Chương 52: Hắc Thán thực sự bị bắt rồi
Tin tức có người trộm mèo trong đại viện khu thân nhân phía Đông lan truyền nhanh chóng.
Không ai ngờ tới trong khuôn viên trường đại học lại có người bẫy mèo, lại còn hành động vào 8-9 giờ tối, mà không phải là lúc nửa đêm.
Người ta phải công nhận rằng lá gan của tên trộm mèo lần này rất lớn.
Trong một khoảng thời gian, cư dân nuôi mèo trong khuôn viên trường đại học Sở Hoa, bao gồm các hộ trong đại viện khu thân nhân phía Tây đã buộc mèo nhà mình lại khi trời vừa tối và không thả ra ngoài cho dù chúng kêu gào rát cổ họng. Nếu quá khó chịu, họ sẽ mang mèo đến chỗ đám Tiểu Quách để triệt sản và nghe nói mấy con mèo đã triệt sản sẽ không còn ồn ào nữa. Bất kể như thế nào, cái này vẫn tốt hơn so với chạy ra ngoài rồi bị bắt, có lẽ chúng sẽ trở thành món ăn trên mâm của người khác nếu bị tóm được.
Vì vậy, việc kinh doanh của trung tâm thú cưng đám Tiểu Quách vô cùng tốt trong hai ngày qua. Ngay cả một số người không cho mèo nhà mình phẫu thuật, cũng chạy đến hỏi thăm một chút và xem có cách nào khiến mèo nhà mình ở nhà yên tĩnh được không.
Còn về kẻ gian trộm mèo bị tóm được đó, nhân viên của phòng bảo vệ đã phát hiện một chiếc xe máy ở cuối bức tường sân của đại viện khu phía Đông, trên đó treo vài bao tải dệt lớn và trong đó có vài con chim sẻ sống. Ngoài ra, trong đó còn có một số như mồi dụ mèo và chỉ cần nhìn mấy cái này thôi cũng biết tên đó đã làm chuyện này rất nhiều lần.
Theo lời khai của tên đó, bản thân hắn nghe thấy tiếng mèo kêu ở đây và chợt có hứng thú đến bẫy mèo. Ban đầu hắn dự định đến một tiểu khu cách chỗ này không xa và bên đó mới là mục tiêu chính của hắn.
Trịnh Thán nghe được những điều này khi ba Tiêu và mẹ Tiêu nói chuyện, nhưng cậu hoàn toàn không tin những gì kẻ gian trộm mèo đó khai. Trịnh Thán cảm thấy tên đó đến đây là vì cậu.
Nó quá trùng hợp. Cẩn thận theo dõi một con mèo như vậy, vừa mới kết thúc đã có người đến trộm mèo? Hơn nữa, hắn lại đến đại viện khu thân nhân phía Đông. Nói một cách tương đối, mèo ở đại viện khu phía Đông không hẳn là nhiều và ít hơn nhiều so với dân cư nuôi mèo ở một số tiểu khu riêng biệt. Tên đó cần gì phải bất chấp nguy hiểm đến đây bẫy mèo vào 8-9 giờ? Khoảng thời gian đó cũng trùng với thời điểm cậu thường hay ra ngoài?
Trong phòng ngủ, ba Tiêu cầm một quyển sách giáo khoa trong tay, nhưng sự chú ý của ông không đặt vào quyển sách. Ông cảm thấy chuyện này có cái gì đó không đúng và luôn cảm thấy bất an một cách khó hiểu. Bất kể như thế nào, tốt nhất là không nên để mèo nhà mình ra ngoài.
Ba Tiêu với Trịnh Thán đều có chung một suy nghĩ, nếu có nhiều chuyện không xác định và chúng đều đáng ngờ, tốt nhất là nên ngoan ngoãn ở nhà. Hơn nữa, không chỉ Trịnh Thán, mà ngay cả Đại Bàn cũng bị nhốt ở nhà và không cho phép nằm bò trên ban công trong những ngày này. Bà cụ rất quan tâm Đại Bàn, chỉ sợ con mèo mà mình vất vả luôn lớn, vỗ béo và có tình cảm bị bắt mất.
