Chương 2: Hướng Dẫn Cơ Bản (1).
Tôi nhắm mắt lại.
Và tự hỏi chính mình.
Nếu đây là màn khởi đầu của một tựa game cực kỳ… cực kỳ không thân thiện với người chơi, thì tôi nên làm gì ngay lúc này?
“Đầu tiên, hãy nắm bắt tình hình và thu thập thông tin.”
Một lúc sau, tâm trí tôi bắt đầu tỉnh táo hơn đôi chút.
Nhớ lại nhiệm vụ đầu tiên, tôi từ từ mở mắt ra và quan sát xung quanh thêm lần nữa.
Đáng tiếc thay — không có gì thay đổi cả.
Việc tôi đang đứng giữa một khoảng trống trong rừng.
Việc ánh sáng quanh tôi không phải là đèn đường LED hiện đại, mà là ánh lửa bập bùng từ những ngọn đuốc.
Và hơn hết... dù tôi nhìn về phía nào, cũng chỉ thấy những gã man tộc cơ bắp cuồn cuộn đang lượn lờ xung quanh...
"Chúc mừng! Các chiến binh trẻ tuổi!"
Chết tiệt, vậy ra tôi không bị ảo giác thật.
Tôi không hiểu vì lý do gì mà bọn họ lại tụ tập đông đủ vào giữa đêm thế này, nhưng biểu cảm ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
Gã đứng giữa kia... có phải là tù trưởng bộ tộc không?
Chà, có lẽ chuyện đó cũng không quan trọng lắm.
"Từ hôm nay, các ngươi sẽ rời khỏi vùng đất thiêng và được tái sinh thành những chiến binh thực thụ!"
Tôi phớt lờ lời tuyên bố hùng hồn của tên thủ lĩnh và nhắm mắt lại lần nữa.
Tôi không phải bác sĩ, nhưng nếu tự chẩn đoán thì chắc mình đang có triệu chứng mất trí tạm thời.
Tôi không biết tại sao mình lại ở đây.
"Giờ thì từng người một bước lên và chọn lấy vũ khí phù hợp với mình!"
Được rồi, thử xem sao...
Mình đã làm gì trước khi rơi vào tình cảnh này nhỉ?
Không biết có vấn đề gì với não mình không, tôi cẩn thận lần lại từng bước một... rồi một ký ức hiện lên.
Mình đang chơi game.
Ngay trước cửa phòng trùm cuối, tôi cố nén sự phấn khích lại khi kích hoạt cánh cổng. Bỗng nhiên, những dòng thông báo về việc hoàn tất hướng dẫn và bắt đầu truyền tống hiện ra, rồi một luồng sáng trắng chói lòa ập đến. Và sau đó...
Tôi tỉnh dậy, và nhận ra: Đây là thực tại.
Kỳ lạ là mọi chuyện còn rối tung hơn cả trước.
"Karak, con trai thứ ba của Panun, bước ra đi!"
Tôi quyết định kiểm tra lại tình trạng cơ thể mình.
Không thấy đau đớn gì cả, nhưng cẩn tắc vô ưu vẫn hơn.
Nghĩ vậy, tôi cúi đầu nhìn xuống—và chết lặng.
...Cái gì đây?
"Rìu hai tay! Tuyệt vời!"
Bàn tay mà tôi đang nhìn chằm chằm vào to một cách vô lý. Và lạ thay, chúng cử động hoàn toàn đúng theo ý tôi.
Tôi chợt nảy ra ý nghĩ, liền kiểm tra phần còn lại của cơ thể.
Không những mình đang cởi trần, mà khắp người còn chi chít những hình xăm uốn lượn trên cơ bắp cuồn cuộn.
...Bảo sao ai cũng có vẻ to con—vì tôi đang ngang tầm mắt với họ mà!
Trước mắt, tôi cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình về tình huống hiện tại.
Mà thực ra thì… cũng chẳng có gì để mà suy với xét cả.
Bằng cách nào đó, tôi đã trở thành một gã man tộc mà không hề hay biết.
"Karak, con trai thứ ba của Panun, từ nay ngươi là chiến binh!"
Bị bắt cóc? Gắn camera ẩn? Thí nghiệm tâm lý? Đại loại vậy?
Tôi lập tức gạt phắt những suy đoán viển vông đó ra khỏi đầu. Bám víu vào hi vọng giả tạo bằng cách cố ép ra một lời giải thích chỉ là trò khờ dại mà thôi.
Hiệu quả hơn nhiều là thừa nhận thực tế—và bắt đầu từ đó.
