Surviving the game as a barbarian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

3 11

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

41 357

Hiệp sĩ thiếc

(Đang ra)

Hiệp sĩ thiếc

모노카카

…Chắc vậy!

3 57

Vol 1 - Chương 05

Chương 5:Cho và Nhận (1).

Nhìn lại, tôi đúng là một gã khá buồn cười.

Dù lúc nào cũng thấy cuộc sống thật nhàm chán, tôi chưa từng một lần nghĩ đến chuyện tự sát.

Cảm giác buồn chán đó, cuối cùng, cũng chỉ là một cảm xúc, và với tôi, cuộc sống quý giá hơn bất cứ điều gì.

Theo nhiều cách, tôi chỉ đơn giản thấy mọi thứ không đáng để bận tâm.

Suy nghĩ đó vẫn còn kéo dài đến giờ.

Vì thế nên

Tôi đang bò trong bóng tối bằng ba chân.

Tôi biết bạn đang nghĩ gì, nhưng tôi đang nói theo đúng nghĩa đen.

Hiện tại, tôi đang bò trên sàn với ba chi, lê lết cái chân phải đã bị xé nát hoàn toàn.

Nếu có ai đó nhìn thấy tôi lúc này, chắc chắn họ sẽ nghĩ tới một con chó hoang bị bỏ rơi với cái chân gãy.

Sao tôi biết điều đó à?

Bởi vì đó là điều tôi đang nghĩ ngay lúc này.

Sự dễ chịu này phải đánh đổi bằng việc từ bỏ nhân phẩm con người.

Thứ nhất, nó không đau vì bạn không cần phải dùng cái chân bị thương nữa, và bạn có thể di chuyển nhanh hơn trước.

Thứ hai, sẽ không có chuyện bạn giẫm trúng bẫy thêm lần nào nữa.

Đổi lại, khuỷu tay và đầu gối tôi đau nhức, nhưng chừng này

Vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng được. Tôi có thể chịu được.

Vì sống sót thì có gì là không thể làm?

Tôi thậm chí có thể ăn cả phân chó mà vẫn cười được, nếu đó là điều cần thiết.

Ừ thì, nếu tôi có chút thời gian để chuẩn bị tinh thần, chắc chắn tôi sẽ làm được.

Nhưng chuyện gì đã xảy ra với thằng ngu đó rồi nhỉ?

“Thằng ngu” chỉ là từ tôi tùy tiện gán cho người đó thôi.

Tôi không biết giới tính, tuổi tác hay tên của người đó.

Tôi chỉ đoán dựa vào cách nói chuyện của anh ta.

Trong đầu tôi, hình ảnh hiện lên là một gã da trắng khoảng ngoài ba mươi, đeo kính, không hiểu sao lại như vậy.

Hoặc cũng có thể không phải.

[Nhân vật vẫn tiếp tục chảy máu].

Dù sao thì, chuyện gì đã xảy ra với người tỉnh dậy trong cơ thể của Oreum, con trai Kadua? Hắn ta đã chết à? Hay hắn ta lại tỉnh dậy trong cơ thể gốc của mình?

Đó là câu hỏi tôi vẫn luôn giữ trong lòng kể từ khi mở mắt.

Dù tôi cố tình không nghĩ đến, thì mọi thứ càng tệ hơn, và tôi lại càng nghĩ đến hắn ta nhiều hơn.

[Vẫn tiếp tục chảy máu].

Giờ thì tôi đã hiểu rõ hơn một chút lý do vì sao con người lại tin vào tôn giáo.

Sự thật là việc cô độc quá đỗi khó khăn.

Khi tuyệt vọng ập đến, bạn cần một nơi để hướng suy nghĩ về. Giống như tôi đang làm lúc này.

[Vẫn tiếp tục chảy máu].

[Vẫn tiếp tục chảy máu].

Cảnh báo: Máu của nhân vật hiện tại dưới 5%. Nếu không được chữa trị kịp thời, nhân vật có thể chết.

