Surviving the game as a barbarian

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

3 11

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

41 355

Hiệp sĩ thiếc

(Đang ra)

Hiệp sĩ thiếc

모노카카

…Chắc vậy!

3 57

Vol 1 - Chương 03

Chương 3:Hướng dẫn (2).

Khi tôi lần đầu chơi chủng tộc này, được gọi theo nghĩa đen là "man rợ", tôi đã chọn một thanh đại kiếm.

Bởi vì, ừ thì, trông ngầu mà.

Mỗi người đàn ông đều có khao khát cầm một thanh kiếm trong tay và xoay tròn điên cuồng giữa vòng vây kẻ thù.

"Vấn đề là tôi chết quá dễ dàng."

Bị cuốn hút bởi nhân vật man rợ, tôi bắt đầu nghiên cứu. Làm sao tôi có thể phát triển một nhân vật man rợ mà vẫn đảm bảo khả năng sống sót?

Dù tôi thử bao nhiêu lần, nhân vật Man rợ vẫn chết quá dễ. Ngay cả khi tôi tập trung vào khả năng sống sót, cùng lắm tôi cũng chỉ tạo ra một nhân vật kiểu Cuồng chiến binh.

Mỗi trận chiến như một màn đi thăng bằng nguy hiểm, khiến nó không đáng tin cậy.

Đến một lúc nào đó, tôi cảm thấy một nỗi thất vọng.

'Mình thực sự phải dùng gã này làm DPS sao?'

Trong số các chủng tộc có sẵn, man rợ có tuổi thọ cao nhất và đủ sức mạnh để trang bị đồ adamantium.

Họ có thể không có những năng lực đặc biệt bất công như người lùn, nhưng chắc chắn họ có những phẩm chất cơ bản của một tanker.

Ờ thì, dù sao đi nữa, tôi thật sự không muốn chơi kiểu man rợ tanker...

Nhưng tôi không muốn để công sức nghiên cứu của mình uổng phí, nên tôi quyết định thử một lần.

Sau vài lần thử sai, tôi đã tạo ra một chiến lược.

'Quái thật, nhân vật này bá đạo quá.'

Tôi bỏ luôn tên người lùn tanker cũ của mình, không chút nuối tiếc.

Thì đã sao nếu tôi không thể lao vào những trận chiến kịch tính?

Tôi luôn ưu tiên hiệu quả, và với tư cách là một game thủ, tôi có thể dễ dàng gạt bỏ sở thích cá nhân nếu điều đó giúp ích cho chiến lược.

Giống như quyết định mà tôi vừa đưa ra.

Thịch.

Sau khi chọn vũ khí và quay lại chỗ ngồi, tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn của những tên man rợ khác đang dồn về phía mình.

Nhìn gì vậy, chưa từng thấy man rợ cầm khiên bao giờ à?

Đúng với bản chất man rợ, tôi quay lại vị trí của mình với một vẻ bình thản và tự tin.

Lần này tôi thậm chí còn không cần phải giả vờ.

"Tiếp theo!"

Tôi không hề hối tiếc về quyết định của mình.

Vì ba lý do.

Thứ nhất, trong số các vũ khí khởi đầu, khiên là món có giá cao nhất khi bán lại.

Thứ hai, có khả năng rất cao là tôi sẽ không thể sử dụng thành thạo kiếm kể cả khi có lấy một cái.

Thứ ba, mục tiêu cuối cùng của tôi là trở thành một man rợ dùng khiên.

Hôm nay, tôi đã đưa ra quyết định hợp lý nhất có thể.

"Với điều này, ngươi đã trở thành một chiến binh!"

Sau khi chọn vũ khí và quay lại chỗ ngồi, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian rảnh.

Trong khi những tên man rợ khác đang làm lễ trưởng thành, tôi quyết định suy ngẫm về nguyên nhân dẫn đến tình hình hiện tại. Lẽ ra tôi nên nghĩ đến điều này sớm hơn, nhưng mà...

Suy nghĩ về những chuyện đó có thể đã khiến tôi mất mạng.

"Ngươi đã chạm đến Vực Thẳm."

Tốt hơn là nên sắp xếp lại mọi chuyện ngay bây giờ.