Cứ như vậy ở nhà một tuần, Trịnh Thán lại bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vì vậy, vào một buổi sáng, Trịnh Thán đã đi theo ra ngoài khi mẹ Tiêu dẫn Tiêu Viễn và Tiểu Dữu Tử ra ngoài.
Vì lý do an toàn, mẹ Tiêu bảo Trịnh Thán đi theo mình cho đến khi hai đứa trẻ được đưa đến trường tiểu học trực thuộc. Khi mẹ Tiêu đi chợ mua thức ăn, Trịnh Thán chắc chắn sẽ không đi theo, nhưng bà lại không yên tâm để cậu chạy khắp nơi và dặn dò cậu đợi ở trên bãi cỏ trước trường tiểu học trực thuộc.
Nắng sớm ló dạng không lâu, nhiệt độ gần đây bắt đầu tăng lên, nhiều hoa trong trường đang nở rộ, chim chóc hót líu lo và ỉa bậy khắp nơi.
Chuông vào tiết vang lên, bất kể là học sinh của trường tiểu học trực thuộc hay sinh viên của đại học, ai có tiết học đều bắt đầu vào học và con đường lại trở nên yên tĩnh.
Trịnh Thán nằm bò trên một tảng đá phong cảnh. Quả nhiên, thỉnh thoảng ra ngoài hít thở không khí trong lành vẫn tốt hơn.
Trước khi ngáp xong một cái, Trịnh Thán đột nhiên có dự cảm nguy hiểm. Cảm giác giống như lần trước bị theo dõi, nhưng tình huống lần này lại mang theo một cảm giác khủng hoảng mãnh liệt hơn nhiều. Đây là lần đầu tiên Trịnh Thán cảm thấy như vậy kể từ khi cậu biến thành một con mèo.
Cậu cảnh giác nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở trên một thanh niên mặc bộ đồ thể thao màu xám. Thanh niên kia đeo ba lô, khẩu trang, hai tat đúi vào túi và trông giống một học sinh bình thường.
Bởi vì dịch SARS năm ngoái, nhiều người đã đeo khẩu trang khi đi ra ngoài. Mặc dù hiện nay không có nhiều người đeo khẩu trang, nhưng hoặc nhiều hoặc ít vẫn đeo và ngay cả những người đi làm bằng xe điện nhỏ trong thành phố đôi khi cũng đeo. Bầu không khí trong nội thành của thành phố Sở Hoa không tốt lắm, nhiều nơi đang thi công và bụi bặm rất nhiều, cho nên việc đeo khẩu trang cũng không quá nổi bật và bị ai chú ý.
Mặc dù tên này đeo khẩu trang, nhưng Trịnh Thán vẫn nhận ra được hắn.
Đây là thằng cha theo dõi cậu lần trước!
Bây giờ Trịnh Thán đã nhận ra, cậu nhất định phải cảnh giác. Khi nhìn thấy đối phương đi về phía mình, Trịnh Thán không chuẩn bị 'cứng đối cứng' . Lúc này, người xung quanh rất ít và điều này thực sự rất bất lợi với cậu.
Tuy nhiên, Trịnh Thán cảm thấy đau nhói ở lưng ngay khi cậu chuẩn bị chạy.
"Meo —— "
Tiếng kêu bị ngắt quãng giữa chừng bởi vì không còn sức lực.
Cảm giác tê dại đã bắt đầu nhanh chóng lan ra toàn thân, tầm mắt mơ hồ và ý thức dần dần thoát khỏi sự khống chế của bản thân.
Trịnh Thán lăn xuống khỏi tảng đá phong cảnh kia và quay lưng về phía người kia. Trịnh Thán chật vật kéo thẻ thú cưng ở trên cổ xuống và lúc này cậu vô cùng biết ơn vì sợi dây thẻ tên cho mèo của mình có tính đàn hồi.