Sau đó, tôi cứ tiếp tục bò đi, trong đầu nghĩ về đủ thứ chuyện.

Dù rất mờ nhạt, nhưng tôi có thể cảm nhận được xung quanh đang dần sáng hơn.

Đây là một tình huống tích cực theo nhiều cách.

Ít nhất thì bạn đang đi đúng hướng, và giả thuyết của tôi rằng toàn bộ tầng một không thể nào tối đến mức này là chính xác.

Hãy đi đến một nơi có ánh sáng.

Vì sẽ có người ở đó. Đưa cho họ viên ma thạch này và nhờ họ giúp đỡ. Rồi bằng cách nào đó—

“Mày bị khùng hả, đồ óc chó.”

Khi tôi đang thì thầm những lời động viên bản thân và tưởng tượng mình đang với lấy những củ cà rốt hư ảo, thì cái tôi khác của tôi xuất hiện.

“Đồ ngu, suy nghĩ thực tế một chút đi. Mày đang yêu cầu họ giúp mày đổi lấy một ổ bánh mì. Ai biết được họ chỉ việc đơn giản là lấy luôn cái khiên với viên ma thạch rồi giết mày không?”

Gã này là tôi sao?

Đây đúng là một thằng khốn thông minh.

Mày sẽ làm gì nếu gặp phải một con yêu tinh khốn nạn khác trước khi gặp được con người? Cái sọ đó chỉ để trưng bày hay bên trong còn có não hả? Hả?

Tôi không chịu nổi thêm lời lăng mạ nào nữa.

Vậy thì, tôi còn biết làm gì nữa chứ? Tôi vẫn phải tiếp tục thôi. Ít nhất tôi sẽ có thể nhìn thấy con đường phía trước. Dù cho có một con goblin xuất hiện, chẳng phải vẫn còn đỡ hơn là đánh nhau trong bóng tối thế này sao?

“Chuẩn luôn.”

Cái tôi khác của tôi đồng tình, và đầu tôi lại yên tĩnh trở lại.

Tôi tiếp tục bò.

“Kahahahahaha.”

Tôi phát điên rồi.

Không, có lẽ tôi đã phát điên từ trước đó.

Dù sao thì, tôi đã mất quá nhiều máu mà, đúng không?

Từ trước đến giờ, ý thức của tôi cứ phân tách làm hai, rồi lại nhập làm một, và suy nghĩ thì ngày càng chậm lại.

Giống như một dạng vòng lặp phản hồi vậy.

Thêm một chút nữa thôi, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ mở mắt ra được nữa.

“Kahahahahaha.”

Tôi cười phá lên.

Tôi thực sự không còn chút sức lực nào để lãng phí, nhưng vẫn bật cười.

Một lúc nào đó, xung quanh tôi bắt đầu sáng hơn.

Ở đằng xa, cuối hành lang, tôi thấy một tinh thể đang phát sáng rực rỡ.

Hơn thế nữa, tôi nhìn thấy dáng người của một người đàn ông đang đứng phía trước, cầm theo một ngọn đuốc.

Tôi không thể nhầm lẫn một con goblin với con người được.

Không nghi ngờ gì, đó là hình dáng của một con người.

“Gi…ú…”

Tôi muốn hét lên điều gì đó, nhưng giọng tôi không phát ra nổi.

Tôi cố gắng bò về phía trước, chớp mắt liên hồi.

Chuyện gì thế này?

Bóng người đó tiến lại gần hơn, như thể dịch chuyển tức thời vậy.

Ngạc nhiên vì điều đó, tôi lại chớp mắt thêm lần nữa.

[Nhân vật vẫn tiếp tục chảy máu]

Lần này anh ta đã tiến lại gần hơn.

Có khoảng năm hoặc sáu người đang đứng trước mặt tôi.