Tôi đã đến được phòng của trùm cuối.

Đó có lẽ là điều kiện kích hoạt mọi thứ.

'Khoan đã, vậy còn cái tên chết trước đó thì sao? Hắn cũng vào được phòng trùm cuối à?'

...Có thể lắm. Trên đời có rất nhiều người, và trong số đó chắc chắn có vài kẻ kỳ quặc như tôi. Thôi, tạm gác chuyện này lại.

"Phần hướng dẫn đã hoàn tất."

Tôi hiểu thông điệp này như sau:

Chúng ta đã dạy ngươi mọi thứ có thể, giờ hãy dùng kiến thức đó để sống sót.

Dù là ai, chắc chắn hắn là một tên khốn độc ác.

Nếu bọn họ thật sự muốn tôi sống sót, ít nhất cũng nên nhét vào chút thông tin kiểu như về ‘ác linh’ hay gì đó.

Tôi suýt chết ngay khi vừa đặt chân tới đây. Đồ khốn.

“Thở dài…”

Là do mình đang ở trong thân xác của một tên man tộc chăng? Mình không thể kiểm soát cảm xúc như bình thường được.

Vì lý do đó, tôi quyết định kết thúc mớ suy nghĩ mông lung này tại đây.

Nếu quá phấn khích, tôi có thể làm hỏng mọi chuyện, và bản thân tôi cũng không phải kiểu người hay căng thẳng vì nguyên nhân sự việc.

Chuyện đã rồi thì không thể thay đổi được nữa.

Thay vì tốn thời gian vào việc này, nghĩ xem nên tiến về phía trước ra sao sẽ thiết thực hơn nhiều.

Vậy nên…

Ừ, giờ tôi sẽ chỉ tập trung vào điều đó.

“Sống sót.”

Lễ trưởng thành đã kết thúc.

Và giờ, tôi đang đi trên một con đường trong rừng.

Phía trước là tộc trưởng, còn phía sau là những chiến binh trẻ của bộ tộc man tộc.

Ai nấy đều trông như thể đang hân hoan đi dã ngoại.

Tuy nhiên, tôi không thể nở nụ cười chân thành như họ.

Vì tôi biết rõ điểm đến cuối cùng của họ là đâu.

“Dừng lại!”

Nơi chúng tôi đến, sau khi băng qua lớp bụi rậm rạp, là trước một bức tường khổng lồ cao chừng 30 mét.

“Mở cổng ra!”

Cánh cổng mở ra kèm theo âm thanh của một thiết bị cơ khí thô sơ.

Chậm đến mức khiến người ta muốn ngáp dài.

Thế nhưng, những chiến binh trẻ kia cứ nhìn chằm chằm như thể quên cả hô hấp, hoàn toàn bị cuốn vào cảnh tượng trước mắt. Trong sự im lặng kỳ lạ ấy, thành phố xám xịt cuối cùng cũng lộ diện sau cánh cổng lớn.

“Raphdonia…”

Có lẽ, vào khoảnh khắc đó, ánh mắt tôi cũng chẳng khác gì họ.

Những con đường được bảo trì kỹ lưỡng cùng những tòa nhà bằng đá.

Những ngọn tháp vươn cao tận trời xanh.

Trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ thật sự được chứng kiến cảnh tượng mà tôi chỉ thấy trong những hình ảnh minh họa khi trò chơi đang tải.

Khốn thật.

“Chiến binh!”

Khi cánh cổng mở ra, tộc trưởng quay lại và hô lớn.

Tôi tự hỏi liệu ông ấy sắp nói những lời chia tay đầy trí tuệ nào đó...

“Lên đường! Số phận các ngươi nằm ở nơi đó!”

Đám man tộc không cần những bài diễn văn nhàm chán.

“Uaaaaaaa!”

Đám chiến binh mới trưởng thành gầm vang xông vào thành phố như thể đang xung trận. Miễn cưỡng, tôi cũng hét lên và bước theo sau.

Có thể đâu đó trong những tòa nhà tối om kia vẫn còn người đang yên giấc, nhưng điều đó thì có nghĩa lý gì?

Dù gì thì tôi cũng là một kẻ man tộc mà.

Koong~!