Những chuyện đang xảy ra với tôi lúc này hoàn toàn không thể lý giải bằng khoa học hay tri thức hiện đại.
Có quá nhiều bằng chứng, ngoài cái thân hình to lớn này.
“Kế tiếp!”
Đầu tiên, ngôn ngữ mà những người man tộc này sử dụng—nó chẳng phải tiếng Hàn, cũng chẳng phải tiếng Anh hay Tây Ban Nha.
Là thứ ngôn ngữ tôi chưa từng bắt gặp trong bất kỳ phương tiện truyền thông nào suốt cả đời mình.
Vấn đề nằm ở chỗ: tôi lại có thể hiểu nó một cách tự nhiên, như thể là tiếng mẹ đẻ.
Cứ như thể kiến thức ấy đã được khắc sâu vào tâm trí tôi từ trước rồi vậy.
"Con gái thứ hai của Pheneline, Aynar, bước ra!"
Thứ hai, tình huống này có cảm giác quen thuộc.
Nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng đó là sự thật.
Lúc đầu mọi thứ đều kỳ quặc, nhưng khi tôi dần lấy lại chút tỉnh táo, một cảm giác déjà vu kỳ lạ tràn ngập trong tôi.
"Ngươi đã chọn một thanh kiếm! Một lựa chọn khôn ngoan, nó rất hợp với ngươi!"
Những người trẻ trong đám man tộc lần lượt chọn vũ khí cho mình.
Điểm chung duy nhất giữa họ chỉ là...
Nó khiến tôi nhớ đến phần mở đầu của trò chơi [Dungeon & Stone].
Cụ thể là, khi bạn chọn tộc 'Man tộc' (Barbarian), trò chơi sẽ bắt đầu như thế này.
Nhưng liệu tất cả những điều này thật sự chỉ là trùng hợp?
Trò chơi tôi đang chơi khi ánh sáng kỳ lạ đó bao phủ lấy tôi chính là [Dungeon & Stone], và nhân vật chính tôi chọn cũng là một 'Man tộc'.
"Con gái thứ hai của Pheneline, Aynar, giờ cô đã là một chiến binh. Nguyện phúc lành của 'Raphdonia' luôn ở bên cô!"
'Điên thật rồi...'
Tôi quyết định ngừng việc thu thập thêm bằng chứng.
Raphdonia.
Cái tên mà vị tộc trưởng vừa nhắc đến khiến mọi thứ còn lại trở nên vô nghĩa.
Giờ thì tôi biết mình đang ở đâu.
Trong thế giới của một trò chơi mà tôi đã chơi suốt gần 10 năm.
"Dungeon & Stone."
Ờ, gì thế này? Sao hắn lại nói câu thoại của mình?
Tôi liếc sang người man tộc bên cạnh và giật mình. Nhìn sơ qua, hắn khác biệt với những man tộc còn lại.
"Cái gì, chuyện gì thế này, sao tôi lại ở đây..."
Hơi thở hắn dồn dập, ánh mắt đầy bối rối.
Việc hắn cũng biết đến [Dungeon & Stone]... Chẳng lẽ hắn cũng đang ở trong tình huống giống tôi?
Tôi cảm thấy cần phải xác nhận, nhưng đáng tiếc là tôi thậm chí còn không thể thử làm điều đó.
"Ai vừa lên tiếng?"
Giọng nói lớn đến mức làm tai tôi ù đi, trong khoảnh khắc khiến đầu óc tôi trống rỗng.
Tất nhiên, cảm giác đó không kéo dài lâu.
Tôi tỉnh táo lại khi nhìn thấy tộc trưởng—không biết từ lúc nào đã xuất hiện—đang nhìn xuống tôi.
"Là nguơi nói sao?"
Ngay khi bị hỏi, tôi lắc đầu và theo bản năng quay sang nhìn gã man tộc bên cạnh.
Một phản xạ cực kỳ nhanh, ngay cả bản thân tôi cũng ngạc nhiên.
Tộc trưởng, thay vì truy vấn tôi thêm, đã chuyển ánh mắt sang người man tộc bên cạnh.
Xin lỗi, nhưng đó là sự thật. Chính hắn là người mở miệng trước.
"Là ngươi sao?"
"Gì cơ?"
"Ta đang hỏi có phải ngươi vừa thì thầm không."
Lúc này tôi mới nhận ra, biểu cảm trên gương mặt tộc trưởng không có gì tốt lành. Rõ ràng, chuyện này không chỉ đơn thuần là vì câu lẩm bẩm kia...