Tôi đang nhìn nhầm sao? Tôi nhắm mắt lại rồi mở ra.

Thành tựu đạt được

Điều kiện: Máu nhân vật giảm xuống còn 2% hoặc thấp hơn.

Phần thưởng: Tăng vĩnh viễn chỉ số Tâm trí thêm +1.

Sau đó, tôi nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng đang khụy gối.

Chúng tôi gần như chạm mũi nhau khi ánh mắt giao nhau, nhưng anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cách tò mò rồi nhanh chóng chuyển hướng, quan sát xung quanh mà không hỏi gì.

Thay vì nghe lời người khác, anh ta đang tự đưa ra đánh giá dựa trên kinh nghiệm và trực giác của mình.

Là một người kỳ cựu, anh ta nhanh chóng đưa ra kết luận:

“Cậu là lính mới.”

Khốn thật, nếu hiểu thì giúp tao đi, đồ khốn.

Như mày thấy đấy, tao là một tên man rợ chết tiệt chỉ có mỗi cái khiên, và tất cả những gì tao có chỉ là một viên đá ma lực goblin để đổi lấy sự giúp đỡ cho cái chân nát bấy này.

Tao sẽ đưa hết cái này cho mày nếu mày muốn. Vậy nên—

"Không thể tin được. Làm sao một lính mới lại đến được đây nhanh hơn tụi này?"

Tôi vội vàng mở miệng định trả lời. Nhưng thứ phát ra chỉ là một âm thanh giống như ho hay khạc nhổ.

“Grrreu.”

Không, nói thật thì nó nghe giống tiếng goblin hơn.

Nhưng vậy cũng đủ để họ hiểu rằng tôi đang trong tình trạng không thể trả lời được.

Ngay sau đó, người đàn ông tóc vàng quay sang một đồng đội và hỏi:

“Tu sĩ Ersina. Cô có thể chữa trị cho thằng nhóc này không?”

Tu sĩ? Ý anh là trong tổ đội của anh có một tu sĩ sao?

Tôi nhìn sang bên cạnh với ánh mắt tha thiết của một người vừa nhìn thấy phép màu. Và quả thật, có một nữ tu sĩ trong bộ áo choàng trắng.

Nữ tu ấy, người vừa nhìn tôi, nói thẳng qua đôi môi xinh đẹp của cô ấy:

“Tôi từ chối.”

Hả? Gì cơ?

“Ra vậy. Thôi được rồi.”

Thôi được rồi cái gì? Sao lại đồng ý chứ?

Thật khủng khiếp. Khốn thật, tôi không hiểu tại sao mình lại bị đối xử như vậy dù cuối cùng cũng đã tới được đây.

Và ngay đúng lúc những cơn giận dữ trong lòng tôi đang dâng trào—

“Parthran, tôi xin một lọ thuốc được không?”

“Đó chẳng phải là thứ dùng khi không thể sử dụng sức mạnh thần thánh sao?”

“Anh có cả đống mà. Tôi sẽ trả riêng sau khi ra ngoài.”

“Thật là…”

Một người đàn ông đeo kiếm bên hông tặc lưỡi, rồi rút một lọ thuốc từ trong túi ra và ném đi.

Tim tôi như trĩu xuống khi thấy phương tiện sống sót duy nhất của mình bị đối xử hời hợt đến thế. 

Leng keng.

May mắn thay, anh chàng tóc vàng bắt được lọ thuốc đúng cách.

“Nó không tốt bằng sức mạnh thần thánh, nên sẽ hơi đau đấy.”

Anh Chàng tóc vàng mở nút lọ, đổ một nửa lên vết thương của tôi, còn nửa kia thì đổ thẳng vào miệng tôi.

Ngay lập tức, tôi cảm thấy một cơn đau dữ dội không thể chịu nổi.

Đây là cảm giác khi tất cả nỗi đau tích tụ trong cơ thể vô thức bùng phát cùng lúc sao?