Âm thanh cánh cổng thành đóng lại vang vọng phía sau.

Tất nhiên, chẳng ai trong số đám man tộc kia bận tâm đến điều đó.

Đám người phấn khích quá mức cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại và chậm bước sau một đoạn đường dài chạy loạn lên. Và đó cũng là lúc tôi có thể tiếp tục dòng suy nghĩ của mình một cách bình thản.

Hiện tại, những cảm xúc trái ngược đang cùng tồn tại trong tôi.

"…"

Nỗi sợ hãi trước tình cảnh tôi đang đối mặt.

Và một dạng mong chờ khi được trở thành một phần của thế giới trong trò chơi mà tôi yêu thích nhất.

Thật nực cười.

Tôi vừa mới quyết tâm sẽ chỉ tập trung vào việc sinh tồn, thế mà giờ đây những cảm xúc này lại trỗi dậy.

…Có vẻ tôi không hoàn toàn bình thường cho lắm.

Dù vậy, có lẽ tôi vẫn chưa đến mức “tệ” như đám man tộc này.

“Dừng lại!”

Tên man tộc dẫn đầu, kẻ đóng vai trò như thủ lĩnh, bỗng dừng bước, quay người lại và tuyên bố đầy tự tin:

“Có vẻ như chúng ta đã lạc đường rồi!”

Lũ man tộc bắt đầu xì xào với nhau trước lời thú nhận gây sốc này.

"Con trai thứ ba của Venom, Karak, đã dẫn chúng ta đi nhầm đường!"

"Hắn không xứng làm thủ lĩnh!"

"Hắn phải chịu trách nhiệm!"

Thật nực cười. Rõ ràng là tất cả bọn họ đều tự nguyện đi theo hắn.

Xã hội của man tộc là thế này sao? Tàn nhẫn thật.

"Ta hiểu rồi. Dừng lại. Ta thừa nhận rằng mình không đủ tư cách để làm thủ lĩnh và sẽ rút lui khỏi vị trí này."

Giữa tiếng than phiền không ngớt, Karak – con trai thứ ba của Venom – cúi đầu ủ rũ quay lại nhập vào nhóm.

Người lãnh đạo mới được chỉ định là một nữ man tộc.

“Aynar, con gái thứ hai của Pheneline!”

“Aynar thông thái chắc chắn sẽ dẫn dắt chúng ta đi đúng con đường!”

Với những lời đầy hy vọng vang lên, nữ man tộc bước lên lãnh đạo với vẻ mặt đầy phấn khởi.

Tuy nhiên, chẳng mất bao lâu để cô đi theo đúng vết xe đổ của người tiền nhiệm.

“…Có vẻ như chúng ta đã đi lạc đường.”

Ngạc nhiên thay, lời cô thốt ra giống hệt từng từ từng chữ với thủ lĩnh trước đó.

“Sao có thể như vậy được! Chúng ta phải đến mê cung trong thời gian quy định!”

“Aynar không đủ khả năng lãnh đạo!”

“Đúng vậy!”

Đám man tộc rối rắm bắt đầu nghiêm túc bàn luận xem ai sẽ là người được chọn làm thủ lĩnh thứ ba.

Cô ấy là một người phụ nữ cao lớn, xấp xỉ 2 mét, đứng tách biệt đôi chút khỏi nhóm với vẻ mặt thất vọng.

“Bjorn, con trai của Jandel? Anh cũng đến để đổ lỗi cho tôi sao?”

Không hề.

Với tôi, tất cả họ trông chẳng khác gì một lũ ngốc như nhau.

Khi tôi lắc đầu, nữ man tộc tỏ vẻ bối rối.

“Vậy thì tại sao? Nếu anh đến để an ủi thì tôi không cần.”

“Không. Tôi đến để chỉ cho cô cách tìm ra con đường.”

“…Thật sao? Chính xác là bằng cách nào?”

Tôi giơ tay chỉ.

“Chỉ cần đi theo họ.”

“Đi theo họ, anh nói sao?”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, không thể tin được.

Tôi kiên nhẫn giải thích từng bước một cách logic và có trình tự.