Cho dù bị bắt, Trịnh Thán cũng phải thông báo cho đám ba Tiêu biết rằng cậu xảy ra chuyện ở đây.
Trịnh Thán tháo thẻ tên cho mèo ra, ném nó vào góc dưới cùng của đá phong cảnh và sau đó cậu cố gắng hết sức chui vào bụi cây bên kia. Thật không may, thuốc mê quá mạnh, tay chân đã mềm nhũn, cậu chưa chạy được hai bước đã ngã xuống đất. Trên lưng còn cắm một cây kim.
Má nó! Bắt mèo lại dùng cả súng gây me!
Trong lúc mơ mơ màng màng, Trịnh Thán nhận thấy có người đến gần, sau đó bị nhấc một chân lên, nhét vào trong túi và xung quanh là một mảng tối đen như mực...
Thanh niên kia tỏ ra hơi lo lắng và vội vàng. Khi thấy có người đi xe đạp đi ngang qua, hắn nhanh chóng chạy đến nhét con mèo vào trong ba lô và sau đó vội vàng rời đi, mà không hề phát hiện thẻ tên cho mèo ở góc dưới tảng đá phong cảnh.
Sau khi đi mua thức ăn xong, mẹ Tiêu xách mấy túi lớn, còn mua xương sườn và chuẩn bị làm một bữa thịnh soạn cho mọi người bồi bổ hôm nay. Thế nhưng, bóng dáng của con mèo nhà mình đã không còn ở trên bãi cỏ khi cô quay lại. Trước khi đi, mèo nhà mình vẫn nằm bò trên tảng đá, chẳng lẽ nó đi chơi sao?
"Hắc Thán ——"
Sau khi gọi hai lần, mẹ Tiêu tìm kiếm xung quanh bãi cỏ. Cho đến khi ra phía sau tảng đá phong cảnh kia, cô tìm thấy thẻ tên cho mèo rơi ở đó.
Mẹ Tiêu hỏi những người xung quanh, nhưng không ai chú ý đến tình huống ở đây. Tuy nhiên, một giáo sư cố vấn trong khu giảng dạy của trường tiểu học trực thuộc nói rằng mình đã nhìn thấy một ngừi đàn ông đeo khẩu trang đang đi đến bãi cỏ khi mình ra khỏi văn phòng. Nhưng hắn không thể nhìn thấy rõ tình huống trên bãi cỏ từ góc độ ở đây.
Mẹ Tiêu vội vàng lấy điện thoại di động ra và gọi cho ba Tiêu, mà không để ý đến thức ăn trong tay. Dựa vào những gì cô biết về mèo nhà mình, nếu mình đã bảo nó đợi ở đây, nó cũng sẽ không 'vô duyên vô cớ' rời đi , chứ đừng nói đến việc ném thẻ tên cho mèo ở đây. Mèo nhà mình thông minh như vậy...
Khi nghĩ đến chuyện bắt mèo mấy ngày trước, mẹ Tiêu rất lo lắng, chẳng lẽ nó thực sự bị bắt mất sao?!
Trong tòa nhà giảng dạy phía bên kia, ba Tiêu đang dạy trong lớp. Khi nhận thấy điện thoại di động trong túi rung lên, ông hơi nhìn vào màn hình điện thoại di động và cau mày lấy điện thoại di động ra rồi đi ra khỏi phòng học.
Giáo viên thường không được phép nghe trả lời điện thoại trong giờ học, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp ra. Sau khi nhìn thấy số điện thoại của mẹ Tiêu, ba Tiêu biết chắc chắn là có chuyện gì đó khẩn cấp, nếu không bà ấy sẽ không gọi điện thoại cho dù biết rõ hai tiết đầu buổi sáng ông phải lên lớp.
Đám sinh viên ngồi trong lớp nhìn thấy phó giáo sư Tiêu đi ra ngoài nghe điện thoại, một lúc sau ông đi vào với vẻ mặt đầy nghiêm túc, tắt máy chiếu, bảo mọi người tự học và vội vàng rời đi.