Cơ thể hồi phục nhanh chóng nhờ hiệu ứng phục hồi (mức trung bình).

Cảm giác như toàn thân tôi đang tan chảy.

Đây chính là lý do khiến thuốc hồi phục không thể dùng giữa trận chiến trong game.

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là giới hạn do hệ thống đặt ra, nhưng thì ra nó phản ánh hiện thực rất chính xác.

Khỉ thật.

“Heuk, heuk, heuk, heuk”

Không biết đã trôi qua bao nhiêu phút?

Cơn đau dần dịu lại, và tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn.

“Giờ thì nói đi, tên mọi rợ. Làm sao một lính mới như ngươi lại đến được đây trước bọn ta? Nếu biết một lối đi tắt, ta muốn mua thông tin đó.”

Quả nhiên, đó là mục đích của hắn sao?

Tôi không cảm thấy tệ. Thật ra, việc biết rằng anh ta đối xử tốt với tôi vì có mục đích nào đó khiến tôi thấy yên tâm hơn.

Không gì đáng ngại hơn những ý định tốt nhưng lại không có lý do cụ thể đằng sau.

Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy hơi tội nghiệp cho anh ta.

Tôi đâu có biết lối đi bí mật nào.

“Tôi đã ở đây ngay khi vừa bước vào mê cung.”

Tôi thật thà kể lại hoàn cảnh của mình.

Tên tóc vàng nghiêng đầu rồi gật gù với vẻ mặt như đã hiểu ra điều gì đó.

“Chắc tôi từng đọc qua trong sách. Thỉnh thoảng có những trường hợp bất ổn về không gian.”

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi hỏi lại như thể mình vừa nghe nhầm.

“Lần đầu cậu thấy chuyện này à?”

Tôi hoàn toàn không thể tin được.

Này, trong nhóm còn có một tu sĩ, thậm chí là cả pháp sư. Điều đó có nghĩa là họ đủ mạnh, ít nhất cũng thuộc tầng lớp trung.

Nhưng mà, lần đầu tiên sao?

“Ừ, trong sách có ghi, đây là trường hợp có thể một trăm năm mới xảy ra một lần. Rằng ai đó rơi vào khu vực ngoài rìa như thế này.”

À, ra vậy. Đây là chuyện có thể xảy ra, nhưng tối đa cũng chỉ một lần trong cả trăm năm. Và đó chính là điều tôi đã trải qua khi vừa bước vào mê cung.

Giờ thì tôi đã hiểu vì sao những man tộc khác không mang theo đuốc.

Ai lại lo bị sét đánh chỉ vì trời đang mưa chứ?

“Xét về tổng thể, đây đúng là một trải nghiệm chưa từng có, nhưng chắc hẳn nó là một tai họa nếu ai đó phải chịu đựng một sự kiện hiếm gặp như vậy.”

Tên tóc vàng nhìn tôi với ánh mắt buồn bã.

“Đây không phải là thông tin tôi muốn, nhưng dù sao thì nó cũng khá thú vị. Thôi, quên giá trị của thuốc hồi phục đi, đi thôi.”

Dù giọng điệu của anh ta có hơi cộc cằn, nhưng nhìn chung có vẻ anh ta là người tốt.

“À, nhớ lấy cái khiên bên kia nữa.”

Tôi nhìn theo hướng tên tóc vàng chỉ và thấy một cái khiên bị rơi xuống sàn. Khoảng cách tầm 20 mét. Tôi cứ tưởng mình đã buộc nó chắc vào thắt lưng rồi, nhưng có vẻ nó vẫn rơi mất.

“Đi thôi.”

Họ lướt qua tôi mà không để tôi kịp nói lời cảm ơn.

Trong mê cung, thời gian là tiền bạc, nên tôi cũng không quá khó hiểu.

Không, đúng hơn là việc họ đã dành chừng đó thời gian cho tôi ngay từ đầu đã gần như là một phép màu rồi.