Thành phố vào lúc nửa đêm. Tất cả các tòa nhà dọc theo con đường chính đều tắt đèn. Nhưng dù là giờ khuya như vậy, vẫn có khá nhiều người đi lại trên phố.

Tất cả bọn họ đều không mặc thường phục mà khoác trên mình áo giáp.

Vậy thì những người như thế sẽ còn có thể đi đâu nữa?

“Thật vậy. Giờ anh nói ra thì tôi cũng thấy đúng. Tôi sẽ thử xem.”

Nữ man tộc quay trở lại nhóm và hét lên: “Tôi đã tìm ra đường rồi!”, và ngay lập tức, đám man tộc dừng việc chọn lãnh đạo thứ ba lại và đồng thanh hoan hô.

“Đúng là Aynar rồi!”

“Chiến binh khôn ngoan!”

Dù sao thì, nhóm lại bắt đầu di chuyển tiếp.

Thời gian trôi qua, số người có vũ trang xung quanh chúng tôi ngày càng nhiều thêm.

Chẳng bao lâu sau, chúng tôi bắt đầu thấy những tia sáng lan tỏa ra khắp nơi ở phía xa.

Nếu đã đến được đây, ít nhất chúng tôi cũng sẽ không lạc đường.

“Là mê cung! Mê cung hiện ra rồi!”

“Thánh địa của chiến trận!”

Tôi tiếp tục dòng suy nghĩ dang dở từ trước.

Mối bận tâm lớn nhất của tôi hiện tại là: Liệu tiến vào mê cung có thực sự là một quyết định khôn ngoan?

“Tôi cảm nhận được! Mê cung đang gọi tên linh hồn tôi!”

Lũ man tộc, đang bị cuốn vào cơn cuồng nhiệt phấn khích, chắc chắn sẽ không để ý nếu tôi lặng lẽ lẻn ra khỏi nhóm.

Như vậy tôi sẽ không phải bước vào mê cung.

Tôi sẽ không phải đổ máu trong trận chiến với lũ quái vật.

Tuy biết rõ điều này hơn bất kỳ ai khác, tôi vẫn chưa thể giải quyết được mâu thuẫn này.

“Bởi vì bỏ chạy không phải là cách giải quyết.”

[Dungeon and Stone] có một hệ thống thuế.

Từ năm 20 tuổi, tất cả cư dân thành phố đều phải nộp thuế, và nếu không thực hiện nghĩa vụ đó, hình phạt sẽ là xử tử.

Nghe qua thì bạn có thể nghĩ đây là một trò chơi đầy tuyệt vọng, nhưng nếu nhìn vào bối cảnh của thế giới này, cũng có lý do phần nào chính đáng.

Tuy nhiên, đó chưa phải là điều cần lo lắng ngay lúc này.

“Aynar! Nhanh chân lên nào!”

“Uoaaaaa!!”

Dù sao thì, tôi cần kiếm tiền.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là tôi nhất định phải bước vào mê cung và chiến đấu với quái vật.

Ngay cả việc làm trong một quán rượu cũng đủ để ăn no và ngủ yên ổn rồi.

...Nếu tôi không phải là một man tộc.

Man tộc là lớp nhân vật duy nhất bắt đầu trò chơi với vũ khí.

Lý do thì khá đơn giản.

[Man tộc à? Xin lỗi, vị trí vừa mới có người nhận rồi.]

[Anh đi chỗ khác đi được không? Chúng tôi không có việc gì cho man tộc cả! Lần này anh định làm hỏng cái gì nữa đây?]

Man tộc không thể làm những công việc bình thường.

Theo cài đặt của trò chơi, ngoài việc chiến đấu với quái vật trong mê cung, thì không còn cách nào khác để họ kiếm sống.

Tất nhiên, cũng không chắc ngoài đời thật thì sẽ như thế nào.

Biết đâu kiếm việc lại dễ hơn ta tưởng thì sao.

Nhưng có một điều khiến tôi do dự không rời nhóm.

"Chỉ còn 10 phút nữa là đóng cửa. Xin hãy vào ngay!"

Mê cung trong trò chơi chỉ mở một lần mỗi tháng.

Tức là, nếu tôi không vào bây giờ, tôi sẽ phải sống sót trong thành phố này suốt một tháng.

