Chương 55: Người anh em, giao thẻ tên cho mèo ra đây!
Khi nói đến Nam Thành, người ta sẽ luôn nghĩ đến tốc độ phát triển mang sắc thái vô cùng truyền kỳ của nó.
Đô thị quốc tế này luôn thu hút vô số người mang theo ước mơ đến.
Năm nay, tàu điện ngầm mở cửa hoạt động, xí nghiệp nhỏ và vừa gia nhập thị trường, lực lượng dân gian trỗi dậy, .v.v... Tất cả đều thúc đẩy sự phát triển của Nam Thành.
Những người mặc vest cầm cặp tài liệu đi qua đi lại vội vàng trên phố và những thanh niên ăn diện quần áo thời trang càng ngày càng trở nên lòe loẹt phô trương hơn.
Trịnh Thá ngồi trên thùng xe của xe bán tải và ngẩng đầu nhìn lên những tòa cao ốc cao vút bên ngoài.
Những tòa nhà giống như cột mốc quay ngược đã mở ra một cánh cửa trong ký ức của Trịnh Thán và cậu có cảm giác tựa như không biết bây giờ là năm nào khi đột nhiên nhìn thấy những thứ này.
Ánh mắt trời hơi chói mắt, nhưng nhiệt độ lại rất ấm áp. Nếu bản thân đang ở trong một môi trường khá yên bình, Trịnh Thán sẽ không ngại chợp mắt một lúc. Thật không may, nơi này không phải.
Trịnh Thán rất quen thuộc với thành phố này, ngoài những địa điểm vui chơi mà bản thân thường xuyên lui tới, cậu còn lái xe đến một số nơi khác. Khi đó bản thân thích mang theo cô gái mà mình thích ra ngoài vui chơi khắp nơi khi không có việc gì làm, cho nên cậu có thể nhớ được rất nhiều nơi.
Tuy nhiên, dù sao hiện tại có sự chênh lệch về thời gian, thành phố này mỗi năm đều có sự thay đổi và khi so sánh với diện mạo mấy năm sau, nó trông có vẻ trẻ trung, nhưng nó không mất đi sức sống và sôi động.
Trạm dừng xe buýt với biển báo trên đường luôn nói cho Trịnh Thán biết hướng đi và tuyến đường lái xe của xe bán tải.
Trịnh Thán rất vui khi xe bán tải chạy vào trung tâm thành phố. Tuy nhiên, niềm vui này không kéo dài được quá lâu và xe bán tải này đã chạy vào một tiểu khu.
Khu dân cư này ở Nam Thành không cao cấp lắm và quy mô cũng không lớn.
Sau khi xe bán tải dừng lại, Trịnh Thán lập tức nhảy xuống, mà không để cho tài xế kia phát hiện.
Sau khi nhảy xuống khỏi xe, Trịnh Thán tìm một nơi để trốn trước tiên. Cậu không biết lúc này thái độ của Nam Thành đối với mèo hoang như nào? Liệu họ có lập tức bắt lại nếu trên đường nhìn thấy mèo hoang hay không? Nếu bản thân thực sự bị bắt lại khi là mèo hoang, Trịnh Thán cũng không dám chắc lần nào mình cũng có thể trốn thuận lợi trốn thoát.
Bây giờ đã gần giữa trưa, nhiệt độ tầm khoảng 20 độ và ấm áp hơn một chút so với thành phố Sở Hoa.
Trịnh Thán trốn vào một góc, lỗ mũi giật giật, ngửi được mùi hôi thối trên cơ thể. Toàn thân hơi ngứa ngáy, không biết có phải là do bọ chét hay không. Cậu bị nhốt chung với nhiều con mèo khác trong cùng một lồng, khả năng lây nhiễm bọ chét rất cao khi có nhiều mèo như vậy ở trong cùng một phòng.
Thật đúng là một chuyện phiền phức!
Trịnh Thán chưa tắm kể từ khi bị bắt cho đến nay. Cơ thể phủ đầy bụi bẩn, có lẽ có một ít vết máu dính trên đó. Khi mở lồng nhốt chó ra, xung quanh kệ có rất nhiều vết máu đã khô hoặc chưa khô, cho nên Trịnh Thán khó tránh khỏi bị dính một ít và bây giờ vẫn còn mùi. Tuy nhiên, điều đáng mừng là màu lông trên người khiến cho những vết bẩn này không quá rõ ràng và trông không quá nhếch nhác thảm hại. Nếu lông là màu trắng, mọi thứ sẽ phức tạp hơn và không dùng sữa tắm cũng khó rửa sạch được, cho nên Trịnh Thán rất vui khi bộ lông trên người mình hoàn toàn là màu đen.