Tôi đứng nhìn chỗ họ vừa rời đi trong giây lát, rồi nhanh chóng chạy đến nhặt chiếc khiên bị rơi trên sàn.

Sống sót được đến giờ đúng là một điều tuyệt vời.

Nhưng... vẫn có gì đó không ổn.

Bjorn jandel

Cấp độ: 1

Thể chất: 25 / Tinh thần: 36 (Mới +1) / Kỹ năng: 1

Cấp độ vật phẩm: 24

Chỉ số chiến đấu: 68 (Mới +1)

“Gã man tộc đó may mắn thật.”

“Thì, gọi đó là may mắn chẳng phải hơi quá sao? Trải qua chuyện như vậy ngay lần đầu vào mê cung…”

Người tóc vàng đáp lại bằng một nụ cười mơ hồ, còn kiếm sĩ thì khịt mũi.

“Ngay cả nếu không có chuyện đó, mọi chuyện cũng đã rất tệ với ai giẫm phải bẫy của lũ goblin. Gã đó đúng là may khi gặp được bọn mình ngay từ đầu.”

“Hắn may mắn vì gặp được Drusz, không phải ngươi. Ngươi thậm chí còn không muốn dùng thuốc hồi phục, đúng không?”

Khi nữ cung thủ – người từ nãy giờ chỉ lặng lẽ lắng nghe – lên tiếng, kiếm sĩ chỉ nhún vai.

“Ừ thì, mấy gã như hắn đầy rẫy khắp nơi. Dù sao bọn họ cũng chẳng sống được lâu. Tu sĩ của bọn ta chắc cũng nghĩ vậy thôi, đúng không?”

Nữ tu sĩ chỉ cười cay đắng mà không đáp lại, thay vào đó, nữ cung thủ tức giận lên tiếng:

“Quý cô Ersina hẳn đã chữa trị cho hắn nếu không bị ràng buộc bởi quy định của đền thờ. Không, nếu không có thuốc hồi phục, có khi cô ấy đã phá luật rồi. Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi chắc?”

“Ừ thì, ta không chắc lắm. Nhưng ta thấy ngoài đời đầy người ngoài mặt với bên trong khác nhau một trời một vực.”

"Parthran, ngươi nên học theo Drusz, dù chỉ một chút thôi."

"Ví dụ như biết suy nghĩ trước khi hỏi về lối đi bí mật chẳng hạn?"

"Phải rồi. Ta nghe nói bọn man tộc không thích nhận sự giúp đỡ từ người khác. Có lẽ vì thế nên hắn mới cẩn thận ngay từ đầu."

"Này, có phải mấy người đang khen ta hơi quá không đấy?"

Khi câu chuyện chuyển sang hắn, chàng trai tóc vàng cười ngượng ngùng và gãi đầu.

Nhưng hắn cũng không phủ nhận lời nói đó.

"À, nếu muốn đi đường tắt, thì phải rẽ ở chỗ này."

"Thật đấy, có người dẫn đường trong nhóm đúng là tiện."

"Quý cô Ersina! Bình thường, người dẫn đường chỉ biết đường tới cổng dịch chuyển thôi. Chỉ là Drusz quá giỏi. Hắn đã ghi nhớ toàn bộ địa điểm mốc trên tầng một rồi."

Kiếm sĩ lắc đầu, nhìn nữ cung thủ.

"Nhưng vết máu này rốt cuộc kéo dài tới đâu chứ? Chúng ta đã đi khá xa rồi mà?"

"Ừ. Có vẻ cậu đã sai khi nói hắn chỉ gặp may. Cần bao nhiêu nghị lực tinh thần để có thể lê lết suốt một quãng như vậy chứ?"

"Hừ, chuyện đó có gì ghê gớm đâu. Phải rồi, chắc là quanh đây thôi."

Nhóm của họ, vốn đang lần theo vết máu, rẽ vào một lối tắt ở giữa đường. Khoảng 15 phút sau, họ đến nơi.

