điều đó.

Nên cô ấy đã cố giữ tôi lại bằng cách nào đó.

Bởi vì ngay khi cô ấy mở mắt ra, lời hứa ràng buộc chúng tôi như những người bạn đêm sẽ chấm dứt.

“Hoo.”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Nếu là tên khốn Hans làm chuyện như thế này, tôi thực sự đã tức giận rồi.

Nhưng vì cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi, nên trong tim tôi thoáng nở ra một chút lòng thương hại.

Tất nhiên, chuyện nào ra chuyện đó. Tôi vẫn phải đưa ra quyết định.

“Là hai người đó sao?”

“Không.”

“Vậy tại sao cô lại trốn đi?”

“Có một hoa văn được khắc trên quần áo của bọn họ. Giống với người đàn ông loài người đã cố làm hại tôi. Chắc chắn họ thuộc cùng một nhóm.”

Một nhóm ư? Khốn thật, mọi chuyện đang trở nên rắc rối hơn sao?

Tôi bắt đầu cân nhắc liệu có nên nói lời tạm biệt với cô nàng tiên này và mỗi người đi một ngả từ đây không.

“Vừa đi vừa nói chuyện nhé.”

“ Chú sẽ giúp em chứ?”

“Tôi sẽ nghe câu chuyện của cô, ít nhất là vậy.”

Trước tiên, chúng ta phải rời khỏi đây đã. Và tôi phải nắm bắt phần còn lại của tình hình trên đường đi. Chúng tôi bắt đầu di chuyển, gần như chạy.

“Kể tôi nghe toàn bộ chuyện đã xảy ra.”

Như thể cảm nhận được bầu không khí, Erwen ngắn gọn thuật lại những thông tin quan trọng mà không nói thêm điều gì thừa.

“Đêm đầu tiên, người bạn đêm mà em vừa mới gặp đã tấn công em khi em đang ngủ. Sau đó em mới phát hiện ra hắn là một thành viên cấp cao của một nhóm chủ yếu hoạt động ở tầng một.”

“Để tham khảo thì nhóm đó tên là ‘Liên minh Pha Lê’.”

“Em đã trốn thoát, nhưng sau đó, người của tổ chức đó bắt đầu tấn công em bất cứ khi nào họ nhìn thấy em. Em bị thương trong quá trình đó.”

Tôi tạm ngừng một lúc.

“Khoan đã, sao bọn chúng biết về cô?”

“Họ dùng đá truyền tin.”

Cái gì thế? Trong game làm gì có thứ đó.

“Nói rõ hơn chút.”

“Đó là một công cụ ma pháp cho phép nói chuyện từ xa với các viên đá truyền tin khác đã được thiết lập để cộng hưởng từ trước. Em nghe nói tầm hoạt động của nó vào khoảng 300 mét.”

“Hiểu rồi.”

Nó giống như một chiếc bộ đàm. Nếu tần số được thiết lập sẵn, có thể liên lạc từ khoảng cách 300 mét.

Dần dần, tôi bắt đầu hiểu tình hình mà chúng tôi đang gặp phải.

Với những công cụ ma pháp như vậy và nhân lực đủ mạnh, việc truyền đạt thông tin trong một môi trường khép kín như thế này sẽ rất dễ dàng.

Tuy nhiên, vấn đề là

“Tại sao bọn chúng lại đuổi theo cô?”

Erwen đâu có làm gì sai.

Tại sao chúng lại bỏ ra nhiều công sức đến vậy để truy đuổi cô ấy chứ?

“Là để bịt miệng cô sao?”

“Em không nghĩ là vậy.”

“Còn lý do nào khác không?”

“Cái đó là…”

Erwen, người từ nãy giờ vẫn bình tĩnh trả lời các câu hỏi của tôi, lại một lần nữa ngập ngừng. Nếu cô ấy cứ giữ thái độ này, tôi thật sự không thể giúp gì được.

Khi tôi đang suy nghĩ có nên bỏ mặc cô ấy không thì—

“Em đã vung dao vào hắn khi em bỏ chạy lần đầu. Chỗ dao đâm trúng… thật sự không phải chỗ hay ho gì…”

“Chỗ tồi tệ… ý cô là?”