Trịnh Thán chưa bao giờ liếm lông của mình, giờ đây không ai có thể đun nước nóng chải lông giúp, cho nên cậu cần phải tự tìm cách giải quyết. Để bản thân không trông giống mèo hoang, cậu cần phải giữ mình sạch sẽ và lông mượt.
Trịnh Thán tìm kiếm khắp tiểu khu, cuối cùng lựa chọn một cái ao nhân tạo, bên trong còn nuôi một ít cá nhỏ như cá chép Koi. Ao chắc hẳn được vệ sinh thường xuyên, nước khá sạch và hòn non bộ được bảo dưỡng rất tốt.
Nhân lúc giữa trưa không có nhiều người đi lại ở bên ngoài, Trịnh Thán nhảy xuống ao bơi một vòng, dựa vào hòn non bộ để kì cọ, rửa sạch những vết bẩn bám dính trên cơ thể, vuốt phẳng những sợi lông xoăn lại trên người một chút. Sau khi kì cọ một lúc, Trịnh Thán chơi đùa với lũ cá một chút, đuổi chúng chạy khắp ao. Tuy nhiên, Trịnh Thán không có chút hứng thú nào với cá sống và cậu sẽ không ăn chúng.
Sau khi cảm thấy bản thân đã sạch sẽ, Trịnh Thán bước ra khỏi ao và rũ lông để loại bỏ nước bám trên người. Đôi khi Trịnh Thán tự hỏi tại sao mèo lại liếm lông của mình khi trên người có nước, trong khi chó lại ra sức rũ lông hoặc chà xát xuống đất khi trên người có nước. Đặc biệt là những con chó lông dài như Sahara ở đại viện phía Đông, chà sát khắp nơi sau khi tắm xong, cho nên chủ nhân của nó phải xích lại mỗi lần tắm.
Lông trên người Trịnh Thán không dài, lắc mình cũng không thể rũ bỏ được nhiều nước và cậu còn cảm thấy hơi lạnh khi gió thổi vào người. Bây giờ Trịnh Thán không thể bị ốm, có lẽ cậu sẽ bị vứt bỏ hoặc xử lý theo những cách khác như một thứ bệnh dịch nếu bản thân sinh bệnh. Sau khi nhìn xung quanh, Trịnh Thán thấy một cái khăn tắm phơi trên ban công của một hộ gia đình sống ở tầng 1. Cậu chạy đến đó, dùng móng vuốt kéo cái khăn và lau sạch lông trên người. Trịnh Thán đã thành thạo làm loại chuyện này.
Không sữa tắm, chất lượng nước trong ao cũng chỉ như vậy, tắm không sạch lắm, nhưng cậu cũng cố chịu và nó vẫn tốt hơn so với không tắm. Trịnh Thán cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn rất nhiều sau khi tắm.
Để lông khô nhanh hơn một chút, Trịnh Thán nhảy lên cây và tìm một nơi có ánh mặt trời để phơi nắng
Tiểu khu khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chó sủa, cây xanh cũng không tệ, nhưng nó không thoải mái như ở đại viện khu phía Đông của đại học Sở Hoa.
Bây giờ Trịnh Thán đã hình thành một thói quen là thích so sánh với đại viện khu phía Đông ở bất cứ nơi nào cậu đến.
Sau khi ngáp một cái, Trịnh Thán đổi tư thế, lông ở phần lưng đã gần khô, nhưng lông ở phần bụng vẫn chưa, cho nên cậu nằm nghiêng và tiếp tục phơi nắng ở góc độ khác.
Thật nhớ cái máy sấy tóc dành cho trẻ em của nhà Tiêu quá đi.
Trịnh Thán nhắm hai mắt nghỉ ngơi, vểnh tai lên. Bản thân phải luôn có lòng cảnh giác mọi lúc, nếu không cậu sẽ bị bẫy. Trịnh Thán cũng không dám bất cẩn bất cứ lúc nào bởi vì có kinh nghiệm bị bắt trước đó, huống chi là ở trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này.
Thỉnh thoảng sẽ có người đi lại xung quanh, chỉ cần bọn họ không đi về phía bên này, Trịnh Thán sẽ không đứng dậy bỏ chạy và cố gắng hết sức tiết kiệm thể lực. Dù sao, hiện tại không phải là những ngày tháng cậu có thể về nhà mở tủ lạnh bất cứ khi nào muốn ăn.