Sau khi thanh niên bắt được Trịnh Thán vội vàng ra khỏi phạm vi khuôn viên trường đại học Sở Hoa, hắn vốn định tìm một nơi để xử lý mèo, nhưng lúc này điện thoại di động trong túi lại reo lên.
"Chú, có chuyện gì vậy?"
"Một tiếng nữa ta sẽ rời đi, nếu muốn đi thì cậu phải nhanh chóng đến đây!" Đầu bên kia tỏ ra hơi bất an lo lắng.
"Tại sao lại gấp như vậy? Không phải cậu nói buổi tối mới xuất phát sao?"
"Không được, tình huống khẩn cấp, cậu mau tới đây đi!" Nói xong, đầu bên kia cúp điện thoại.
Thanh niên hơi do dự, nghiến răng nghiến lợi, cứ rời đi trước rồi nói tiếp, một con mèo thì xử lý lúc nào chẳng được! Chỉ là việc đòi tiền chuộc sẽ hơi rắc rối mà thôi.
Một giờ sau, thanh niên xuất hiện trong một nhà kho ở ngoại ô. Trong nhà kho phía trước có một xe chở hàng nhỏ, dựa bên cạnh là một người đàn ông khoảng 45 tuổi đang hút thuốc.
Sau khi nhìn thấy thanh niên, người kia sốt ruột nói: "Tại sao bây giờ mới đến!"
"Gặp một chút rắc rối." Thanh niên không nói gì thêm và lấy ba lô ra cho người kia xem.
Sau khi hút một hơi thật dài, người kia vứt tàn thuốc đi, nhận lấy ba lô rồi kéo khóa ra, nhìn thấy bên trong là một con mèo đen và nhấc chân mèo lên để xem xét. "Không tệ lắm, nó có thể bán được với giá cao. Lông cũng không tệ, đến khi đó xử lý cẩn thận một chút chắc chắn sẽ có người mua."
"Con mèo này xử lý ra sao? Chủ thuê bảo cháu giết nó đi, khi cháu đang định ném thẳng nó xuống sông, thì chú lại gọi đến."
"Vứt đi làm gì!" Người kia trừng mắt nhìn thanh niên. "Con mèo này được chăm sóc rất tốt. Nếu may mắn, cộng thêm thịt với bộ lông bóng mượt, chúng ta có thể bán được vài trăm tệ. Loại lông đen tuyền này rất hiếm đó."
"Cũng được." Thanh niên cũng đồng ý, nếu có thể bán được tiền, ai mà không muốn chứ?
Người kia xách con mèo vào trong xe chở hàng và ném vào trong lồng.
Thùng của xe chở hàng cỡ trung này chất đầy lồng nhốt mèo, những con mèo được chia thành nhiều loại tùy theo ngoại hình với giá bán và được nhốt ở trong những chiếc lồng khác nhau. Gần bên ngoài khoang là một ít hộp các tông lớn, bên trong chứa một ít đồ lặt vặt. Bọn họ thuận tiện làm thuê giúp người khác và cũng kiếm tiền bằng nhiều cách.
Sau khi ném mèo vào chuồng ở tầng trên cùng, người kia đóng cửa thùng xe lại, leo lên ghế tài xế và lái xe rời đi.
Thanh niên ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, trước đó không có thời gian để hỏi một số vấn đề, cho nên hắn đã kìm lại cho đến bây giờ.
"Chú, tại sao chúng ta lại đi gấp như vậy?"
"Không biết hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì, có người đến kiểm tra và phát hiện mấy tên buôn mèo cùng nghề có giấy chứng nhận giả, ngay cả xe cũng bị tịch thu. Ta sợ rằng bọn họ sẽ điều tra sâu hơn, cho nên cứ chạy trước rồi nói tiếp." Lần này bắt không được nhiều mèo, mấy cái lồng trong thùng xe chưa được chất đầy, nếu không phải sự việc quá khẩn cấp, hắn sẽ đợi thêm vài ngày nữa. Cho dù không có mèo để trộm, hắn vẫn có thể đánh thuốc mê mấy con chó. Hôm qua hắn còn nhìn thấy mấy con chó trông to lớn khỏe mạnh.