"À, ngài đang nói đến Dungeon & Stone ư? Nhưng... tại sao?"
Gã kia có vẻ hoàn toàn không hiểu mức độ nghiêm trọng của tình huống.
"Là ngươi..."
Một tia hối tiếc lướt qua đôi mắt của tộc trưởng, ngay sau đó là cơn giận dữ bừng lên.
Cảm thấy một nỗi bất an không thể lý giải, tôi vô thức bước sang bên cạnh.
Chính lúc ấy, ông ta nghiêng đầu và hỏi:
"Đây là một sự kiện nào đó sao? À, có phải do tôi nhận ra quá nhanh nên—"
Tôi không thể thấy chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có một tia lóe sáng chợt vụt qua, rồi tiếp theo là một âm thanh rợn người.
Shrrk—
Đó là toàn bộ những gì đã diễn ra.
Sau một khoảnh khắc im lặng, có tiếng bịch vang lên khi một cái đầu bị chặt lìa rơi xuống và lăn đi.
Một cảnh tượng tàn bạo đến mức phi thực, gần như không thể tin nổi.
Đôi mắt tôi đã truyền hình ảnh ấy đến não bộ, chính xác như những gì chúng đã thấy.
"..."
Một cái đầu người đã bị chém rơi ngay trước mắt tôi. Xương lộ ra, cùng với phần cơ bắp bị cắt ngang. Máu, thịt, và thứ gì đó màu trắng bắn lên mặt tôi. Cái gì vậy? Mỡ sao?
Hmm, tôi cũng không chắc.
Nó không gây sốc như tôi đã tưởng.
Không có cảm giác buồn nôn như trong phim hay truyện tranh, cũng không có sự sụp đổ tinh thần nghĩ rằng tất cả chỉ là mơ.
Pshuuuush!
Ngay cả khi tôi thấy một vòi máu phun ra từ cổ của một con người, trong đầu tôi chỉ có duy nhất một câu hỏi:
Tại sao tộc trưởng lại giết hắn ta?
“Orm, con trai của Kadua, đã bị một 'tà linh' nhập vào! Các chiến binh trẻ, hãy xóa hết những lời lẽ mà tà linh đã nói ra khỏi ký ức của các ngươi!”
Khi ngài tộc trưởng nói, các mảnh thông tin tự nhiên ghép lại trong đầu tôi.
Thông tin 1: Những người như tôi — những kẻ bước vào trò chơi — được coi là 'tà linh'.
Thông tin 2: Nếu điều này bị phát hiện, tôi sẽ chết.
Thông tin 3: Cái đầu lăn trên mặt đất kia có thể đã là của tôi.
Sau khi đi đến kết luận này, tôi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng — điều đó hoàn toàn hợp lý, kể cả khi tôi vừa chứng kiến một cái đầu bị chặt đứt.
“Vulkan! Ngươi phải mang xác chết này đi và báo cho đền thờ về chuyện này ngay lập tức!”
“Còn nghi lễ trưởng thành thì sao?”
“Chúng ta vẫn sẽ tiến hành!”
Dù máu đã đổ, nghi lễ trưởng thành vẫn tiếp tục.
Liệu những sự kiện như vậy có phổ biến ở nơi này không? Không ai tỏ ra ngạc nhiên, kể cả các chiến binh trẻ xung quanh tôi.
Có lẽ là vì tôi đã chơi quá nhiều trò chơi đầy bạo lực, nhưng dù không ai chỉ bảo, tôi vẫn biết chính xác mình phải làm gì.
---
– Đừng để ai phát hiện ra rằng bạn là một ‘tà linh’ và hãy hoàn thành nghi lễ trưởng thành một cách trọn vẹn.
Nếu đây là một trò chơi dễ thở hơn, hẳn thông báo kiểu đó đã hiện ra.
Tôi khắc sâu nhiệm vụ mới này vào tâm trí và buộc cơ thể mình phải ngừng run rẩy. Sau đó, dựa vào hành vi của những người khác làm khuôn mẫu, tôi giả vờ thể hiện nét mặt phù hợp.
Không ai được cảm thấy điều gì bất thường từ tôi.
Trong mắt họ, tôi phải trông không hề giống một 'tà linh' đang chiếm lấy thân xác của chủ nhân cơ thể này.
“Tiếp theo!”
Tôi chợt cảm thấy tim mình như ngừng đập khi ý nghĩ ấy tiếp tục vang lên trong đầu.
“Con trai thứ tư của Cenick, Serum, bước ra!”