Tiếng bước chân nhỏ truyền tới hay đó chỉ là âm thanh 'sột soạt' cọ xát vào cỏ khi đi ngang qua. Tai Trịnh Thán giật giật, đây không phải là tiếng của người, cũng không phải của chó, cậu biết âm thanh chân chó đi trên mặt đất, cho nên nó cùng một loại.
Trịnh Thán mở mắt ra nhìn sang. Một con mèo Ba Tư màu trắng đi về phía này với những bước đi tao nhã.
Nhiều người cho rằng mèo Ba Tư bẩm sinh đã có vẻ ngoài 'cưng chiều từ nhỏ' và mang lại cho người ta cảm giác cao quý lộng lẫy giống như một quý tộc, mèo bản địa không thể so được.
Trịnh Thán mặc kệ nó cao quý hay không cao quý, lúc này cậu đang nhìn chằm chằm vào cái thẻ tên cho mèo trên cổ của con mèo Ba Tư kia. Cậu vẫy đuôi như thể mình đã có một cách hay...
Cho dù lông trên người khá sạch sẽ, nhưng cậu cũng không gì đảm bảo. Đó không phải là cách trực tiếp nhất và nhanh nhất để người dân trong thành phố phân biệt được mèo hoang với mèo thú cưng. Thẻ tên cho mèo giống như thẻ căn cước của một người. Nó đóng vai trò quan trọng trong một thành phố lớn như vậy, đôi khi nó có thể thay đổi thái độ của người đi đường với bạn.
Việc có thẻ tên cho mèo chứng tỏ chủ nhà khá quan tâm đến mèo và đồng thời cũng nói cho mọi người biết rằng con mèo này có chỗ dựa.
Để thoát khỏi ấn tượng về mèo hoang, Trịnh Thán còn phải ra tay từ thẻ tên cho mèo. Dù sao, bản thân không trông giống mèo nổi tiếng, chỉ cần ra ngoài lăn lộn vài lần và dính ít bụi trên người là đủ khiến cho mọi người cho rằng cậu là mèo hoang.
Con mèo Ba Tư kia không biết suy nghĩ của Trịnh Thán, cũng không biết đến sự tồn tại của cậu. Nó chắc chắn không biết ai đó đang có chủ ý với cái thẻ tên cho mèo của mình, vẫn sải bước một cách tao nhã đi về phía mấy cây đại thụ bên này. Nó bước đến một cái cây, mài móng vuốt, đi tiểu vòng quanh cây để đánh dấu chủ quyền lãnh thổ hay cái gì đó. Con mèo tao nhã đến mấy đi chăng nữa, nó cũng không bao giờ mất đi một số bản năng tự nhiên.
Trịnh Thán không nằm nữa, lặng lẽ rời khỏi cành cây và đợi ở đó.
Con mèo Ba Tư kia vẫn đắm chìm trong thế giới của mình và có lẽ nó định đi đến cái ao bên cạnh để ngắm cá sau khi lượn quanh mặt đất xong. Khi con mèo kia vểnh đuôi và đi ngang qua cái cây mà Trịnh Thán đang nấp, cậu chớp lấy cơ hội và nhảy về phía nó.
Khi ở đại viện khu phía Đông, Trịnh Thán đã theo dõi đám Cảnh Sát Trưởng và A Hoàng chơi đùa đánh nhau. Cậu biết những kỹ năng mà mèo sử dụng nhiều nhất như cào, tát với động lượng giống như đánh quay hoặc ôm chặt rồi cắn và sau đó dùng chân đá liên tiếp.
Vì vậy, để tránh những tình huống đó xảy ra, Trịnh Thán đã cưỡi lên lưng con mèo Ba Tư và không cho đối phương có cơ hội trở mình đứng dậy sau khi vồ đến.
Con mèo Ba Tư này ra sức vùng vẫy, phát ra tiếng 'meo meo' giận dữ, nhưng rốt cuộc sức lực của nó cũng không mạnh bằng Trịnh Thán.
Trịnh Thán ghì nó trên mặt đất, dùng móng còn lại cởi cái vòng cổ mèo trên cổ nó.
Vòng cổ mèo được làm bằng da, có kiểu khóa giống như thắt lưng, mà không phải là kiểu dây chun mà Trịnh Thán đã đeo trước đây. Thẻ tên cho mèo có màu 'vàng thổ hào' và chữ được chạm khắc kim loại.