"Điều tra sâu hơn sao? Không thể nào? Trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy." Thanh niên kinh ngạc nói.
"Dù sao, mấy tháng tới chúng ta sẽ không đến thành phố Sở Hoa, tình hình ở đây khá căng thẳng. Thật là xui xẻo, trước kia chưa từng xảy ra tình huống như vậy, không phải đám người kia đều 'mở một con mắt, nhắm một con mắt' sao? Tại sao bây giờ cả đám lại đột nhiên làm việc nghiêm túc như vậy..." Tên kia vừa lái xe vừa phàn nàn.
Thanh niên mặc bộ đồ thể thao phớt lời lời than phiền của họ hàng, lấy điện thoại di động ra rồi bắt đầu gọi điện. Hắn chưa bao giờ gặp người thuê đó, nhưng hắn chỉ nhận việc thu tiền mà thôi, có gặp hay không cũng không quan trọng.
"Mèo đã xử lý xong, khi nào anh chuyển tiền cho tôi?" Thanh niên đồ thể thao hỏi.
"Con mèo đã chết chưa?" Đầu bên kia hỏi.
"Đã bị súng gây mê bắn trúng, nếu không chịu nổi, có lẽ nó sẽ chết thẳng cẳng. Cho dù chịu nổi cũng vô dụng, chú tôi sẽ mang nó về phía nam và bán cho chợ bên đó. Nó qua đấy là biến thành món ăn luôn. Ngài không cần phải lo lắng về cái này."
[ngẻo/toi/chết/chết thẳng cẳng (死翘翘): mang hàm nghĩa mỉa mai, khôi hài ]
Người ở đầu bên kia im lặng và không lên tiếng.
Thanh niên cho rằng đối phương không muốn trả tiền và nóng nảy. "Gần đây tình hình ở thành phố Sở Hoa khá căng thẳng, nhưng ngài thúc giục phải xử lý gấp. Tôi cũng bất chấp nguy hiểm bị phát hiện để làm việc giúp ngài, mua súng gây mê mất mấy ngàn tệ, toàn bộ tiền đặt cọc mà ngài đã ứng trước đó được đập hết vào đấy. Ngài không thể lạnh lùng như vậy được."
"... Cứ yên tâm, lát nữa ta sẽ chuyển 30.000 tệ đã giao hẹn. Ngoài ra, sau này đừng liên lạc với ta."
Nói xong, đầu bên kia cúp điện thoại.
Khi nghe thấy tiếng 'tút tút' trong điện thoại, thanh niên mắng chửi.
"Sao thế? Người kia muốn xù tiền sao?" Người lái xe hỏi.
"Ai biết được!" Thanh niên cười mỉa mai.
"Cháu còn mua súng gây mê cho con mèo kia sao?' Người lái xe khinh thường nói.
"Cháu đã hỏi xung quanh, nghe nói con mèo kia được huấn luyện và người thuê cũng nói rằng con mèo đó rất tinh ranh. Cháu thậm chí phải rất cẩn thận khi theo dõi nó." Thanh niên vừa nói vừa dần dần chuyển chủ đề và không đề cấp đến người thuê kia đưa tổng cộng bao nhiêu tiền. Thực ra, hắn ta đã mua lại khẩu súng gây mê second hand kia từ một người bạn chỉ với giá vài trăm tệ. Cho dù người thuê không trả tiền, hắn vẫn kiếm hời."