Tôi không biết tên mình.
Đây là một vấn đề nghiêm trọng – một sai sót có thể khiến tôi mất mạng.
Sẽ trông rất đáng ngờ nếu tôi cứ đứng yên khi tên mình được gọi.
"Tiếp theo!"
Tất nhiên, tôi có thể giả vờ là nghe nhầm.
Điều đó có lẽ sẽ đáng tin hơn.
Nhưng nếu tôi bị hỏi rằng tôi có chắc chắn không, thì câu chuyện sẽ khác. Nếu tôi nhầm thì sao? Nếu vị tộc trưởng nghi ngờ và tra hỏi tôi thì sao?
Tôi sẽ không có cách nào để trả lời cả.
"Tiếp theo!"
Có lẽ sự lo lắng đã kích hoạt hormone trong não tôi.
Một sự lạc quan vô căn cứ bắt đầu dâng lên.
‘Nếu mình là người cuối cùng được gọi, thì có thể không cần phải biết tên mình là gì.’ – Một ý nghĩ yếu ớt.
"Tiếp theo!"
Tôi thấy xấu hổ với chính mình.
Dựa vào may mắn ư?
Với một kẻ chưa từng gặp may mắn trong đời như tôi? Chỉ riêng việc bị kéo đến nơi này khi đang chơi game đã là bằng chứng rõ ràng rồi.
Một kẻ khốn khổ như tôi muốn vượt qua khủng hoảng này thì cần một kế hoạch với tỉ lệ thành công cao hơn nhiều.
"Tiếp theo!"
Đó là lý do tôi tiếp tục quan sát xung quanh.
Với cằm hơi cúi về trước và ánh mắt liên tục quét qua biểu cảm, cử động và thói quen của những người khác, tôi chăm chú tìm kiếm.
Và chính lúc đó, tôi nghĩ ra một cách.
"Tiếp theo!"
Tất nhiên, cách này không đảm bảo tỉ lệ thành công 100%.
Nhưng thời gian thì gấp rút, và tôi buộc phải đưa ra quyết định cuối cùng.
Đây là con đường có khả năng sống sót cao nhất.
"Tiếp theo!"
"Tiếp theo!"
"Tiếp theo!"
Cuộc điểm danh cứ thế tiếp tục.
Với mỗi lần gọi, tôi âm thầm đếm khoảng 2 giây.
Tôi đã lặp lại việc đó tám lần thì điều đó xảy ra.
"Bjorn, con trai của Jandel, bước ra!"
Khoảnh khắc tôi chờ đợi cuối cùng đã đến.
Hai giây trôi qua kể từ khi cái tên được gọi, và vẫn không ai di chuyển.
Nhận ra điều đó, tôi bước lên. Tôi tiến về phía tộc trưởng với sự tự tin, vai và lưng tôi thẳng tắp.
Thịch.
Không phải là tôi không sợ.
Ngay cả khi tôi bước từng bước, tôi cũng chẳng chắc chắn rằng đó là tên của mình.
Thịch.
Nếu phán đoán của tôi sai, vị tộc trưởng điên loạn chắc chắn sẽ ngăn tôi lại vì đáng nghi.
Và ông ta sẽ hỏi: "Mẹ ngươi là ai?"
Tôi sẽ không thể trả lời được.
Nhưng.
Thịch.
Tôi không do dự.
Dù tim đập dồn dập, tôi vẫn giữ hơi thở đều đặn và tiếp tục bước tới.
Lý do rất đơn giản.
Tôi đã đánh giá đây là con đường có khả năng sống sót cao nhất.
"Chiến binh trẻ, hãy chọn vũ khí của ngươi!"
Sự lựa chọn của tôi hóa ra là đúng.
Ánh mắt của tộc trưởng không hề có vẻ nghi ngờ khi ông nhìn tôi.
Đó là ánh nhìn hiền hậu giống hệt như khi ông ta dành cho những chiến binh trẻ khác.
Kìm nén một cảm giác hưng phấn lạ lùng, tôi điều chỉnh lại hơi thở.
Tôi đã sống sót.
---
Chưa đầy 10 phút kể từ khi tôi mở mắt ra.
Nhưng tôi đã hoàn toàn chấp nhận thực tại mà mình đang đối mặt.
Với người khác, có thể tôi trông thật kỳ quặc...
Nhưng chối bỏ nó là vô ích.
Đây không giống một giấc mơ.
"Bjorn Jandel."
Từ giờ trở đi, tôi phải sống với cái tên này.