[vàng thổ hào (土豪金): thường dùng để chỉ vàng hoặc các món đồ bằng vàng. Mang hàm nghĩ đùa cợt, dùng để mô tả sản phẩm cường điệu hơn với màu vàng làm chủ đạo và có xu hướng phô trương ]
Để ghì được con mèo, bạn còn phải đảm bảo không gây thương tích đến mức chấn thương bên trong hoặc gãy xương và thực sự rất khó để kiểm soát sức mạnh. Hơn nữa, lông trên cơ thể mèo vừa dày vừa dài, tay ấn lên dễ dàng bị trượt và Trịnh Thán đã tốn rất nhiều sức lực. Đúng như dự đoán, dùng tay người ấn lên vẫn dễ dàng hơn và móng mèo không có sự khéo léo của con người. Khi cởi vòng cổ mèo, cậu suýt bị con mèo xoay người lại và cào nhiều lần.
Con mèo này trông có vẻ rất hiền lành ôn hòa, nhưng nó rất hung dữ cáu kỉnh khi bị đè xuống.
"Meo meo ——" Mèo Ba Tư bị đè xuống đất gầm gừ như thể sắp cào Trịnh Thán ngay lập tức và giọng nói tràn đầy tức giận.
Meo meo cái con mẹ ấy! Tao chỉ mượn thẻ tên cho mèo để dùng thôi! Hãy ngoan ngoãn giao thẻ tên cho mèo ra đây đi.
Không ai có thể ngờ rằng con mèo có vẻ ngoài cao quý này là một con mèo hoang ngay cả khi nó không có thẻ tên cho mèo. Hơn nữa, chủ nhân chắc chắn sẽ cho nó một cái thẻ mới sau khi làm mất cái thẻ tên cho mèo.
Để đảm bảo an toàn cho bản thân, Trịnh Thán chỉ có thể cướp từ người anh em này.
"Ồ, hai con mèo kia đang làm gì vậy? Đánh nhau sao?" Giọng nói của một cô bé vang lên cách đó không xa.
Trịnh Thán nhìn về phía đó, thấy hai đứa trẻ và chúng không lớn bằng Tiêu Viễn. Cô bé vừa mới lên tiếng cũng tầm tuổi Tiểu Dữu Tử. Giữa họ và Trịnh Thán cách nhau một cái ao, cho nên cậu không lo bọn họ sẽ chạy đến ngay lập tức.
Bên cạnh cô bé còn có một cậu bé khoảng 10 tuổi và nó lập tức che mắt cô bé lại sau khi nhìn thấy tình huống bên Trịnh Thán. "Ơ kia, ban ngày ban mặt, xấu hổ chết đi được!"
Trịnh Thán: "..."
Xấu hổ cái con mẹ nhà cậu!
Tiểu tử này muốn đi đâu vậy?!
Sau khi nhìn hai đứa trẻ kia bỏ chạy, Trịnh Thán tiếp tục vật lộn với cái vòng cổ mèo.
Sau khi vất vả cởi được vòng cổ mèo từ trên cổ của con mèo Ba Tư này, Trịnh Thán ngậm cái vòng cổ trong miệng và lùi lại. Tuy nhiên, con mèo Ba Tư này không lao đến tấn công Trịnh Thán sau khi xoay người và đứng dậy. Nó cong lưng cảnh giác nhìn Trịnh Thán và sau đó bỏ chạy. Có lẽ nó chạy về nhà tìm kiếm sự an ủi.
Sau khi ngậm vòng cổ mèo và trèo lên cây, Trịnh Thán điều chỉnh độ chặt lỏng để bản thân có thể tháo nó ra bất cứ lúc nào và như vậy trông rộng hơn một chút. Thẻ tên cho mèo vàng sáng bóng trên bộ lông màu đen quá nổi bật bắt mắt, nhưng nó vẫn tốt hơn là không có gì.
Cậu cong móng vuốt móc thẻ tên cho mèo lên để nhìn và phía trên đó khắc tên của con mèo Ba Tư kia.
"Katy?"
Cái tên này nghe rất cao cấp và đậm phong cách Tây, nhưng vấn đề là đặt cái tên đó cho mèo đực có kỳ quặc không vậy? Trịnh Thán cảm thấy cái tên 'Caesar' nghe bá khí/bá đạo hơn.
Thôi kệ, cứ dùng tạm vậy.
Sau khi chỉnh xong vòng cổ mèo, Trịnh Thán không đeo lên ngay lập tức, mà giấu kỹ nó trước. Sau đó, cậu đi quanh tiểu khu một vòng, tìm một nhà nào đó và trèo vào để 'lấy' một ít đồ ăn.
Trong ngôi nhà đó chỉ có một người đang ngủ trưa. Trịnh Thán không quấy rầy người đó. Sau khi ăn no, cậu đi ra, đeo lên vòng cổ mèo và rời khỏi tiểu khu.