Người đến đại viện khu phía Đông để bẫy mèo đó là do thanh niên này liên lạc. Hắn lợi dụng tên đó để thăm dò một chút, tất nhiên sẽ tốt hơn nếu bẫy được mèo, chỉ mất vài chục tệ là có thể tống được đối phương đi. Nhưng kết quả đã chứng minh, con mèo kia thực sự không dễ bắt chút nào. Đúng lúc một người bạn có sẵn súng gây mê, thanh niên đã mua lại. Nhưng con mèo kia không ra ngoài trong vài ngày tiếp theo, hắn cũng không tìm được cơ hội để ra tay. Thời gian kéo dài quá lâu, hắn buộc phải cấp tiến hơn một chút. Không rõ quanh đó có camera hay không, nếu như có, tốt nhất là hắn nên ở lại phía nam tránh một khoảng thời gian.
Bắt một con mèo lại phải dùng đến súng gây mê, bản thân thanh niên chưa bao giờ nghĩ đến điều này trước đây.
Trong thùng của xe chở hàng cỡ trung này, lồng tre được đặt ở trên cùng, Trịnh Thán chen chúc một chỗ với vài con mèo khác.
Rất nhiều mèo trong lồng bị đánh thuốc, đầu óc không tỉnh táo mê man và không kêu to. Ngay cả những con mèo tỉnh táo cũng chỉ thỉnh thoảng kêu 'meo meo' , có lẽ chúng không còn sức lực để kêu.
Trịnh Thán đang hôn mê cũng không biết rằng sự biến mất của cậu đã bùng nổ một 'cơn bão' ở thành phố Sở Hoa. Một lượng lớn tay buôn mèo bị bắt, nhiều xe tải chuyên chở chó mèo sống bị tạm giữ ngay tối hôm đó.
Ba Tiêu sử dụng mối quan hệ để xem đoạn phim từ camera an ninh ở trường tiểu học trực thuộc đó và có thể lờ mờ nhìn thấy bãi cỏ bên đó. Mặc dù hình ảnh không rõ ràng, nhưng nó cũng đủ để xác nhận rằng mèo nhà mình đã bị bắt mất.
Ba Tiêu đã nhờ một vài người bạn, còn có đám Vệ Lăng, Hà Đào giúp đỡ. Bọn họ tìm kiếm mèo khắp nơi, kể cả những xe chở hàng bị tạm giữ và một số nơi bán mèo. Bất cứ con mèo đen nào được tìm thấy, chúng đều được gửi đến một nơi và chờ đám ba Tiêu nhận dạng.
Thật đáng tiếc, Trịnh Thán không nằm trong số này.
Đêm hôm đó, nhiều người không ngủ.
Đồng thời, sự việc này đã gây ra một số xung đột lợi ích, nhiều cuộc đấu tranh trong sáng ngoài tối diễn ra không ngừng. Trịnh Thán cũng không hề biết những thứ này.
Liều thuốc mê mà thanh niên kia sử dụng khá nặng. Nếu là một con mèo bình thường, có lẽ nó sẽ không chịu nổi và chết thẳng cẳng luôn. Cho dù có thể chịu nổi, nó cũng sẽ hôn mê vài ngày, nhưng Trịnh Thán khá đặc biệt.
Trịnh Thán đã tỉnh lại sau khi bất tỉnh vài giờ. Nhưng ngay cả sau khi tỉnh dậy, toàn thân cậu vẫn yếu ớt và không có sức lực.
Xung quanh đều là mùi lạ và mèo lạ, Trịnh Thán có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi và hoang mang của chúng. Đói khát, chỉ có thể chịu đựng. Vài con mèo đang kêu nhỏ giống như nghẹn ngào.
Trịnh Thán nhìn vào thùng xe tối tăm, cái lồng mà cậu bị nhốt cách cửa thùng khá gần. Có gió lùa vào qua khe hở của cửa thùng xe và khiến cho Trịnh Thán tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bên ngoài khe cửa là một mảng tối đen như mực.
Đêm, còn dài bao lâu nữa?
Trịnh Thán nằm trong lòng và suy nghĩ về kế hoạch ứng phó với những gì sắp tới. Thế nhưng, Trịnh Thán lại chìm vào giấc ngủ trong lúc suy nghĩ miên man.
Trong giấc mơ, Trịnh Thán nhìn thấy thành phố mà mình đã sống suốt 20 năm và thấy được bản thân của trước đây...