Không, không chỉ là cái tên; tôi phải hoàn toàn trở thành người man rợ này.
Tôi không biết điều này sẽ kéo dài bao lâu.
Liệu có thể quay về nhà được không, và nếu có, tôi cần làm gì để điều đó thành hiện thực...
Tôi vẫn chưa biết gì cả.
Ừm, có lẽ nếu tôi hoàn thành các điều kiện của trò chơi, tôi sẽ có thể quay về.
Nhưng ngay cả điều đó thì cũng còn quá sớm để xác định.
Thật lòng mà nói, tôi hy vọng là không phải vậy.
Ý tôi là, phiên bản 2D tôi còn chưa chinh phục nổi, làm sao tôi có thể vượt qua thứ này trong thực tế?
Có lẽ tôi sẽ phải sống ở đây suốt quãng đời còn lại.
"..."
Xét theo khía cạnh đó, việc chọn vũ khí là vô cùng quan trọng.
Tôi nghĩ mình có thể bị nghi ngờ nếu lưỡng lự quá lâu, nhưng tôi đã cẩn thận xem xét từng món vũ khí.
Một thanh kiếm một tay, một đại kiếm hai tay, một cây chùy, một quả chùy có xích, một cây giáo, một cây lao, một rìu hai tay, một lưỡi hái, một cây búa lớn, vân vân.
Không hề thấy cung tên hay trượng đâu cả.
Đám man rợ thô lỗ này thậm chí còn không thèm cân nhắc đến những công việc đòi hỏi sự tinh tế như trị liệu sư, pháp sư hay cung thủ.
Xét theo đặc điểm chủng tộc của họ, điều đó cũng hợp lý.
"Bjorn, con trai của Jandel! Chọn vũ khí của ngươi ngay đi!"
Khi tôi càng do dự, tộc trưởng bắt đầu hối thúc.
Tôi gom góp lại những suy nghĩ cuối cùng của mình.
Người man rợ, về bản chất, không có tài năng về phép thuật nhưng lại sở hữu năng lực thể chất đáng kinh ngạc.
Vì lý do đó, mỗi khi tôi chơi nhân vật man rợ trong game, tôi luôn trang bị cho họ vũ khí cận chiến và đưa họ ra tuyến đầu.
Tôi từng thử chơi kiểu man rợ dùng cung vì tò mò, nhưng kết quả rất đáng thất vọng.
Giá trị thực sự của họ luôn thể hiện trong các trận chiến tầm gần.
Và trong số những lựa chọn đó...
"Thứ này."
Sau một hồi suy tính kỹ lưỡng, tôi đã chọn vũ khí của mình.
"Hmm."
Lần đầu tiên, tộc trưởng – người luôn ca ngợi và ngưỡng mộ mọi lựa chọn – lại thể hiện một phản ứng kỳ lạ.
Tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm xúc của ông ấy.
"Bjorn, con trai của Jandel! Với lựa chọn này, ngươi đã trở thành một chiến binh!"
Tôi đã chọn một loại vũ khí mà chưa ai từng chọn trước đó.
---
Ngay lúc đó, trong một căn phòng tối nơi ánh sáng nhấp nháy vừa tắt hẳn.
[Đồng bộ hoàn tất.]
[Thông tin nhân vật và nhật ký đã được ghi lại và sẽ được gửi tới quản trị viên.]
Những chiếc quạt máy tính vốn im lặng trước đó bắt đầu quay vù vù, và ánh sáng rò rỉ từ màn hình đã chiếu sáng căn phòng trống.
Tuy nhiên, quá trình khởi động không diễn ra một cách bình thường.
Beep-beep-beep, beep, beep—
Trên nền đen của màn hình DOS, các dòng chữ hiện ra tương ứng với âm thanh bíp phát ra, như thể đang báo hiệu
một lỗi nào đó.
[Nghi lễ trưởng thành đã hoàn tất thành công.]
[Trang bị mới đã được trang bị.]
[Tổng cấp độ vật phẩm đã tăng thêm +12...]
"..."
Như thể ai đó vẫn đang gõ ra từng dòng chữ trong thời gian thực, những âm thanh ấy cứ lặng lẽ vang lên trong căn phòng không còn người chủ.
Không dứt, không ngừng.
'Bjorn Jandel'
Cấp độ: 1
Thể chất: 25 / Tinh thần: 35 / Siêu nhiên: 1
Cấp độ trang bị: 24 (Mới +24)
Chỉ số chiến đấu tổng hợp: 67 (Mới +6)
---