Không hiểu sao tôi thấy lạnh người.

Cơn gió mát cứ không ngừng lướt qua háng tôi.

“Chỗ đó, ừm, chỗ đó hả?”

Thật đấy.

“Ờm, d-dù sao thì, em nghe mấy người đuổi theo em sau đó nói là... nó bị cắt đứt hoàn toàn và thậm chí không thể nối lại được dù có dùng thuốc hồi phục... chắc vì vậy nên họ mới...”

Vậy nên họ mới đáng để dốc toàn lực mà truy đuổi cô ấy.

“E-em xin lỗi…”

Không có gì phải xin lỗi cả.

Chẳng phải gã đó mới là kẻ ra tay trước sao? Gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi. Vấn đề là ở bất cứ thế giới nào cũng có quá nhiều kẻ chẳng thể hiểu nổi một lý lẽ đơn giản như vậy.

“Chú ơi, hình như có ai đó đang ở phía sau ta.”

“Ở đâu?”

“Đừng quay lại.”

Tôi đã tập trung lắng nghe từ nãy đến giờ, nhưng vẫn chẳng nghe thấy gì cả.

“Trên đường mòn, chắc cách khoảng 150 mét.”

Thật kỳ lạ khi cô ấy có thể cảm nhận được sự hiện diện ở khoảng cách như vậy, nhưng điều đó không có vẻ gì là nói dối. Cô ấy chẳng có lý do gì để làm thế cả.

Đó là bản năng cảm nhận bẩm sinh của tộc tiên sao?

Hình ảnh tôi có về cô ấy bỗng thay đổi hoàn toàn.

“Tôi cần tăng tốc, cô chịu được chứ?”

“Vâng. Em chịu được.”

Dù băng trắng bọc vết thương của cô đã nhuộm đỏ máu, Erwen vẫn không phát ra dù chỉ một tiếng rên.

Cô ấy gan dạ thật.

Rồi dòng suy nghĩ của tôi lại rối tung cả lên.

“Kẻ truy đuổi còn cách bao xa?”

“Vẫn khoảng 150 mét.”

Dù có tăng tốc, cũng chẳng thể nới rộng khoảng cách.

Tình hình không ổn chút nào.

Giờ này thì tên theo dõi hẳn đã báo vị trí của chúng tôi cho đồng bọn bằng một viên đá truyền tin hay thứ gì đó tương tự rồi.

Phải xử lý hắn thôi.

Nếu mục tiêu là tôi, thì hẳn tôi đã bị đánh giá là như thế.

Nhưng tôi vẫn đang chạy.

Một khi giết hắn rồi, thì không thể quay đầu ra khỏi vũng lầy này nữa.

Vậy nên phải kiểm tra kỹ mọi thứ trước khi dấn chân vào.

“Ch- chú ơi?”

Tôi phải mạo hiểm tới mức nào, và phần thưởng có xứng đáng không?

Tôi cần thêm thông tin chi tiết.

“Erwen.”

“Dạ, dạ?”

“ Cô giỏi cái gì?”

“Em rất tự tin trong việc dọn dẹp và giặt giũ. À, em nấu ăn không giỏi lắm, nhưng mà—”

Cô ấy đang nói cái gì thế?

“Ý tôi là trong chiến đấu.”

“Cung tên, cung tên! À, còn tinh linh nữa!”

Chỉ là một cung thủ tiên tộc tiêu chuẩn.

“Thuộc tính nào?”

“Lửa.”

Ừm, đó là thuộc tính giá trị nhất.

Nhờ vậy mà tôi dần hình dung ra được bức tranh trong đầu.

“ Cô đã từng giết ai chưa?”

“Chưa, nhưng em có thể.”

Đó là việc chỉ khi làm rồi thì mới biết được.

“Phải rồi.”

Tôi hỏi cô ấy câu cuối cùng.

"Erwen, cô có muốn gia nhập cùng tôi không? Thời hạn là cho đến khi cô ra khỏi mê cung, và phần chia chiến lợi phẩm sẽ là 9 phần cho tôi, 1 phần cho cô."

"Em đồng ý, đồng ý!"

Thế là đủ để cho tôi một lý do.

"Em xin thề nhân danh gia tộc của mình."