Nhưng nếu tôi không tìm được việc thì sao?

Nếu không ai thuê tôi chỉ vì tôi là man tộc thì sao?

Tương lai quả thật ảm đạm.

Dù có thể cầm cự bằng số lương thực mà tộc trưởng cho trong một tuần, sau đó có lẽ tôi sẽ phải sống lay lắt bằng đồ thừa.

Tôi thậm chí có thể chết đói trước cả lúc ấy.

Chỉ có một điều chắc chắn: dù có sống sót qua khoảng thời gian đó, cơ thể tôi cũng sẽ hoàn toàn khác so với bây giờ.

“Tôi sẽ là người đầu tiên vào!”

“Không, tôi sẽ vào!”

Đói khát, lạnh lẽo, chỗ ngủ mất vệ sinh.

Tôi hiểu rõ hơn ai hết những điều đó có thể tàn phá cơ thể con người đến mức nào.

Vậy nên nếu dù gì cũng phải vào mê cung, thì tốt hơn nên làm ngay bây giờ khi tôi còn khỏe mạnh.

‘Vấn đề là điều đó cũng có thể rút ngắn tuổi thọ của tôi.’

Tôi đang chìm trong dòng suy nghĩ thì...

“Con trai của Jandel, Bjorn!”

Ai đó nắm lấy vai tôi.

Là nữ man tộc lúc nãy.

Tên cô ta chắc chắn là...

“Con gái thứ ba của Pheneline, Aynar.”

“Là con gái thứ hai.”

Dù sao thì, cô ta muốn gì ở tôi?

“Tất cả các chiến binh khác đã vào mê cung rồi. Chỉ còn tôi và anh là chưa vào thôi.”

“À.”

Thảo nào yên tĩnh đến vậy.

Nhìn quanh, không chỉ những man tộc khác mà phần lớn mọi người trong quảng trường cũng đã rời đi. Aynar, với tư cách là phó thủ lĩnh, có vẻ đã đến để kiểm tra vì thấy tôi vẫn còn nán lại.

“Chúng ta phải nhanh lên. Đến muộn rồi, không còn nhiều thời gian đâu.”

Nghe vậy, tôi ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Cánh cổng phát sáng rực rỡ từ xa giờ đã thu nhỏ lại thấy rõ.

“Còn 5 phút nữa là đóng cổng!”

Đúng lúc đó, hướng dẫn viên lại thông báo thời gian còn lại một lần nữa.

5 phút, gấp gáp hơn tôi tưởng.

Thời gian đang dần trôi, thúc ép tôi quyết định.

“Cô đi trước đi. Tôi sẽ theo ngay sau.”

“Rõ.”

Aynar gật đầu rồi bước về phía cánh cổng, còn tôi thì càng thêm bối rối.

Giờ thì mình phải làm gì?

Là người luôn coi trọng hiệu suất và tốc độ, nhưng lần này lại thật khó để đưa ra quyết định.

Khác với trò chơi, đây là những sinh mạng thật sự.

“Bjorn, con trai của Jandel!”

Tôi đang định vô thức lùi bước thì Aynar, người đang đi về phía trước, đột ngột quay lại.

“Cảm ơn chuyện khi nãy.”

“…Không cần phải cảm ơn tôi.”

“Và tôi muốn hỏi anh một chuyện.”

Miễn là không liên quan đến tên mẹ tôi.

Tôi gật đầu, và Aynar hỏi với giọng đầy chân thành:

“Làm sao tôi có thể trở nên khôn ngoan như anh? Tôi chưa từng thấy một chiến binh nào thông minh như anh. Tôi muốn giống như anh.”

Đó là một câu hỏi khó. Làm sao để trở nên thông minh? Thành thật mà nói, có lẽ đầu thai lại sẽ nhanh hơn…

Khoan đã, tại sao mình lại suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này?

Mình chỉ nên trả lời mơ hồ rồi để cô ấy rời đi là được.

“Luôn suy nghĩ trước khi hành động.”

“Ừ, tôi hiểu rồi!”

Dù tôi nói mà chẳng mấy suy nghĩ, nhưng Aynar lại trầm ngâm suy nghĩ về lời tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

Sau đó cô ấy nói điều mà tôi không ngờ tới:

“Cảm ơn vì lời khuyên. Nếu tôi sống sót qua mê cung, tôi sẽ trả ơn anh.”