"Có vẻ như chúng ta là nhóm đầu tiên đến theo lối này. Đúng là vội vàng cũng có lợi. Đi tiếp thôi."

Khi anh chàng tóc vàng đặt tay lên tảng đá lớn chắn trước ngõ cụt, một tia sáng chói lòa bùng lên và kết thành hình cầu.

Đó là cổng dịch chuyển dẫn lên tầng hai.

"Khoan đã."

Khi cả nhóm chuẩn bị lao vào cổng, nữ cung thủ ngăn lại.

"Đó chẳng phải là thứ tên man tộc đã mang trước đó sao?"

"Gì cơ?"

Cả nhóm quay nhìn về phía nữ cung thủ chỉ và lặng người trong giây lát.

Trong bóng tối lờ mờ bên dưới ánh sáng phát ra từ cổng, một cái bẫy vấy máu và một chiếc dép hỏng có thể thấy được, nằm thành đống.

"Chắc là đúng rồi."

Pháp sư tỏ vẻ hứng thú, rồi tạo ra một quả cầu ánh sáng mới và đưa nó về phía lối đi.

Whooooosh!

Vết máu bắt đầu từ cái bẫy tiếp tục kéo dài dọc theo hành lang con đường.

Dù có di chuyển quả cầu ánh sáng đến đâu, cũng không thể nhìn thấy điểm cuối từ vị trí này.

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.

"Này, Drusz. Từ đây đến chỗ chúng ta từng gặp hắn trước đó xa bao nhiêu?"

"Nếu không có đường tắt, chắc tầm 15 cây số."

"Heh heh heh, cái thân xác đó đúng là quái vật. Bò lê được một quãng đường dài như vậy một mình trong bóng tối này."

Pháp sư chỉ bật cười như thể bất ngờ.

Tuy nhiên, kiếm sĩ bên cạnh thì không thể cười nổi.

"Điên thật."

Anh ta nghĩ, đây là chuyện của ý chí điên rồ, không phải thể xác.

Hắn ta đã phải bò lê bao nhiêu giờ trong tình cảnh đó? Khi mà chính bản thân còn chẳng chắc có thể gặp ai đó và được giúp đỡ?

Anh ta không biết.

Nhưng điều chắc chắn là, tên man tộc đó vẫn còn đang bò khi họ phát hiện ra hắn. Hắn vẫn tiếp tục cử động tay chân, gần như trong vô thức.

Rồi sau đó?

Không thể nói năng rõ ràng, hắn chìa tay ra.

Trong tay hắn là một viên ma thạch nhỏ.

Lúc đó, tôi không nghĩ gì nhiều, nhưng giờ tôi nghĩ mình đã hiểu hành động đó có ý nghĩa gì.

"Tôi sẽ đưa anh thứ này, nên hãy giúp tôi."

Ngoài thứ đó ra, tôi chẳng còn gì để đáp trả.

Vì vậy, khi tên man tộc bò một quãng đường dài như thế, hắn vẫn luôn nắm chặt viên ma thạch trong tay. Để nếu có cơ may gặp ai đó, hắn có thể đưa nó ra ngay lập tức.

Chẳng bao lâu, người đàn

ông đưa ra một quyết định.

"Tôi phải rút lại những gì đã nói trước đó."

Chỉ là may mắn sao?

Chỉ là một tân binh nữa sẽ chết sớm?

Làm sao mà như thế được?

Anh ta biết điều đó từ kinh nghiệm lâu năm.

"Drusz, tên của tên man tộc đó là gì nhỉ?"

Loại điên như vậy sẽ không chết dễ dàng.

Dù hoàn cảnh có khắc nghiệt hay tuyệt vọng đến đâu đi nữa.

Bởi vì hắn sẽ không bao giờ xem cái chết là cách để thoát khỏi nỗi thống khổ của mình.