"Tôi cũng thề trên danh dự của một chiến binh."

Chúng tôi lại thực hiện một nghi thức như một biểu tượng của sự tin tưởng, giống như lần trước, và mối quan hệ của chúng tôi từ “bạn đồng hành trong đêm” trở thành đồng đội tạm thời.

Tất nhiên là vẫn đang vừa chạy bán sống bán chết.

“Khoảng cách?”

“Khoảng 100 mét!”

Ngay cả với tốc độ tối đa mà chúng tôi có thể đạt được, khoảng cách vẫn đang dần thu hẹp.

Tôi đã quyết định.

“Chuyển vị trí ra vùng rìa.”

"Vâng!"

Chúng tôi quay lại và bước vào hành lang tối.

Ngày càng ít tinh thể phát sáng trên các bức tường và trần nhà khi chúng tôi tiến sâu hơn, và chẳng mấy chốc, bóng tối dày đặc ập đến chào đón.

Tâm trí tôi có chút rối bời.

Dù sao thì, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ quay lại nơi này bằng chính đôi chân của mình.

"Erwen, triệu hồi tinh linh đi."

Một ngọn lửa to bằng quả dưa hấu nổi trên lòng bàn tay cô ấy, chiếu sáng xung quanh. Tôi vừa quan sát mặt đất tìm bẫy, vừa nhanh chóng tiến bước xuyên qua màn đêm.

Và rồi—

"Giải trừ triệu hồi. Ngay lập tức."

Chúng tôi ẩn mình trong bóng tối.

"Khi nào thì chú ra hiệu?"

" Cô sẽ sớm nghe thấy thôi."

"Được."

Tôi cố giữ bình tĩnh hết mức có thể và tập trung vào thính giác.

Kết quả tốt nhất là kẻ truy đuổi sẽ không phát hiện ra chúng tôi và đi lướt qua.

Như thế thì sẽ không cần phải giết hắn, và tôi cũng có thể thoát khỏi vũng lầy này sau đó.

Bước, bước, bước.

Chẳng bao lâu, tiếng bước chân của kẻ bám đuôi lọt vào tai tôi.

Tuy nhiên, trái với kỳ vọng, hắn dừng lại mà không đi qua chỗ chúng tôi.

Ngay phía trước ngã ba mà chúng tôi vừa đi qua lần cuối.

Bước.

Chết tiệt.

Rõ ràng là hắn có cách nào đó để lần theo dấu vết của chúng tôi. Dù là mùi, âm thanh, hay thứ gì đó ma thuật.

Thình, thịch.

Hắn quay người lại và bước chậm rãi, dừng lại ở khoảng cách chừng 30 mét tính từ chỗ chúng tôi.

Ranh giới nơi ánh sáng tắt lịm và bóng tối thăm thẳm bắt đầu.

“”

Hắn vươn cổ, chăm chú nhìn vào bóng tối.

Chúng tôi nín thở theo dõi.

"Thấy rồi nhé."

Gã đàn ông đã khịt khịt mũi vài lần trong sự tĩnh lặng thì thầm với chính mình.

Sau đó, hắn lấy một vật gì đó ra khỏi túi.

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thứ đó trong đời, nhưng bằng trực giác, tôi lập tức nhận ra vật ấy là gì.

Đá truyền tin.

Ngay khi nhìn thấy nó, tôi ra hiệu cho Erwen bằng một tiếng thì thầm ngắn.

Erwen, người đã luôn giữ cung giương và mũi tên sẵn sàng suốt từ nãy giờ.

"Bắn đi--"

Phập.

Trước cả khi tôi kịp nói hết câu, mũi tên đã xuyên vào trán gã đàn ông.

Thịch.

Ngay cả khi gã ngã gục xuống đất, đã chết, tôi vẫn không lại gần ngay lập tức.

“”

Erwen, người đang ngồi ngay cạnh tôi, không thể che giấu được việc cô ấy đang run rẩy.

"Tốt lắm. Do dự lúc đó sẽ rất nguy hiểm."

Đó không chỉ là lời khen xã giao, mà là sự thật.

Chẳng phải chính tôi cũng đã do dự trước khi giáng chiếc khiên xuống người tên khốn Hans sao? Erwen thậm chí còn không có được chút thời gian ngắn ngủi đó.