Sống sót ư? Nghe thật lạ khi câu đó phát ra từ một chiến binh man rợ.

Vì quá bất ngờ, tôi buột miệng hỏi một câu không cần thiết.

“…Cô có sợ chết không?”

“Chẳng phải điều đó rất tự nhiên sao? Cái chết vốn đáng sợ. Tôi cá là những chiến binh khác cũng cảm thấy như vậy. Họ chỉ không thể hiện ra thôi.”

Thật sao?

Dù cô ấy nói vậy, tôi vẫn không thể cảm nhận được điều đó.

Trong trò chơi, những chiến binh man rợ là những kẻ không biết sợ hãi.

Dường như thực tế cũng chẳng khác là bao.

Thấy tôi im lặng, Aynar giải thích thêm:

“Chúng ta sinh ra là để chiến đấu. Nếu không thể chiến đấu, chúng ta sẽ chết.”

Cách nói chuyện của cô ấy khá vụng về và cứng nhắc, nhưng không hiểu sao tôi vẫn hoàn toàn hiểu được điều cô ấy muốn truyền đạt.

“Tôi hiểu rồi.”

Cũng giống như tôi, họ không có sự lựa chọn nào khác.

Sinh ra đã là man rợ.

Nếu không thể giết quái vật trong mê cung, chúng tôi sẽ không thể sống sót trong thành phố này.

Vì vậy, họ học cách vượt qua nỗi sợ hãi và tiến lên ngay từ khi còn nhỏ.

Vâng, chỉ đơn giản là như vậy.

Đó là lý do họ trông có vẻ hoang dã trong mắt tôi.

“Hẹn gặp lại khi cả hai vẫn còn sống, Bjorn, con trai của Jandel.”

Rồi Aynar bước vào cánh cổng.

“Cổng sẽ đóng trong một phút nữa!”

Giờ thì chẳng còn gì níu giữ tôi lại.

Chỉ còn lại sự lựa chọn của chính tôi.

Cũng giống như khi tôi chuẩn bị bước vào phòng của trùm cuối, chỉ có hai lựa chọn.

「CÓ / KHÔNG」

Bằng cách nào đó, tâm trí rối loạn của tôi trở nên rõ ràng hơn.

Hãy nghĩ về chuyện này như một trò chơi.

Khi chơi game, tôi luôn tập trung vào hiệu quả để đạt mục tiêu.

Trước khi hành động, tôi sẽ đánh giá các khả năng, luôn suy tính vài bước đi tiếp theo.

Nếu tôi thấy có lợi ngay trước mắt nhưng tổn thất về lâu dài, tôi sẽ chọn "không".

Và ngược lại, tôi sẽ chọn "có".

Vì thế, chưa bao giờ thực sự có sự lựa chọn cho tôi.

“Cổng sắp đóng rồi! Xin hãy lùi lại!”

Tôi lao về phía trước.

Giống như lúc tộc trưởng gọi tên tôi, nỗi sợ sục sôi trong lòng tôi.

Chẳng có gì ngạc nhiên cả, vì tôi đã sống một cuộc đời yếu ớt, đến mức còn chưa từng trải qua một trận ẩu đả thông thường.

Vậy mà giờ tôi phải đối mặt với quái vật sao?

Chân tôi đã bắt đầu run rẩy.

“Nguy hiểm lắm!”

Nhưng nếu hoàn toàn không có cơ hội, tôi đã biết điều đó rồi.

Giờ đây, tôi có một cơ thể cường tráng đến nực cười của một tộc nhân man rợ.

Kiến thức tích lũy được từ việc rèn luyện hàng ngàn nhân vật.

Trên hết, tôi có một mục tiêu to lớn: sống sót.

Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài tiến lên.

Dù biết rõ đây là một thử thách kinh hoàng mà chẳng ai tỉnh táo lại tự nguyện chọn lấy.

Bởi vì đó dường như là lựa chọn hợp lý nhất—

「Bạn đã bước vào Hang Tinh Thể tại tầng một.」

Đó là điều tôi đã nghĩ.