Dù tôi không nói ra miệng, cô ấy hẳn đã hiểu điều đó trong lòng.

Rằng ta không bao giờ được phép do dự.

"Vâng."

"Cô, nghỉ một lát đi."

Khả năng an ủi người khác của tôi cũng chỉ đến đó là hết, và tôi rời khỏi bóng tối để lục soát xác chết.

Có lẽ hắn đã đưa ba lô cho một đồng bọn khác để có thể di chuyển nhanh hơn, nhưng tên truy đuổi này trông có vẻ nghèo nàn.

'Cảm thấy hụt hẫng vì chuyện như vậy, có lẽ mình đã thật sự hòa nhập vào thế giới này rồi.'

Tôi lột sạch trang bị trên thi thể tên truy dấu, từ đầu đến chân, rồi lần lượt sắp xếp những vật thu được.

Một chiếc thắt lưng, áo và quần da, hai con dao găm, một túi đá ma lực khá nặng, một lọ thuốc hồi phục được cất trong một túi khác buộc vào thắt lưng, thậm chí còn có cả đá truyền tin.

“Tốt. Lại đây.”

Sau khi phân loại sơ lược chiến lợi phẩm, tôi gọi Erwen.

Cô ấy tháo băng và bôi thuốc lên vết thương của mình.

Vết thương bắt đầu lành lại phát ra âm thanh lép nhép.

“Kkkh.”

Đáng ra kêu lên một tiếng cũng không sao, vậy mà Erwen nghiến răng chịu đựng cơn đau trong im lặng.

Cô ấy cũng có một mặt rất mạnh mẽ. Không, hay là cô ấy chỉ đang tách biệt cảm xúc khỏi cơn đau về mặt tinh thần?

Tôi mong đó là khả năng đầu tiên. Tôi không tự tin lắm về việc an ủi người khác.

“Cô có ổn không?”

“Chỉ một chút thôi.”

“Vậy thì thay bộ này vào.”

Sau vài phút điều trị xong, tôi đưa chiếc áo và quần da vừa lấy được ra.

Tôi đánh giá chúng thực tế hơn nhiều so với bộ áo choàng vải rộng thùng thình mà cô ấy đang mặc.

''Em sẽ mặc ngay.”

Cô ấy nghĩ rằng nếu nghe theo mọi chỉ dẫn của tôi sẽ giúp mình sống sót tốt hơn sao? Chắc cũng thấy kỳ cục lắm, vậy mà Erwen vẫn lập tức cầm lấy quần áo và lặng lẽ biến mất vào bóng tối để thay đồ.

“Vẫn chưa xong sao. Lại đây để tôi xem nào.”

Tôi cắt tỉa những phần gấu áo quần thừa ra ở tay và chân.

“Mặc cái này nữa đi. Nhìn sẽ đỡ luộm thuộm hơn đấy.”

Tuy vẫn hơi rộng một chút, nhưng trông cũng vừa vặn ổn khi thắt thêm đai lưng.

Tuy nhiên, chính vì thay đổi trang phục mà bầu không khí xung quanh cô ấy cũng thay đổi hoàn toàn.

Trước đó, trông cô ấy giống như một nàng tiên đi chơi dạo, còn giờ thì lại ra dáng một nữ chiến binh thực thụ.

Thậm chí khuôn mặt cô ấy cũng toát lên cảm giác ấy.

“Cảm giác thật lạ.”

“Rồi sẽ quen thôi.”

“Vậy sao?”

“Phải, sẽ quen thôi.”

Tôi nhét nốt chỗ đồ còn lại vào ba lô rồi lôi cái xác trần trụi vào bóng tối.

Sau đó, tôi cầm viên đá truyền tin lên tay.

“Làm sao để đọc tin nhắn?”

“Chờ đã. Để em làm cho.”

Erwen nhìn vào viên đá truyền tin và bấm cái gì đó.

[Serdin, kẻ đang truy đuổi con tiên khốn kiếp và tên man tộc, đã mất liên lạc. Tất cả những ai nghe được, hãy tập hợp ở Khu Goblin.]

Mọi việc đang tiến triển đúng như tôi dự đoán.